Taxi chạy đi và Judd còn lại một mình với hắn. Ông đột ngột nổi lên cơn đau. Lạy trời không phải bây giờ. Ông nghiến răng.
– Mike đâu rồi – Ông hỏi.
– Đi nghỉ phép rồi, thưa bác sĩ.
Bác sĩ. Vậy là gã biết rõ ông là ai. Còn Mike nghỉ phép? Vào tháng Mười Hai?
Có một cái mĩm cười hài lòng trên mặt của hắn.
Judd ngó qua ngó lại con đường lộng gió, nhưng nó hoàn toàn vắng lặng. Ông có thể cố bỏ chạy ra đường. Nhưng trong hoàn cảnh bây giờ, không cho ông một cơ hội nào. Cơ thể của ông bị đánh đập đau đớn, nó nhói đau mỗi lần ông hít thở.
– Có vẻ như ông vừa trải qua một tai nạn – Giọng của hắn có vẻ ân cần.
Judd quay đi không trả lời, rảo bước vào hành lang của tòa nhà. Ông có thể trông cậy vào sự giúp đỡ của Eddie.
Gã đàn ông theo Judd vào hành lang. Eddie đang ở trong thang máy, lưng quay ra. Jud cất bước về phía thang máy, mỗi bước lại dấy lên một cơn đau buốt. Ông ta biết mình không được vấp ngã. Việc quan trọng là không để gã kia chặn ông một mình. Hắn sẽ sợ có người thấy.
– Eddie. – Judd kêu lên.
Gã đứng trong thang máy quay lại.
Ông chưa từng thấy hắn trước đây. Hắn có cùng khuôn với gã gác cửa nhưng nhỏ hơn, và không có vết sẹo. Rõ ràng hai gã là anh em với nhau.
Judd dừng lại, mắc kẹt giữa hai gã đàn ông. Không còn ai khác trong hành lang.
– Đi lên nào – Gã đứng trong thang máy nói. Hắn cũng có cùng nụ cười hài lòng như gã anh em.
Thế là cuối cùng cũng đối mặt với cái chết. Judd chắc rằng không ai trong hai gã có đầu óc thông minh sau những gì đã xảy ra. Chúng là những sát thủ chuyên nghiệp được thuê. Chúng sẽ giết ông trong hành lang? Hay chúng thích làm điều đó trong căn hộ của ông? Trong căn hộ. Có lý lắm, điều đó cho phép chúng có nhiều thời gian để tẩu thoát trước khi thi thể của ông được tìm thấy. Judd xoay bước về phía phòng quản lý.
– Tôi phải gặp ông Katz về việc …
Gã to hơn chặn đường ông.
– Ông Katz bận rồi bác sĩ. – hắn nói nhẹ nhàng.
Gã trong thang máy nói.
– Tôi sẽ đưa ông lên lầu.
– Không. Tôi … – Judd nói.
– Hãy làm theo lời hắn. – Giọng hắn không chút thiện cảm.
Có luồng gió lạnh bất ngờ khi cửa hành lang mở ra. Hai đàn ông và hai phụ nữ vội bước vào, cười nói huyên thuyên, quấn chặt trong áo choàng của họ.
– Thời tiết tệ hơn ở Siberia. – Một phụ nữ nói.
Người đàn ông đang khoác tay bà ta dáng mập, lùn, nói giọng miền Trung Tây.
– Đêm nay không thích hợp cho người lẫn gia súc.
Cả nhóm di chuyển về phía thang máy. Gã gác cửa và gã coi thang máy nhìn từng người một cách lặng lẽ. Người phụ nữ thứ hai lên tiếng, Bà ta nhỏ người, tóc vàng bạch kim, nói giọng miền Nam nặng.
– Thật là một buổi tối đẹp như mơ, cám ơn các ông bà rất nhiều. – Bà ta tiễn những người đàn ông ra về.
Người đàn ông thứ hai phát ra tiếng như tru, phản đối:
– Các bà sẽ không để chúng tôi ra về mà không nhấp một ly tiễn biệt, đúng không?
– Khuya phát sợ rồi George à. – Người phụ nữ ban đầu màu mè.
– Nhưng trời lạnh dưới không độ bên ngoài. Các bà phải cho chúng tôi một ít chất chống đông chứ.
– Chỉ một ly thôi rồi chúng tôi sẽ đi. – Người kia van nài.
– Thôi được …
Judd cố nén thở. Thật là mừng quá!
Bà tóc bạch kim dịu lại.
– Được, chỉ một ly thôi, các người nghe rõ rồi nhé?
Cả nhóm vừa cười vừa bước vào thang máy. Judd nhanh chóng bước theo. Gã gác cửa đứng đó lúng túng nhìn người anh em. Gã trong thang máy nhún vai, đóng cửa, đưa thang máy lên. Căn hộ của Judd ở trên tầng Năm. Nếu cả nhóm đi ra trước ông, ông sẽ gặp rắc rối. Nếu họ ra sau, ông có cơ hội tọt vào căn hộ của mình, chặn cửa lại và gọi người cứu.
– Tầng mấy?
Bà tóc vàng nhỏ nhắn nói.
– Tôi không biết ông chồng tôi sẽ nói gì nếu thấy tôi mời hai gã lạ hoắc vào nhà. – Bà quay qua gã coi thang máy – Tầng mười.
Judd thở hắt ra. Ông ta nói nhanh.
– Tầng năm.
Gã coi thang máy ném cho ông cái nhìn nhẫn nại và ranh mãnh rồi mở cửa ở tầng năm. Judd vọt ra. Cửa thang máy đóng lại.
Judd đi về phía căn hộ của mình, trượt chân vì đau. Ông ta lấy chìa khóa, mở cửa đi vào trong, tim đập thình thịch. Ông có tối đa năm phút trước khi chúng tới giết mình. Ông đóng cửa và kéo xích khóa chốt cửa. Nó rời ra trong tay ông. Ông nhìn thấy nó đã bị cắt đứt. Ông quăng nó đi và tiến về phía điện thoại. Một cơn choáng váng quét qua, ông đứng đó, nhắm mắt lại trong khi thời gian quí báu trôi qua. Với sự cố gắng, ông di chuyển chậm chạp về phía điện thoại lần nữa. Người duy nhất mà ông nghĩ có thể gọi đến là Angeli. Nhưng Angeli đang nghỉ bệnh ở nhà. Chưa hết, ông nói gì bây giờ? Chúng tôi có người gác cửa mới và người coi thang máy mới và tôi nghĩ chúng sắp giết tôi! Ông từ từ nhận ra rằng mình đang cầm ống nghe trong tay, đứng đó chết lặng, quá sửng sờ để có thể làm gì. Trong cơn chấn động, ông nghĩ. Boyd lẽ ra đã giết ông, sau hết. Họ sẽ đi vào và tìm thấy ông như thế này – vô phương cứu giúp. Ông nhớ lại ánh mắt của gã to con. Ông phải lừa chúng, giữ thế cân bằng. Nhưng lạy Trời – phải làm sao đây?
Ông bật màn hình nhỏ quan sát hành lang. Hành lang vắng lặng. Cơn đau trỗi dậy, giật ngang từng cơn làm ông choáng váng. Ông cố thúc đầu óc mỏi mệt của mình tập trung vào vấn đề. Ông đang trong tình trạng nguy ngập … Phải … rất nguy cấp. Ông phải có biện pháp cấp cứu. Phải … tầm nhìn của ông lại mờ đi. Đôi mắt ông tập trung vào chỗ điện thoại. Gọi cấp cứu … ông kéo chiếc điện thoại lại gần mắt để có thể thấy rõ số. Chậm chạp một cách đau đớn, ông quay số. Một âm thanh trả lời sau hồi chuông thứ năm. Judd nói, tiếng của ông líu nhíu, rời rạc. Mắt ông bị lôi cuốn bởi sự di chuyển của cái bóng trên màn hình. Hai gã đàn ông, trong đồ mặc ngoài đường, đang băng ngang hành lang và tiến về phía thang máy.
Thời gian của ông đã hết.
Hai gã đàn ông di chuyển không một tiếng động về phía căn hộ của Judd và dừng lại hai bên cửa. Gã to hơn, tên Rocky, thử lúc lắc cửa nhẹ nhàng. Nó đã bị khóa. Hắn lấy ra một cái thẻ từ và cẩn thận nhét vào ổ khóa. Hắn gật đầu với đồng bọn và cả hai rút ra những khẩu súng lục có gắn ống hãm thanh. Rocky quẹt thẻ từ để mở khóa và đẩy cửa thuận theo chiều mở, từ từ. Chúng bước vào phòng khách, súng thủ trước ngực. chúng chạm trán với ba cánh cửa đóng. Không có dấu hiệu nào của Judd. Gã nhỏ con, tên Nick, chạm vào cửa thứ nhất. Nó bị khóa. Hắn mĩm cười với gã kia, đặt nòng súng vào ổ khóa và bóp cò. Cánh cửa lặng lẽ mở bung ra về phía phòng ngủ. hai gã đàn ông bước vào, súng lia khắp phòng. Không có ai ở bên trong. Nick kiểm tra tủ áo trong khi Rocky trở ra phòng khách. Chúng di chuyển từ tốn, biết rằng Judd đang trốn trong căn hộ mà không có ai cứu giúp. Có sự thận trọng tối đa khi chúng di chuyển không chút vội vả mặc dù chúng đang thưởng thức giây phút trước khi giết người.
Nick thử mở cánh cửa đóng thứ hai. Nó bị khóa. Hắn bắn bể chốt cửa và tiến vào phòng. Đó là phòng làm việc nhỏ, trống rỗng. Chúng nhăn nhở cười với nhau và đi đến cánh cửa đóng cuối cùng. Khi chúng đi ngang màn hình, Rocky kéo tay người anh em của hắn lại. Trên màn hình họ có thể thấy ba người đàn ông đang vội vả đi vào hành lang, hai trong số họ mặc bộ đồng phục trắng dành cho tập sự, đang đẩy cáng cứu thương có bánh xe. Người thứ ba mang một túi cứu thương.
– Chuyện quái quỉ gì đây?
– Bình tĩnh đi Rocky. Có ai bệnh đấy thôi. Phải có hàng trăm căn hộ trong tòa nhà này.
Chúng quan sát màn hình như bị thôi miên khi hai người tập sự đẩy cáng cứu thương vào trong thang máy. Cả nhóm biến vào trong và cửa thang máy đóng lại.
– Chờ họ vài phút. – Nick lên tiếng – Có thể có tai nạn gì đó. Cũng có thể là cớm.
– Đồ cái lũ chết tiệt.
– Đừng lo, Steven không thể đi đâu cả.
Cửa căn hộ bật mở, vị bác sĩ và hai tập sự tiến vào đẩy cáng cứu thương ở đằng trước. Hai tên sát thủ nhanh nhẹn giấu những khẩu súng vào túi áo khoác. Vị bác sĩ ngước nhìn hai anh em.
– Ông ta chết rồi à?
– Ai?
– Nạn nhân tự sát. Ông ta còn sống hay chết?
Hai tên sát thủ nhìn nhau, bối rối.
– Các ông vào nhầm căn hộ rồi.
Vị bác sĩ đẩy hai tên sát thủ về phía sau và cố mở cửa phòng ngủ.
– Nó bị khóa rồi, giúp tôi phá khóa đi.
Hai anh em đứng yên quan sát trong khi bác sĩ và hai tập sự tông cửa mở bằng vai của họ. Bác sĩ bước vào trong phòng.
– Mang cáng lại đây.
Ông ta tiến đến cạnh giường trong khi Judd nằm trên giường.
– Ông có ổn không?
Judd ngó lên, cố tập trung đôi mắt của mình.
– Bệnh viện… – Judd lẩm bẩm.
– Chúng tôi đưa ông đi ngay.
Khi hai tên sát thủ quan sát trong nỗi thất vọng, những người tập sự đẩy cáng cứu thương lại bên giường, khéo léo sàng ông ta vào cáng và phủ lên ông tấm chăn.
– Chúng ta chuồn thôi. – Rocky nói.
Bác sĩ quan sát hai gã đàn ông bỏ đi. Rồi ông ta quay qua Judd, đang nằm trên cáng, mặt trắng và phờ phạc.
– Anh có ổn không, Judd. – Giọng ông ta đầy vẻ lo lắng sâu sắc.
Judd cố mĩm cười mà không nhếch mép được.
– Hay lắm. – Ông nói mà chắc chắn không thể nghe giọng của chính mình – Cám ơn Peter.
Peter nhìn xuống bạn mình, rồi gật đầu với hai tập sự.
– Thôi chúng ta đi.