NORMAN Z.MOODY
Thám tử tư
Bảo đảm hài lòng quí khách
Judd xuống xe. Một ngày gió rét căm căm bào hiệu cơn mưa tuyết vừa xảy đến. Ông rón rén băng qua lề đường lạnh ngắt, bước vào phòng trước của ngôi nhà, và ngửi thấy mùi thức ăn đang xào nấu lẫn mùi nước tiểu. Ông nhấn nút có ghi “Norman Z.Moody I” một lát sau có tiếng đáp lại. Ông bước vào tìm thấy phòng I, trên cửa có ghi:
NORMAN Z.MOODY
Thám tử tư
Xin nhấn chuông và bước vào
Ông nhấn chuông và bước vào.
Rõ ràng, Moody ko phải là người xứng đáng để ông tiêu phí tiền của. Nhìn vào văn phòng, nó được bài trí rất phản mĩ thuật. Đồ đạc kê cái thò ra, cái thụt vào rất hỗn loạn. Ở một góc phòng, một bức mành Nhật Bản rách tả tơi, cạnh đấy là một cái đèn kiểu Đông Ấn, ở phía trước một cái bàn chi chít sẹo kiểu Đan Mạch, báo và những tạp chí cũ bừa bãi khắp phòng.
Cửa phòng chợt mở, Norman Z.Moody xuất hiện. Ông ta cao khoảng 1,65m và phải cỡ trên 130 ký, ông ta đi như lăn, gợi cho Judd cảm giác như trông thấy một tượng phật sống. Ông ta có gương mặt tròn xoay, vui vẻ, với đôi mắt xanh thẳm to tròn toát lên vẻ trân thành. Đầu ông ta trông như quả trứng hói, khó mà đoán được tuổi ông ta.
– Chào ông Stevenson – Moody mở lời chào đón.
– Bác sĩ Stevens, thưa ông – Judd trả lời.
– Ngồi xuống, nào ngồi xuống đây.
Ông Phật với giọng Nam lè nhè.
Judd nhìn quanh tìm chỗ ngồi.
Ông xê dịch một đống tạp chí khoả thân cũ mèn trên chiếc ghế bành bọc da đầy những vết trầy xước rồi rón rén ngồi xuống.
Moody vừa đặt khối lượng khổng lồ của mình xuống một cái ghế quá khổ vừa nói:
– Nào, bây giờ ông bạn cần gì ở tôi đây?
Judd biết là mình đã phạm sai lầm. Qua điện thoại, ông đã cẩn thận cho Moody biết rõ tên mình một cái tên đã ở trang đầu mỗi tờ báo New York trong mấy ngày qua. Và ông đã chọn một nhà thám tử tư độc nhất ở thành phố này mà ông chưa bao giờ nghe danh. Ông bèn xoay sở tìm cách cáo từ.
– Ai giới thiệu anh đến tôi vậy? – Moody gợi chuyện.
Judd do dự, ko muốn làm mất lòng Moody.
– Tôi tìm được tên anh trong sổ niên giám.
Moody phá lên cười, rồi nói:
– Tôi ko biết là tôi làm được gì nếu ko có quyển sổ niên giám đó. Một sáng kiến vĩ đại nhất. Ha ha …ha…
Judd đứng dậy. Ông gặp phải chuyện vô cùng ngốc nghếch. Ông nói:
– Tôi xin lỗi đã làm mất thì giờ của ông,ông Moody. Lẽ ra tôi phải suy nghĩ kĩ trước khi tôi …
– Được rồi, được rổi – Tôi biết mà – Moody nói – dú sao anh cũng sẽ phải trả thù lao cho tôi mà.
– Tất nhiên – Judd nói. Ông thò vào túi lấy ra vài tờ chi phiếu. – Bao nhiêu ạ?
– Năm mươi đô la.
– Năm mươi đô la à? – Judd giận dữ, nuốt nước miếng, rút mấy tấm chi phiếu dúi vào tay Moody, Moody đếm cẩn thận từng tờ.
– Cảm ơn nhiều – Moody nói.
Judd bắt đầu đi về phái cửa thấy mình như một thằng ngốc.
– Bác sĩ …
Judd quay lại. Moody nhìn ông vửa mỉm cười rộng, vừa nhét tiền vào túi áo ghi lê:
– Anh đã bỏ ra 50 đô la – ông ta nói dịu dàng – tốt hơn là anh nên ngồi xuống đây nói cho tôi biết vấn đề gì đó của anh. Tôi luôn cho rằng nếu anh trút ra được tâm sự gì thì tự nhiên anh sẽ nhẹ nhõm hẳn đi đấy!
Những câu triết lý ấy, thốt ra từ lão mập ngớ ngẩn này làm Judd suýt cười phá lên. Cả đời judd sinh ra chỉ để nghe thiên hạ tâm sự. Ông ngắm nghía Moody một lúc, thì ông comâts gì đâu? Biết đâu hắn giúp được mình. Ông chầm chậm trở lại ghế ngồi lúc nãy.
– Trông như anh đang gánh cả trời ấy, bác sĩ ạ. Tôi luôn cho là phải 4 vai mới tốt hơn 2 vai đấy.
Judd nghĩ ko biết Moody triết lý đến bao giờ thì mình có thể về được.
Moody chăm chú nhìn ông.
– Chuyện gì đã đưa anh đến đây? Tình hay tiền? Tôi luôn cho rằng nếu anh dẹp được hết cả tình lẫn tiền, anh sẽ giải quyết được hết phần lớn các vấn đề trên đời này ngay tức khắc.
Moody nhìn ông và chờ câu trả lời.
– Tôi …Tôi nghĩ là có kẻ đang cố tình giết tôi.
Đôi mắt xanh nhấp nháy.
– Anh nghĩ vậy à?
Judd gạt vấn đề sang một bên.
– Có lẽ anh nên giới thiệu cho tôi một chuyên viên điều tra về loại này.
– Tất nhiên – Moody nói – Norman Z Moody, giỏi nhất nước.
Judd thở dài thất vọng.
– Tại sao ko nói cho tôi nghe vậy, bác sĩ? Moody gợi ý – để xem nào, hai chúng ta có thể sắp xếp câu chuyện lại một chút.
Judd đành phải mỉm cười với ông ta. Mỉa mai thay, nghe như đấy là những câu chuyện của ông thường nói với bệnh nhân – Hãy nằm xuống và nói tất cả điều gì anh nghĩ đến – Mà tại sao lại ko nhỉ? Ông hít thở sâu, thật vắn tắt ông kể cho Moody nghe biến cố mấy ngày qua. Ông nói say sưa hầu như quên cả sự ccủa Moody ở đó. Ông thật sự nói với chính mình, diễn tả những vấn đề rối rắm ra thành lời. Ông thận trọng ko nói gì cho Moody biết mình sợ hãi và mất tinh thần. Sau khi nói xong Moody nhìn ông sung sướng.
– Ở đây tôi thấy vấn đề của anh ở nước đôi đấy, hoặc có ai đó muốn giết anh, hoặc là anh sợ mình bị mắc bệnh hoang tưởng đấy.
Judd nhìn lên ngạc nhiên. Norman Z. Moody ghi một bàn thắng.
Moody tiếp tục:
– Anh nói trong trường hợp này, có hai thám tử, anh có nhớ tên họ ko?
Judd ngập ngừng, ngần ngại phải đi sâu vào chi tiết với người này. Ông thật sự chỉ muốn thoát khỏi đây thôi.
– Frank Angeli – ông trả lời – và trug uý Mc Greavy.
Hầu như không có gì thay đổi trong cách diễn đạt của Moody.
– Nguyên do nào mà kẻ đó muốn giết anh vậy bac sĩ?
– Tôi không có ý niệm gì. Bấy lâu nay, tôi không có bất kỳ kẻ thù nào.
– Ồ! Nào ta tiếp tục. Mọi người đều có những kẻ thù nào đó quanh quẫn.Tôi luôn luôn cho rằng kẻ thù xát một ít muối vào miếng bánh mì trong cuộc đời ta.
Judd cố che giấu nỗi sợ hãi.
– Ông có vợ chưa?
– Không. – Judd đáp.
– Ông có đồng tính không?
– Xem nào – Judd thở dài. – Tôi đã trải qua tất cả những câu hỏi như thế này với cảnh sát …
– Vâng, chỉ khi ông trả tiền để tôi giúp ông – Moody thản nhiên nói – Ông có khoản nợ tiền với người nào không?
– Chỉ có các hóa đơn thường lệ hàng tháng.
– Còn các bệnh nhân của ông thì sao?
– Họ thì có vấn đề gì?
– Được. Tôi luôn nói: nếu anh muốn tìm vỏ sò, hãy đi ra bờ biển. Một số bệnh nhân của ông là người điên, đúng không?
– Sai – Judd độp lại – Họ chỉ là người có vấn đề.
– Những vấn đề cảm xúc mà họ không thể tự giải quyết. Có phải một trong số họ có vấn đề liên quan tới ông? Ồ không phải vì nguyên nhân cụ thể nào.Nhưng biết đâu ai đó có mối bất bình tưởng tượng chống lại ông.
– Có thể. Ngoại trừ một điều. Hầu hết bệnh nhân của tôi được tôi chăm sóc hàng năm trời hay hơn nữa. Trong khoảng thời gian dài như vậy, tôi đã biết rõ họ như con người ta có thể biết nhau.
– Họ chưa từng nổi điên với ông à? – Moody ngây thơ hỏi.
– Đôi khi có. Nhưng chúng ta không tìm ai đó giận dữ, mà đang tìm kẻ hoang tưởng giết người, kẻ đã giết ít nhất hai người và đang cố tìm cách giết tôi mấy lần. – Judd ngần ngại, rồi cũng tiếp tục – Nếu tôi có một bệnh nhân kiểu đó mà không biết, thì ông đang tìm thấy một bác sĩ tâm lý kém cỏi nhất còn sống.
Ông ta nhìn lên và thấy Moody đang dò xét mình.
– Tôi luôn nói – Moody vui vẻ – Việc đầu tiên chúng ta phải làm là tìm ra có hay không ai đó cố hạ sát ông, hoặc có hay không ông bị mất trí. Phải không bác sĩ? Ông ta chấm dứt với nụ cười bao dung, gỡ bỏ sự xúc phạm trong lời nói của mình.
– Là sao? – Judd hỏi.
– Đơn giản lắm, vấn đề của ông là: ông đang đứng đập bóng trên sân nhà, và ông không biết có ai đó nẫng bóng đi. Trước tiên chúng đi tìm liệu sắp có một trận đấu bóng, và rồi chúng ta đi tìm ai là đấu thủ của ông. Ông có xe hơi không?
– Có.
Judd đã quên phắt việc bỏ đi tìm một thám tử tư khác. Ông ta ý thức rằng, đằng sau gương mặt ngây thơ, dịu dàng và thân hình thô kệch của Moody là một khả năng thông minh, trầm tĩnh.
– Tôi nghĩ rằng ông đã bị một phen căng thần kinh – Moody nói – Tôi muốn ông đi nghỉ ngơi ít ngày.
– Khi nào?
– Sáng mai.
– Không thể được – Judd phản đối – Tôi đã lên lịch hẹn với bệnh nhân…
– Hủy hẹn đi. – Moody gạt ngang.
– Nhưng mà thật tệ…
– Bộ tôi dạy ông cách kinh doanh sao? – Moody hỏi – Khi ông ra khỏi đây, tôi muốn ông tới ngay một dịch vụ du lịch. Bảo họ giữ chỗ cho ông – ông ta nghĩ ngợi một lúc – ở Grossinger’s. Đó là một cuộc đi chơi bằng xe hơi thú vị băng qua Catskills… Có garage nào ở gần chung cư nơi ông ở không? Tốt. Bảo họ bảo dưỡng xe ông cho cuộc du hành. Ông không muốn bất kỳ trục trặc nào xảy ra trên đường.
– Tôi không thể hoãn lại tuần sau à? Ngày mai lịch đã đầy …
– Sau khi ông đã đi đặt chỗ, ông trở lại văn phòng và gọi cho tất cả bệnh nhân. Bảo họ ông có một ca khẩn cấp và ông sẽ trở về sau một tuần.
– Thật sự tôi không thể – Judd nói – Nó ngoài sự …
– Tốt hơn là ông cũng nên gọi cho Angeli, tôi không muốn cảnh sát truy lùng ông khi ông đi vắng.
– Tại sao tôi phải làm vậy? – Judd hỏi.
– Để bảo toàn 50 đô la của ông. Nó cũng nhắc tôi rằng: còn thêm 200 đô nữa đang chờ. Và cộng thêm 50 đô mỗi ngày để chi phí.
– Moody kéo mạnh thân hình nặng nề của ông ta ra khỏi ghế xích đu – Tôi có thể đến đó trước khi trời tối. Ông có thể ra đi vào bảy giờ sáng mai không?
– Tôi… tôi cứ cho là vậy. Tôi sẽ tìm thấy gì khi đến đó?
– Một chút may mắn, một bảng ghi điểm thể thao.
Năm phút sau, Judd đã ngồi trong xe hơi. Ông ta đã bảo Moody rằng mình không thể bỏ chạy và bỏ rơi bệnh nhân của mình với một thông báo vắn tắt như vậy. Nhưng ông ta biết rằng mình sẽ phải đi. Ông ta đúng là đã phó thác mạng sống của mình vào tay một gã thám tử tư báo mập hài hước. Khi ông ta lái xe ra đường, mắt ông ta đập vào tấm bảng của Moody trên cửa sổ:
BẢO ĐẢM HÀI LÒNG KHÁCH HÀNG
Mong là ông ta đúng, Judd nghĩ một cách cứng rắn.
Cuộc du hành trơn tru. Judd ghé lại dịch vụ du lịch trên Đại lộ Madison. Họ đặt một phòng cho ông ta tại Grossinger’s và cho ông ta một bản đồ đường bộ với nhiều tờ bướm giới thiệu Catskills. Rồi ông ta gọi Dịch vụ trả lời điện thoại và ủy thác cho họ gọi đến bệnh nhân của ông để hủy bỏ mọi cuộc hẹn cho đến khi có thông báo mới. Ông gọi đến trạm cảnh sát khu vực 19, xin gặp thám tử Angeli.
– Angeli bệnh ở nhà – một giọng vô cảm trả lời – ông muốn lấy số điện thoại nhà không?
– Có.
Một lát sau, ông gọi được cho Angeli. Qua giọng nói, ông thấy Angeli đang bị cảm lạnh nặng.
– Tôi quyết định tôi cần đi khỏi thị trấn trong vài ngày – Judd nói – Tôi sẽ đi vào sáng mai, tôi muốn hỏi ý kiến ông.
– Có một khoảng lặng khi Angeli đang suy nghĩ – Không tồi. Ông đi đâu vậy?
– Tôi cho rằng tôi sẽ lái xe đến Grossinger’s.
– Được, không có gì phải lo, tôi sẽ báo lại Mc Greavy – ông ta ngập ngừng – tôi nghe có chuyện xảy ra ở văn phòng ông tối qua.
– Có nghĩa là ông nghe lời thuật của McGreavy.
– Ông có nhìn thấy mặt kẻ muốn giết ông không?
Nghĩa là, ít ra Angeli đã tin ông.
– Không.
– Không có gì để giúp chúng ta nhận dạng chúng à? Màu da, tuổi, chiều cao?
– Tôi rất tiếc – Judd nói – Trời quá tối.
– Angeli hít một hơi – Được, tôi sẽ theo dõi việc này. Không chừng tôi sẽ có tin tốt cho ông khi ông trở về. Hãy bảo trọng, bác sĩ ạ.
– Vâng – Judd cảm thấy dễ chịu, gác máy.
Kế đến, ông ta gọi cho sếp của Burke và giải thích vắn tắt tình hình của Burke. Không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải giam giữ Burke càng sớm càng tốt. Sau đó, Judd gọi Peter, giải thích rằng ông ta phải rời khỏi thị trấn trong một tuần, và nhờ Peter có những trợ giúp cần thiết cho Burke. Peter đồng ý.
Công việc đã xong.
Việc làm cho Judd bối rối nhất là ông ta không thể gặp Anne vào thứ Sáu. Có lẽ ông sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.
Khi lái xe về căn hộ, Judd nghĩ đến Norman Z. Moody. Ông ta có một khái niệm về những việc mà Moody sắp xếp. Bằng cách thông báo đến tất cả bệnh nhân của Judd rằng ông ta rời khỏi thị trấn, Moody đoan chắc rằng nếu kẻ giết người là một bệnh nhân của Judd – nếu có một kẻ giết người trong số họ – thì một cái bẫy dùng Judd làm con mồi sẽ dành cho hắn.
Moody chỉ thị cho Judd để lại địa chỉ mà ông ta sẽ đến với số điện thoại liên lạc cho người gác cửa căn hộ. Ông ta đoan chắc rằng mọi người sẽ biết nơi mà Judd đang đi đến.
Khi Judd leo lên đến trước cửa căn hộ, Mike đã ở đó đón ông ta.
– Tôi sẽ lên đường vào sáng sớm – ông ta thông báo cho Mike – Anh giúp tôi mang xe đi bảo dưỡng ở garage và đổ đầy bình xăng nhé?
– Mọi thứ sẽ đâu vào đấy, bác sĩ Stevens. Ông cần chiếc xe vào mấy giờ vậy?
– Tôi sẽ đi lúc bảy giờ – Judd cảnh giác rằng Mike dõi theo mình khi ông ta bước vào căn hộ.
Khi bước vào căn hộ, ông ta khóa tất cả cửa ra vào và kiểm tra các cửa sổ. Mọi việc dường như đúng trật tự của nó.
Ông ta uống hai viên thuốc ho, thay đồ và tắm nước nóng, thận trọng nhẹ nhàng ngâm thân thể đau rêm của mình vào nước, cảm giác sức căng khi ngâm đến lưng và cổ. Ông ta nằm trong bồn tắm thoải mái, thư thái và suy nghĩ. Tại sao Moody cảnh báo ông ta không để cho xe trục trặc dọc đường. Bởi vì có khả năng ông ta sẽ bị tấn công ở đâu đó trên con đường độc đạo đến Catskills. Và Moody sẽ có thể làm gì nếu Judd bị tấn công? Moody đã từ chối kể về kế hoạch của ông ta – nếu có một kế hoạch. Judd càng nghiệm, càng thấy rằng ông ta đang đi vào một cái bẫy. Moody từng nói, ông ta lập bẫy cho kẻ theo đuổi Judd. Nhưng hễ khi nào ông ta nghĩ sâu vào việc này, câu trả lời cũng vẫn vậy: cái bẫy dường như là dành cho Judd. Tại sao vậy? Moody có lợi lộc gì khi dẫn Judd vào chỗ chết? Ôi trời! Judd nghĩ. Tôi chấm một cái tên ngẫu nhiên từ những trang vàng trong cuốn Danh bạ điện thoại Manhattan và tôi tin rằng hắn muốn giết tôi. Tôi là kẻ hoang tưởng.
Ông ta cảm thấy mắt mình sụp xuống. Những viên thuốc và tắm nóng đã phát huy tác dụng. Ông ta mệt mỏi lết ra khỏi bồn tắm, cẩn thận thấm khô thân thể bầm tím của mình bằng chiếc khăn lông mượt rồi khoác lên bộ pyjama. Ông ta lên giường và đặt chiếc đồng hồ điện reo vào lúc sáu giờ. Ông ta nghĩ, Catskills, một cái tên thích hợp hoàn cảnh, và ông ta chìm vào giấc ngủ sâu đắm.
Sáu giờ, Judd thức dậy ngay khi đồng hồ reo. Mặc dù không có sai sót nào cả, ông ta chợt nghĩ, Tôi không tin rằng có một loạt trùng hợp ngẫu nhiên. Tôi không tin rằng một trong số bệnh nhân của tôi là kẻ giết người hàng loạt. vậy thì, tôi là kẻ hoang tưởng, hoặc tôi chính là hắn. Cái ông ta cần là nhờ một bác sĩ tư vấn tâm lý khác ngay không chậm trễ. Ông ta sẽ gọi cho bác sĩ Robbie. Ông ta biết rằng điều đó sẽ kết liễu sự nghiệp của mình. Nhưng không còn lối thoát nào khác. Nếu ông ta đang bị hoang tưởng, họ sẽ phải bắt giam ông ta. Moody có ngờ răng ông ấy đang gặp phải một ca tâm thần không nhỉ? Và tại sao ông ta đề nghị mình đi nghỉ? Không phải vì ông ta tin bất kỳ ai phía sau cuộc sống của Judd, mà bởi vì ông ta có thể nhìn thấy dấu hiệu của sự suy nhược thần kinh? Có lẽ bài học khôn ngoan nhất là nghe theo lời khuyên của Moody và đi đến Catskills vài ba ngày. Một mình, gỡ bỏ mọi áp lực, ông ta có thể bình thản cố tự đánh giá bản thân, tìm ra nguyên nhân đầu óc của mình bị chơi khăm, khi ông ta bắt đầu mất khả năng cảm nhận sự thật. Rồi khi ông ta trở về, ông ta sẽ lấy cuộc hẹn với bác sĩ Robbie và giao bản thân mình cho cho ông ấy chăm sóc.
Đó là một quyết định đau đớn, nhưng cần phải làm, để cho Judd cảm thấy đỡ hơn. Ông ta thay đồ, chuẩn bị một vali nhỏ có đủ quần áo cho năm ngày và xách xuống thang máy.
Eddie chưa đến ca trực và thang máy ở chế độ tự phục vụ. Judd đi xuống tầng hầm để xe, ông ta nhìn quanh tìm Wilt, người phục vụ, nhưng không có ai. Garage hoang vắng như sa mạc.
Judd chưng cái xe của mình trong góc đối diện với bức tường xi măng. Ông ta đi vòng qua nó, đặt vali vào ghế sau, mở cửa trước và nhẹ nhàng ngồi sau tay lái. Khi ông ta với tay vào chìa khóa công tắc, một bóng đàn ông từ đâu xuất hiện lù lù bên cạnh. Judd giật thót tim.
– Ông thật đúng giờ như kế hoạch. – Đó là Moody.
– Tôi không biết ông đang giám sát tôi – Judd nói.
Moody tươi cười nhìn Judd, bộ mặt hiền hậu của ông ta chảy thành nụ cười khổng lồ:
– Tôi không có gì hay hơn để làm, và lại tôi không buồn ngủ.
Judd chợt thấy biết ơn cho cách thức khéo léo mà Moody xử lý tình huống. Chưa nói đến sự thật là Judd sắp lái xe về miền quê để nghỉ ngơi, ít nhất ông ta có thể an tâm rằng mọi việc đang diễn ra bình thường.
– Tôi chắc rằng ông đã đúng. Tôi sắp lái xe đi và hình dung rằng tôi sẽ ghi phiếu điểm cho cú bóng của mình.
– Ồ! Ông không cần phải đi đâu cả. – Moody nói – Tất cả là để phòng ngừa thôi.
– Tôi không hiểu. – Judd nhìn ông ta ngơ ngác.
– Rất đơn giản. Tôi luôn nói, khi anh muốn khám phá dưới đáy của việc gì, anh phải đào bới nó lên.
– Moody, ông …
Moody cúi xuống cửa xe: – Ông có biết cái gì làm cho tôi thích thú về vấn đề nhỏ của ông không bác sĩ? Hình như là cứ mỗi năm phút là có ai đó đang muốn giết ông, có lẽ thế. Và bây giờ “có lẽ” nó lôi cuốn tôi. Không có gì mà ta phải chiến đấu cho đến khi ta tìm ra hoặc là ông đang suy sụp hay là thật sự ai đó đang cố biến ông thành xác chết.
– Nhưng còn Catskills …- Judd nhìn vào ông ta và nói yếu ớt.
– Ồ! Ông sẽ không bao giờ đi Catskills, bác sĩ à? – Ông ta mở cửa xe và nói – Bước ra đây nào.
Judd bối rối bước ra khỏi xe.
– Ông thấy đấy, mới chỉ là quảng cáo thôi. Tôi luôn nói là nếu anh muốn bắt cá mập, anh phải cho máu vào nước trước.
Judd nhìn chăm vào mặt ông ta.
– Tôi e rằng ông sẽ không phải đi Catskills – Moody nói nhẹ nhàng. Ông ta đi vòng qua cốp mũi xe, lần mò tay nắm, dở cốp lên. Judd đi về phía ông ta. Đính vào bộ phân phối khí là ba thanh thuốc nổ. Hai sợi dây điện mảnh đang đung đưa lòng thòng từ bộ đánh lửa.
– Một cái bẫy vụng về – Moody nói.
Judd nhìn ông ta, giọng lạc đi.
– Nhưng làm sao mà ông …?
– Moody cười nhăn cả mặt – Tôi bảo với ông rồi, tôi là kẻ khó ngủ. Tôi đến đây vào khoảng nửa đêm. Tôi đưa tiền cho người dọn rác đêm để ông ta ra ngoài vui vẻ tí chút, và tôi chỉ cần chờ trong bóng tối. Người dọn rác đêm sẽ đòi hai mươi đô la – ông ta thêm vào – Tôi không muốn ông thấy khó chịu.
Judd cảm thấy một luồng ảnh hưởng bất ngờ về phía người đàn ông to béo.
– Ông có thấy ai làm việc này không?
– Không. Nó đã được thực hiện trước khi tôi đến đây. Lúc sáu giờ sáng nay, tôi hình dung là không có ai xuất hiện nữa, nên tôi làm một cuộc kiểm tra.- Ông ta chỉ vào hai sợi dây lủng lẳng. – Bạn bè ông thật là tinh khôn. Họ cài một cái bẫy thứ hai, nên nếu ông dở nắp cốp lên hết mức, sợi dây này sẽ kích khối thuốc nổ. Cùng kết quả sẽ xảy ra nếu ông bật công tắc đề máy nổ. Có đủ thuốc đạn để băm nát nửa cái garage.
Judd bỗng cảm thấy bao tử sôi lên. Moody nhìn ông ta thông cảm.
– Vui vẻ đi – ông ta nói – hãy nhìn đoạn đường ta đã trải qua. Chúng ta đã biết hai việc. Trước nhất, chúng ta biết ông không có điên. Và thứ hai, – nụ cười vụt tắt trên mặt ông ta – chúng ta biết rằng có ai đó làm Chúa Quyền năng khao khát hạ thủ ông, bác sĩ Steven à.