Editor: Gấu Gầy
Tiết Bảo Thiêm đã nhờ đám bạn ăn chơi của mình hỏi thăm giúp, nghe nói thuê vệ sĩ phải thông qua các kênh chính thống, phải tìm được người chuyên nghiệp, có năng lực, còn không được ăn cây táo rào cây sung.
Công ty an ninh ở Yên Thành không nhiều lắm, lớn nhỏ chỉ có ba bốn cái, nhưng trong số đó có một công ty cực kỳ nổi tiếng, nghe nói là đã nhận thầu bảo vệ cho một nửa doanh nghiệp cao cấp của Trung Quốc.
Khác với suy nghĩ của Tiết Bảo Thiêm, công ty này lại mở ở khu thương mại CBD sầm uất, logo của công ty treo cao chói mắt, chữ Y viết hoa và chữ y viết thường lồng vào nhau, trông khá nghệ thuật.
“An Ninh Diễm Việt?” Tiết Bảo Thiêm xoay cây bút trong tay thành một bông hoa xinh đẹp, “Nếu cô không nói, tôi còn tưởng công ty của cô là công ty liên danh Tam Kim Phiến chứ?”*
(*Diễm Việt (焱越): phiên âm tiếng Trung là Yàn Yuè.
Logo của Diễm Việt là hai chữ Y lồng vào nhau.
– YY là một từ dân mạng trung quốc hay dùng chỉ những chuyện đen tối và t.hô tục.
– Tam Kim Phiến (三金片): viên uống bổ thận tráng dương, trị bệnh tiết niệu, viêm tuyến tiền liệt.)
Nữ tiếp tân suy nghĩ một chút, da mặt đỏ lên, giải thích: “Logo là chữ cái đầu tiên của tên công ty.”
“Tôi biết.” Tiết Bảo Thiêm chuyển sang chủ đề chính, “Vệ sĩ đâu, toàn bộ vào đây để tôi lựa.”
Hắn thường xuyên tuyển chọn công chúa ở hộp đêm, tự nhiên cảm thấy việc chọn vệ sĩ cũng giống như vậy.
Nữ tiếp tân cười rất chuyên nghiệp: “Tiết tiên sinh, công ty chúng tôi có rất nhiều nghiệp vụ, hiện tại chỉ còn hai vệ sĩ đang trống lịch.”
Tiết Bảo Thiêm hơi thất vọng, miễn cưỡng ngoắc tay một cái, bảo người ta vào.
Điện thoại di động đặt trên bàn làm việc bằng gỗ rung chuông, nữ tiếp tân nói một câu xin lỗi, mở khóa màn hình, mắt lướt từ trái sang phải, sau đó tắt màn hình, lộ ra biểu cảm áy náy.
“Tiết tiên sinh, tôi vừa mới nhận được tin, hai vệ sĩ đang trống lịch kia cũng đã được người khác thuê mất rồi, vô cùng xin lỗi.”.
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Tiết Bảo Thiêm “Ài” một tiếng, có chút không vui: “Có dựa theo việc ai đến trước, ai đến sau không?”
Nữ tiếp tân nhìn chữ ký méo mó trên tờ hợp đồng thuê mướn mà Tiết Bảo Thiêm đã mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới điền xong, nói một cách máy móc: ” Có lẽ người ta thao tác nhanh hơn.”
Tiết Bảo Thiêm không chửi đàn bà, nuốt ngược tiếng “Đệt” vào trong họng.
Hắn công cốc rời đi, lúc đang chờ thang máy, cuối hành lang có bóng người thấp thoáng, Tiết Bảo Thiêm vô thức nghiêng đầu, cảm thấy bóng lưng kia nhìn hơi quen mắt.
Là ai nhỉ? Suy nghĩ một hồi, số thang máy giảm từ hai chữ số xuống một chữ số, hắn mới chợt nhớ ra, đó chính là người đã dùng ghế đập vào nồi lẩu ở quán của Hoàng Chinh.
Một người lợi hại như vậy mà cũng đến thuê vệ sĩ? Tiết Bảo Thiêm vốn không quan tâm đến chuyện của người khác, vấn đề chỉ thoáng qua trong đầu, sau đó hắn không để ý nữa.
Văn phòng của An Ninh Diễm Việt.
Người đàn ông vừa mới đi qua hành lang đang vắt chéo chân ngồi trên sofa nói chuyện điện thoại: “Việc cậu giao cho tôi, anh đã làm xong, tính cảm ơn anh thế nào đây?” Không biết người bên kia đã nói gì, biểu hiện của hắn trở nên nghiêm túc, “Xem ra cậu ta sắp hành động rồi, nếu cần giúp đỡ thì cứ gọi anh…”
Sau khi liên hệ với một số công ty an ninh, đáng ngạc nhiên là tất cả đều thiếu người, Tiết Bảo Thiêm cảm thấy rất bất an, cuối cùng chỉ có thể thông qua môi giới đen để tìm hai vệ sĩ
Hai người này nhìn thế nào cũng không ổn, hình xăm không có tính thẩm mỹ, vẻ hung dữ giả tạo, thân hình cong cong đôi chân run rẩy, không giống vệ sĩ mà giống như du côn hạng ba.
Du côn thì du côn, Tiết Bảo Thiêm cũng không kén chọn, trong lòng hắn lưu manh hay vệ sĩ cũng như những con chó dữ nuôi bên mình, chỉ cần cho xương là chỉ đâu cắn đó.
Nhưng chỉ ba ngày sau, Tiết Bảo Thiêm đã nhức nhức cái đầu. Hắn thường xuyên độc mồm độc miệng với người ta, hai người kia cứ thế mà lao vào đập ghế ném chai, biến một chút mâu thuẫn nhỏ trên miệng thành hận thù sâu đậm, Tiết Bảo Thiêm vốn đã có nhiều kẻ thù, nhờ hai người này làm loạn, hắn trực tiếp đối diện với tình cảnh tứ cố vô khoa (…chấn thương chỉnh hình 🥲).
Nhưng những điều này cũng chưa là gì, chưa đến nỗi khiến Tiết Bảo Thiêm thiệt thòi. Tối nay khi hai người thấy có người chửi đểu ông chủ mình vài câu, bọn họ lại nổi sùng xung ba khía, ai ngờ rằng đối phương là một kẻ cứng rắn, người đi cùng cũng cực kỳ hung hãn, đối phương vừa lộ vẻ hung tợn, hai tên giang hồ con của Tiết Bảo Thiêm liền sợ hãi nhụt chí, mở miệng xin lỗi còn nhanh hơn cả ông chủ của mình, cúi đầu khom lưng gượng cười khúm núm.
“Tao mẹ kiếp mướn hai đứa bây để xin lỗi hộ tao à!” Tiết Bảo Thiêm giơ chân đá mạnh vào một trong hai người, rút chân về, đôi mắt hẹp dài tràn đầy tức giận nhưng lại nở nụ cười, nói với kẻ cứng rắn, “Vừa rồi chỉ là hiểu lầm, thật là không phải, anh xin lỗi cậu.”
Thanh toán tiền lương, Tiết Bảo Thiêm đuổi người ngay lập tức, trong lòng không hề thoải mái, hắn lái xe lòng vòng, rẽ trái rẽ phải, cuối cùng dừng lại, nhìn xung quanh chợt nở nụ cười.
Chiếc xe thể thao nổi bật đậu ở khu phố cũ nát, chỗ này giáp với vùng ngoại ô, người qua kẻ lại đông đúc, nhà cao tầng và nhà cấp bốn xen kẽ, nhà thì cũ, dưới mái nhà còn treo đầy các loại dây điện quấn vào nhau, trên mái nhà đặt đủ loại ăng-ten truyền hình, khu vực vẫn đang chờ quy hoạch trên giấy tờ, thường được gọi là “Keo dán chó” của thành phố.
Bóng đêm sâu thẳm, đèn đường lờ mờ, đã trễ thế này mà tụi con nít vẫn còn dựa vào ánh sáng để chơi đùa, đập hình, bắn bi, mấy trò Tiết Bảo Thiêm đã chơi khi còn nhỏ.
Hắn mở cửa xe, gió đêm hơi lạnh, Tiết Bảo Thiêm quấn chặt áo ngoài, tới cốp xe lấy một chai rượu.
Cầm theo chai rượu đi đến chỗ mấy đứa trẻ, Tiết Bảo Thiêm đá nhẹ vào mông chúng: “Cho chú chơi với.”
Mấy đứa nhỏ quay đầu nhìn hắn, không chịu: “Tụi con không chơi với người lớn đâu.”
Tiết Bảo Thiêm bĩu môi: “Với kỹ thuật nát bét của mấy đứa, hồi nhỏ chú có thể hành cho cả đám lên bờ xuống ruộng, phải chạy về nhà ôm chân mẹ hát Trên đời này chỉ có má mà thôi, người cho chúng con muôn vàn lòng mến yêu luôn đấy.”
Hắn ngồi xổm xuống, nhặt lên một viên bi sắt: “Nhìn cho kỹ đây, một viên vào lỗ nè he.”
Mười phút sau, Tiết Bảo Thiêm bị thua đến mức muốn chạy về nhà tìm mẹ.
Đứng dậy, hắn phủi phủi bụi trên lai áo khoác: ” Không chơi nữa, chơi ba cái trò này giỏi cũng có ích lợi gì đâu, một viên bi sắt làm sao là phẳng được đảo Đài Loan kia chứ? Về nhà học bài hết đi!”
Hắn cầm chai rượu băng qua đường, cúi người vào một quán ăn nhỏ.
Quán này phục vụ lẩu băng chuyền, bàn hình elip dài chật cứng đến tận cửa, trong nhà chỉ có hai thực khách, vươn cổ lựa chọn thức ăn từ băng chuyền.
Trong mùi thơm cay nồng, Tiết Bảo Thiêm cười gọi: “Thiếm Bình.”
Người phụ nữ đang ngồi bên cái bàn nhỏ bấm máy tính nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu, thấy người đến trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: “Tiểu Thiêm, con đến rồi.”
Người phụ nữ ngoài năm mươi, hơi mập, khuôn mặt hiền từ, bà đẩy cuốn sổ sách sang một bên, thân thiện đón Tiết Bảo Thiêm: “Sao tới trễ thế này, ăn cơm chưa?”
“Chưa ăn, nhớ lẩu của thiếm Bình quá.”
“Thằng nhỏ này đúng là miệng ngọt, mấy xiên rau này có cái gì đáng nhớ đâu chứ?”
“Hồi nhỏ muốn ăn mà không có tiền, lần nào thiếm Bình với chú Trình cũng cho ăn miễn phí, lúc đó con cảm thấy mấy xiên rau này là thứ ngon nhất trên đời, bây giờ cũng vậy, lâu lâu không ăn là nhớ đến phát sốt luôn.” Tiết Bảo Thiêm đưa chai rượu cho bà, nhìn quanh quán nhỏ: “Con đem cho chú Trình một chai rượu, chú ấy đâu rồi?”
“Ổng* đi đổ rác, không biết đã chạy đến nhà ai tám chuyện nữa rồi, chú của con con còn không biết sao, ổng ngộ lắm, tối ngày đưa ra ý kiến cho người ta, nhưng bản thân thì tào lao dữ lắm.”Người phụ nữ đẩy nhẹ một cái, “Con cứ đem rượu cho ổng hoài, mắc quá trời hà, ổng cũng không biết ngon dở gì đâu.”
(*Ổng: đây là phương ngữ ở miền Tây. [Ổng, ảnh, cổ, bả]. Tôi nghĩ nó khá thích hợp với lối nói chuyện dân dã xởi lởi.)
“Ai nói tôi không biết ngon dở? Tiểu Thiêm đem cho tôi toàn là rượu ngon.”
Màn cửa được nhấc lên, một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi bước vào, khuôn mặt chất phác, đôi mắt từng trải.
“Tiểu Thêm đến đúng lúc lắm, chú cũng chưa ăn, chú cháu mình uống một chút nhé.”
“Dạ được.” Tiết Bảo Thiêm hiếm khi ngoan ngoãn cười đáp, “Tửu lượng của con thấp, chú Trình nhớ nhường con nha.”
Nước lẩu sôi trào, hơi nước cuồn cuộn, làm cho làn da trắng bệch của Tiết Bảo Thiêm hơi đỏ.
Người đàn ông thường ngày sơn hào hải vị, kén cá chọn canh, hiện giờ ngồi trong quán nhỏ chật hẹp, ăn những xiên chay năm hào một ký.
Hắn quanh năm lăn lộn ở quán bar, nhưng lại uống không lại lão Trình đã ngoài năm mươi tuổi, nước lẩu nóng hầm hầm, cảm giác say rượu nhanh chóng ùa đến, đây lại là nơi khiến hắn cảm thấy thoải mái nhất, những băn khoăn trong lòng vì thế cứ tự động trào ra.
“Chú Trình, con có một… người bạn.”
Lão Trình nhoẻn cười có chút xấu xa.
“Chú Trình tuổi cao nhưng tâm hồn không già, biết cũng không ít.” Tiết Bảo Thiêm lấy điếu thuốc kẹp giữa răng, ấp a ấp úng, “Thật sự là một người bạn, nhu cầu của cậu ấy về phương diện kia cao dữ lắm.”
Ánh mắt kinh ngạc của lão Trình theo khuôn mặt của Tiết Bảo Thiêm một đường đi xuống, dừng ở dưới bàn.
Tiết Bảo Thiêm kẹp chặt hai chân, tháo điếu thuốc ra xấu hổ: “Thật sự không phải con mà, là một người bạn của con.” Hắn cúi xuống bàn hỏi nhỏ, “Con muốn hợp tác làm ăn với cậu ấy, nhưng cậu ấy lúc nào cũng giống như con ngựa đực làm ảnh hưởng đến công việc, con rất đau đầu, chú Trình, có cách nào khiến cậu ấy thanh tâm quả dục lại không?”
Lão Trình uống một ly rượu: “Nó bao nhiêu tuổi rồi?”
“Trẻ măng à, hình như mới có hai mươi hai mươi mốt.”
“Vậy thì chú thấy cũng bình thường, thanh niên nào mới trải qua chuyện đó mà không ham hố. “Lão Trình liếc nhìn vợ mình, rồi hạ giọng, “Kết hôn vài năm là ngán hà, nhiều khi còn muốn trốn nữa.”
“Ý của chú là… ” Tiết Bảo Thiêm suy nghĩ, “thằng bạn con cũng sẽ tự động hết hứng thú?”
“Chặn không bằng thông, cứ để cho nó tìm một đối tượng, lăn qua lăn lại mấy ngày là chán ngay chứ gì.”
“À.”
Tiết Bảo Thiêm nốc cạn ly rượu.
——–