Lời Nguyền Lâu Lan

Chương 17




Trương Khai một mình đi trong dãy hành lang tối om. Nghe tiếng bước chân mình vang lên, anh thấy hơi chột dạ, đặc biệt là lúc đi qua cửa nhà kho, anh đi như chạy. Anh sợ vào lúc đó, lời nguyền bỗng xuất hiện, nửa đêm đặt anh nằm vào một xó tối nào trong Viện Nghiên cứu, sáng ra đồng nghiệp kinh ngạc phát hiện ra xác của anh. Chỉ mới nghĩ đến đây, anh đã hầu như không bước đi được nữa, anh nhìn ra bốn bề tối om, cảm thấy tim mình như bị treo lên cao bằng một sợi dây mảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt.

Trong khi đang thận trọng đi trong bóng đêm bằng cảm giác, lúc sắp đến cửa ra vào của dãy nhà, anh bỗng cảm thấy phía trước có một luồng khí nóng, tiếp đó anh va phải một cái gì đó ngay trước mặt. Trong bóng tối anh không nhìn thấy gì hết. Trương Khai mở to mắt, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh muốn kêu lên thật to nhưng anh không thể kêu lên được, có lẽ cổ họng anh căng thẳng đến mức không còn nghe lời nữa. Anh chỉ có thể dùng giọng run rẩy, khàn khàn tít sâu trong cổ họng nói:

– Ai đấy?

– Tôi đây, Lâm Tử Tố đây! – Có tiếng người vang lên trong bóng tối.

Trương Khai lúc đó mới thở ra một tiếng, hổn hển nói nhỏ:

– Cậu làm tôi suýt nữa sợ chết đứng người. Tôi cứ tưởng mình va phải xác chết sống lại chứ!


– Xin lỗi cậu!

Trong bóng tối Lâm Tử Tố vội nắm lấy tay Trương Khai, sau đó kéo anh ta lên phía trước mấy bước, rồi lại rẽ sang bên, cuối cùng đã đến cửa ra vào. Ở đó có một chút ánh sáng hiếm hoi chiếu lên hai khuôn mặt mờ mờ ảo ảo của Lâm Tử Tố và Trương Khai.

Trương Khai vẫn chưa hết sợ, lấy tay xoa lên ngực, nhìn vào mặt Lâm Tử Tố nói:

– Nửa đêm gà gáy thế này sao cậu còn ở đây?

– Ừ, tôi về đến nhà mới phát hiện chìa khóa không ở trong người. Hóa ra là quên ở phòng làm việc cho nên phải quay lại Viện lấy nếu không đêm nay không biết ngủ ở đâu. – Lâm Tử Tố hạ giọng nói.

– Sao anh không trở lại từ sớm ấy? Bây giờ đã hơn 12 giờ rồi! – Trương Khai hơi nghi ngờ.

– À lúc tan làm, tôi không về nhà ngay mà còn ra ngoài làm mấy ly, uống đến tận tối muộn, về đến nhà lại không mở được cửa. Xin lỗi anh nhé, muộn thế này rồi còn làm cho anh giật mình!

– Ừm. – Trương Khai gật đầu, nhìn cái dáng cao cao của Lâm Tử Tố. Trong tay anh ta đang cầm một cái túi da to, màu đen, có trời biết trong đó đựng cái gì. Dưới ánh sáng thưa thớt, cái dáng đó hiện lên nhợt nhạt ngoài cửa sổ, nhìn anh ta như người ở thế giới khác. Nhìn một hồi anh lại thấy hơi sờ sợ.

Lâm Tử Tố bỗng dưng cất tiếng hỏi:

– Trương Khai, sao anh giờ này cũng hãy còn ở đây?


– Ôi chuyện dài lắm không kể hết bây giờ được. Viện trưởng Văn bây giờ vẫn đang ngồi ở cái phòng Giang Hà bị chết ấy, ông ấy còn chuẩn bị ngủ qua đêm ở đó.

– Viện trưởng Văn cũng đang ở căn phòng đó? – Lâm Tử Tố thấy hơi sợ.

– Ừ, chúng tôi đang làm một thử nghiệm! – Trương Khai nói nhỏ.

– Thử nghiệm gì?

Trương Khai nói vẻ thần bí:

– Thử nghiệm về cái chết!

– Thử nghiệm về cái chết? Trương Khai, anh mà gan thế sao? – Giọng Lâm Tử Tố có vẻ khinh miệt.

Trương Khai không hề để ý đến thái độ đó, có lẽ anh đã quá quen rồi, anh nói nhỏ:

– Tôi muốn thử xem, trong thời gian từ 11 giờ đến 12 giờ, trong căn phòng Giang Hà đã bị chết liệu có xảy ra việc chết người lần nữa không.

– Dùng chính mạng của anh để thử nghiệm á?

– Chả còn cách nào, Viện trưởng Văn cứ lôi tôi vào, chứ một mình tôi thì dù một phút tôi cũng không dám ở lại căn phòng đó. Bây giờ đã qua 12 giờ rồi, chắc sẽ không có việc gì đâu. Nhưng không biết vì sao mà tôi cứ thấy có điềm chẳng lành. Lâm Tử Tố, anh có tin vào lời nguyền không?


Lâm Tử Tố đã đi đến bên ngoài hàng cây, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt anh ta:

– Tôi chỉ tin vào chính mình.

– Tôi mà tự tin được như anh thì tốt quá. Anh đã lấy được chìa khóa chưa?

Lâm Tử Tố lấy ra một chùm chìa khóa giơ ra trước mặt Trương Khai nói:

– Mình về thôi!

Trương Khai bước ra khỏi dãy nhà nhỏ, đi theo sau Lâm Tử Tố, anh xoa xoa ngực, mừng vì mình vẫn còn sống. Trên con đường nhỏ dưới tán cây, Trương Khai dễ dàng nhìn thấy ánh trăng. Ánh trăng sao mà lạnh lẽo. Họ đi qua cổng lớn của Viện Nghiên cứu, sau đó đóng cổng lại. Trương Khai trèo lên chiếc xe máy của mình, nói với Lâm Tử Tố bằng giọng khàn khàn:

– Tôi về đây, chào anh!

Anh khởi động xe rồi vội vàng phóng đi. Trên con đường nhỏ vắng lặng như chết, tiếng nổ của chiếc xe máy vang lên chậm chạp. Lâm Tử Tố nhìn theo bóng anh ta, nhếch miệng vẻ khinh bỉ, sau đó anh quay đầu lại nhìn về phía dãy nhà bên trong cổng lớn của Viện Nghiên cứu khảo cổ. Ánh mắt phát ra vẻ lanh lợi của con thú ăn đêm.

Gió thu ập đến, Lâm Tử Tố xách cái túi da màu đen thong thả đi ra khỏi Viện.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận