Lời Nói Dối Của Em Cũng Êm Tai

Chương 14: Gà con? Cáo già? (4)


Cả đêm Tần Phỉ nằm mơ thấy mình được ăn gà nên nụ cười cả ngày của cô đều rất kỳ quái khiến Tăng Tư Doãn liên tục nhìn sang, thầm suy đoán: Lẽ nào anh bác sĩ vừa đi, chị ấy liền bị bệnh sao?

Vũ Sầm nhìn hai người, lòng càng thêm chắc chắn suy đoán của những người lính cứu hỏa kia, cậu ta cẩn thận che giấu sự xem thường đối với hai người.

Ba người ôm suy nghĩ riêng, tiếp nhận huấn luyện. Một ngày trước khi buổi huấn luyện kết thúc, Lưu Diễn Trạch đã về đội. Đáng tiếc hai người còn chưa kịp ôn chuyện cũ, trong đội đã nhận được nhiệm vụ, một người mẹ ôm con gái một tuổi muốn nhảy lầu tự sát.

Nghe thấy tiếng chuông tập hợp khẩn cấp, Tăng Tư Doãn đảo mắt, tóm lấy tiểu đội trưởng: “Để bọn em đi theo quan sát học tập được không? Bọn em đảm bảo không gây nên bất cứ phiền phức nào cho công việc của anh.”

“… Đi đi.” Tiểu đội trưởng miễn cưỡng đồng ý.

“Lên xe.” Tăng Tư Doãn vẫy tay, Tần Phỉ và Vũ Sầm lập tức lên theo. Tốc độ lên xe tích cực hơn lúc luyện tập nhiều, tiểu đội trưởng nhìn thấy vừa tức vừa buồn cười.

Sau khi đến hiện trường, tất cả sự tò mò đều trở thành căng thẳng.

Người mẹ trẻ ngồi trên sân thượng tầng sáu, đứa trẻ trong lòng ôm chặt lấy cổ người mẹ, không ngừng khóc lóc. Tăng Tư Doãn nhìn Vũ Sầm đi theo tiểu đội trưởng xuống xe, cậu ấy cũng muốn xuống xe nhưng bị Tần Phỉ tóm lại.

“Sao thế?”

“Bị người ta nhận ra, mọi người giúp cậu duy trì trật tự hay cứu người đây?” Tần Phỉ không kiên nhẫn mà giải thích.

Tăng Tư Doãn ủ rũ gõ đầu, kéo vành mũ xuống, rồi hỏi: “Như vậy được chưa?”

“Cậu cho rằng cậu nổi tiếng vì khuôn mặt à? Cắt chân đi rồi xuống xe.” Danh xưng màn hình toàn là chân không phải gọi chơi đâu.

Tăng Tư Doãn ở trong xe giậm chân hệt như đứa trẻ, trong lòng cũng hiểu lúc này tuyệt đối không được gây thêm phiền phức cho đội cứu hỏa chỉ đành duỗi cổ nhìn ra ngoài ô cửa sổ.

Lúc Vũ Sầm đi tới mép đường dây phong tỏa mới phát hiện Tần Phỉ và Tăng Tư Doãn không đi theo, khi cậu ta quay đầu lại nhìn thì thấy hai người đang lôi lôi kéo kéo ở trong xe. Cậu ta hừ một tiếng, cúi đầu đi vào trong dây phong tỏa, giúp duy trì trật tự.

Cảm xúc của hai mẹ con trên nóc nhà đều không ổn định, giày của người mẹ đã rớt xuống. Lính cứu hỏa bơm đệm hơi cứu hộ bằng tốc độ nhanh nhất, máy bay trực thăng đã vào chỗ, Lưu Diễn Trạch dẫn theo hai lính cứu hỏa nhanh chóng lên lầu, ở trên sân thượng khuyên ngăn người mẹ kia.

Tiểu đội trưởng rất nhanh lại trở về xe, bắt đầu liên lạc với chuyên gia đàm phán và bác sĩ tâm lý, hình như đầu dây bên kia nói bác sĩ bị kẹt xe, tiểu đội trưởng vừa nghe thế thì nôn nóng: “Vậy thì tìm một người khác đến, mạng người quan trọng… Đưa số điện thoại của bác sĩ Cách kia cho tôi, tôi nối máy ở hiện trường với cô ấy.”

Khi Tần Phỉ nghe thấy ba chữ “bác sĩ Cách” thì đã chắc chắn là ai rồi. Tiểu đội trưởng bỏ điện thoại xuống, cô đưa cuộc gọi video đã nối máy qua.

Cách Vụ đã bỏ xe chạy bộ rồi, cô ấy thở hổn hển nói: “Ít nhất phải mười phút nữa tôi mới có thể tới hiện trường.”

Tiểu đội trưởng mặt đầy gấp gáp: “Cảm xúc của người mẹ vô cùng không ổn định, mười phút không kịp đâu.”

“Bảo Tần Phỉ lên lầu đi, để cô ấy xoa dịu cảm xúc của người đó trước.”

“Tôi?”

“Cô ấy?”

“Tần Phỉ?”

Ba người đồng thanh nói, đầy vẻ nghi ngờ.

Nhưng Cách Vụ rất kiên trì: “Cô ấy có bằng chứng nhận tư vấn tâm lý, cũng có kinh nghiệm làm tình nguyện viên, cô ấy làm được.” Sau đó cô ấy nói với Tần Phỉ: “Tần Phỉ, cậu giúp tôi trì hoãn tám phút là được, làm phiền rồi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cách Vụ nói xong, trực tiếp cúp điện thoại. Ánh mắt của Tăng Tư Doãn và tiểu đội trưởng lập tức tập trung trên người Tần Phỉ. Tiểu đội trưởng cắn chặt răng, đưa ra quyết định: “Theo tôi lên lầu.”

Khi nhảy xuống xe, anh ta bổ sung thêm một câu: “Mạng sống của hai mẹ con đó giao cho cô đấy Tần Phỉ.”

Chân vừa bước ra ngoài của Tần Phỉ run lên, trực tiếp mắng người: “Mẹ kiếp! Có biết là không được tạo áp lực quá lớn cho nhân viên cứu hộ không hả?”

Tiểu đội trưởng căn bản không quan tâm cô, trực tiếp kéo cô xuống xe, chạy thẳng một mạch lên lầu.

Lính cứu hỏa trên lầu đã làm xong các bước chuẩn bị toàn diện nhưng chậm chạp không dám lại gần vì sợ sẽ kích động đến người mẹ muốn tử tự. Lưu Diễn Trạch nhìn thấy Tần Phỉ, mày chau lại. Nhưng thời gian cấp bách, nếu chuyên gia đã tin tưởng cô, ắt hẳn có nguyên nhân của cô ấy. Anh ấy chỉ vài điểm cứu viện cho Tần Phỉ: “Người muốn tự tử mắc bệnh trầm cảm sau sinh nghiêm trọng, trước đây từng nhiều lần tỏ ý muốn tử tự nhưng chưa từng thực hiện. Bọn tôi vừa gọi điện cho người nhà và bác sĩ của cô ấy, bọn họ đều nói trạng thái của cô ấy rất ổn định, ngoại trừ cảm xúc hơi tệ ra thì không có điều gì bất thường. Hôm nay chồng cô ấy đi công tác, vừa mới rời khỏi nhà thì cô ấy đã ẵm con lên sân thượng. Tốt nhất là cô có thể khuyên nhủ cô ấy đi xuống, nếu như không khuyên được thì phải đón đứa bé trước. Đứa bé quá nhỏ, một khi nhảy xuống, cho dù có rơi xuống đệm khí cũng rất nguy hiểm.”

Tần Phỉ nhìn về phía người muốn tự tử, cô ấy rất trẻ cũng rất xinh đẹp nhưng trên khuôn mặt trắng bệch lại không có chút sức sống nào, hệt như mất đi hứng thú với thế giới này. Có điều, mỗi khi đứa bé lại gần khuôn mặt của cô ấy, thì đầu của cô ấy đều cúi thấp xuống theo bản năng, giống như đang vỗ về an ủi.

Sở dĩ cô ấy còn ngồi ở đó không nhảy xuống là vì cô ấy vẫn còn lưu luyến và quan tâm đến đứa bé.

Tần Phỉ hít sâu, bỏ mũ xuống, cởi đồ cứu hộ ra, chỉ mặc mỗi áo khoác cụt tay mỏng dính. Gió trên sân thượng rất lớn, nhưng trên cổ cô lại toát một tầng mồ hôi. Cô không thử lại gần người mẹ trẻ kia, ngược lại, cũng leo lên lan can, ngồi giống như cô ấy.

Các lính cứu hỏa cũng hít một hơi lạnh theo động tác của cô ấy.

Tần Phỉ cũng hít một hơi lạnh, lỡ như rớt từ trên tầng sáu xuống, không phải chuyện đùa đâu. Cô cố hết sức để giọng nói của mình trở nên bình tĩnh: “Tại sao cô lại ngồi đây?” Câu nói này cô hỏi liên tục hai lần, người phụ nữ mới nhìn về phía cô.

“Tôi muốn chết.” Câu trả lời của cô ấy bình tĩnh đến lạ thường.

“Vậy cô bé thì sao? Cô bé cũng muốn chết à?” Tần Phỉ chỉ đứa bé.

Người phụ nữ cúi đầu, trong mắt không chút gợn sóng cuối cùng đã có chút cảm xúc, cô ấy cọ vào trán đứa bé, trả lời rất mơ màng: “Tôi không biết.”

Khi nghe thấy đáp án này, trái tim Tần Phỉ nhẹ nhõm một chút, biểu cảm càng thêm tự nhiên. Cô hơi nhích lại gần người phụ nữ, từ từ nói: “Sống quá mệt mỏi rồi, nếu như cô thật sự muốn chết, vậy thì chết đi, tôi ủng hộ cô.”

“Cô ấy đang nói gì vậy?” Tiểu đội trưởng nôn nóng.

“Đừng lên tiếng.” Lưu Diễn Trạch ngăn tiểu đội trưởng lại, chăm chú nhìn Tần Phỉ lặng lẽ nhích lại gần người phụ nữ. Anh ấy đưa tay ra hiệu chuẩn bị với lính cứu hỏa treo dây, đồng thời nói vào bộ đàm, nhắc nhở lính cứu hỏa dưới lầu chờ đợi lệnh bất cứ lúc nào.

“Cô… ủng hộ tôi?” Cuối cùng người phụ nữ đã có chút biểu cảm, cô ấy nhìn Tần Phỉ với ánh mắt không chắc chắn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tần Phỉ gật đầu, khẽ vung tay trong không khí, sau đó hạ xuống hệt như lông vũ. Tư thế của cô rất xinh đẹp, khiến người ta không kìm được mà chuyển động ánh mắt theo ngón tay cô: “Tôi biết cô đau khổ nhiều như thế nào.”

Người phụ nữ khẽ lắc đầu: “Cô không biết tôi đau khổ nhiều thế nào đâu.”

“Tôi biết, bởi vì tôi cũng từng giống cô vậy.” Tần Phỉ cũng nhìn tay của mình, ngón tay khép lại, lắc qua lắc lại trong không khí như có quy luật: “Không phải màu xám, mà là màu xanh dương. Biển màu xanh đậm, rất sâu rất sâu, giống như bị đuối nước vậy, không ngừng chìm xuống, không bắt được bất cứ khúc gỗ nổi nào, lúc nào cũng cảm thấy nghẹt thở.”

Cảm xúc của người phụ nữ đột nhiên bị kích động, cô ấy run rẩy khóc lên, nghẹn ngào nói: “Tôi không thể nào thở được, tôi muốn giải thoát, tôi không chịu nổi nữa rồi…”

Lưu Diễn Trạch nhìn lan can, vừa định vẫy tay thì tay áo bị người ta dùng sức kéo lại. Anh ấy quay đầu, một người phụ nữ nhỏ nhắn xách giày cao gót, thở hổn hển nói nhỏ: “Đừng hành động sơ suất, để cô ấy bỏ đứa bé xuống rồi tính tiếp… Tôi là bác sĩ Cách.”

“Cuối cùng cô đã tới rồi, bây giờ…”

“Giao cho Tần Phỉ đi, cô ấy làm được.” Cách Vụ bỏ giày cao gót xuống, đi chân trần từ từ tiến lại gần Tần Phỉ. Cô ấy giống hệt như một người bảo vệ, sau khi đi tới khoảng cách an toàn thì hơi ngồi xổm xuống, không cho bất cứ ai phát hiện ra sự tồn tại của cô ấy.

Ánh mắt của Tần Phỉ ngày càng mơ màng, giọng nói nhẹ nhàng cũng bay lơ lửng như một sợi lông vũ: “Đau là tốt rồi, chỉ có đau mới có thể giải thoát cảm giác nghẹt thở đó. Dao cứa qua tay, giống như đột nhiên “phốc” một tiếng thì nổi lên mặt biển sâu thẳm, sau đó có thể hít thở thoải mái. Đó là cảm giác được cứu sống.”

“Được chứ?”

“Cô có thể thử, giống như thế này…” Bàn tay bay lơ lửng của Tần Phỉ rơi trên mặt đá màu xám của lan can. Bỗng nhiên cô siết chặt nắm đấm, đấm mạnh lên đó, sức lực lớn đến mức rách một lớp da ngay lập tức, tơ máu dần dần chảy ra.

Cô giơ tay lên, đưa màu máu kia cho cô ấy xem, sau đó hít một hơi sâu: “Giống như thế này.”

Cuối cùng trong ánh mắt của người phụ nữ đã có tia ấm áp, cô ấy khát vọng được giải thoát bằng bất cứ hình thức nào.

“Đưa đứa nhỏ cho tôi, cô thử đi.” Tần Phỉ và người phụ nữ chỉ còn cách một cánh tay, cô duỗi tay ra, nhìn người phụ nữ, trong mắt là một lời mời.

Người phụ nữ chần chừ một lát mới từ từ đưa đứa bé cho cô. Đứa bé đã khóc không thành tiếng nữa, nước mắt không ngừng chảy ra nhưng vẫn quyến luyến giữ chặt tà áo của mẹ. Vào lúc này, Tần Phỉ bỗng nhiên dùng sức, gần như giành lấy đứa bé từ tay người phụ nữ.

Cùng lúc đó, Lưu Diễn Trạch cũng tiến lên phía trước, lính cứu hỏa buộc dây ở một bên cũng lao về phía người phụ nữ muốn tự tử. Mọi thứ đều xảy ra trong nháy mắt, tiếng la hét, tiếng khóc, tiếng hoan hô tụ họp lại với nhau, trở thành tiếng rè rè phát ra từ trong tivi cũ. Tần Phỉ ôm chặt đứa bé, giây trước còn có thể nghe thấy âm thanh, nhưng giây tiếp theo đã trở thành trạng thái chân không, cơ thể cô hệt như đắm mình xuống biển sâu, cảm giác nghẹt thở cũng ập đến không ngừng, chôn vùi lấy cô.

“Tại sao mày không đi chết đi? Sao mày không đi chết!”

“Chết rồi, thì sẽ được giải thoát.”

“Tần Phỉ, mày phải sống để chịu tội, mày không có tư cách giải thoát.”

“Tần Phỉ, mày phải sống, sống cho đàng hoàng.”

“Tần Phỉ, chị tin em không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận