Lời Nói Dối Đau Thương

Chương 2: 2: Đạt Được Mục Đích



– Mặc kệ con bé .
– Vậy ông chủ sẽ chọn một trong hai hay là nhận hết ạ .
Thật lòng mà nói rất khó để chọn ai bỏ ai.

Vì ai cũng khó khăn cần có công việc để làm trang trải cuộc sống.
– Chỉ một thôi .
– Nhưng thật sự khó chọn đó ông chủ.

Một người là thanh niên và còn lại là hai cha con .
– Ý ông như thế nào?.

Ông Thẩm rất tin tưởng chú Lý.

Nên có gì ông cũng hỏi ý kiến trước để cho dễ quyết định.
Chú Lý không muốn bỏ ai cả.

Nếu ông chủ không nói gì thì chú chọn cả hai.

Còn ông chủ đã hỏi vậy thì:
– Nếu ông chủ nói vậy thì tôi cũng xin phép nói .
– Được, có gì ông cứ nói .
– Theo ý kiến của tôi thì chọn hai cha con thưa ông chủ.

Nhìn đứa trẻ tiều tụy, hốc hác đáng thương vô cùng.

Mình có thể cho họ sống ở khu dành cho người chăm sóc vườn .
– Cậu bé kia tầm bao nhiêu tuổi.

Nếu được thì có thể chơi với Ngọc Giai nhà ông.

Cho con bé khỏi phải cằn nhằn mình nữa.

Đúng là ý kiến hay mà.

– Dạ bảy, tám tuổi gì đó .
– Bảy, tám tuổi sao! Được vậy thì chọn hai cha con họ đi.

Thật sự tốt khi con gái có người chơi cùng.

Nhưng ông cũng không ngờ mình đã gián tiếp hại cô bé.
Ngẫm nghĩ một chút chú Lý lại nói tiếp:
– Tôi thấy cũng thương cho cậu thanh niên kia.

Hay cho cậu ta một công việc bên trang trại ông chủ thấy thế nào .
– Ưm…Ông tính vậy cũng tốt.

Được rồi, nhận hết, ông giúp tôi sắp xếp nhé.

Tôi đưa con bé đi ngủ trước .
– Được, vậy ông chủ nghĩ ngơi sớm nhé .
Nãy giờ Ngọc Giai nghe ba và chú Lý nói cô bé không hiểu gì cả.

Nhưng trong đầu chỉ nhớ đến là có cậu bé bảy tám tuổi.

A…a, vậy là có người chơi với mình rồi.

Con bé thích thú vô cùng.

Từ nay nếu không có ba, chú Lý thì có thể chơi búp bê với anh trai kia rồi.

Không cần phải năn nỉ chị Minh Châu nữa, hình như chị ấy không thích mình.
– Ngọc Giai đi ngủ thôi con .
– Dạ.

Cô bé đưa tay cho ba mình bế.

Đạt được mục đích rồi nên con bé tươi tắn hẳn ra.
Thấy Ngọc Giai lúc nãy còn ủ rũ, bây giờ lại hớn hở.

Ông cũng thấy lạ, nhưng mà con bé khó hiểu đó giờ nên ông không quan tâm nhiều lắm.

Chỉ cần con bé vui là ông vui rồi.

Minh Châu lấp ló nép sau cánh cửa thấy ba và em gái tung tăng cười đùa.

Cô bé buồn không thể nào tả được.

Cảm thấy tự ti và mặc cảm vì ba luôn yêu thương em ấy hơn.

Còn khi nhìn mình lại không có được ánh mắt trìu mến yêu thương.

Quả là bất công!
Càng ngày Minh Châu càng ghét Ngọc Giai.

Chỉ cần có cơ hội là Minh Châu lại đánh và mắng.

Đối với Minh Châu, Ngọc Giai là phiền phức là cục đá cản đường.
– ——————–
– Thế Khải dậy mau.

Ông ta lớn tiếng đánh thức cậu dậy.

Sau trận gió mưa ngày hôm đó cậu đã bị cảm không nhẹ.

– Dạ, con thức liền đây.

Cậu cũng vâng lời mà nhanh chóng vào rửa mặt.

Cậu sợ không nghe lời ba lại bị la mắng.
Nhìn căn nhà cũ kĩ, rách nát.

À, nó không thể nào gọi là nhà được.

Nói đúng hơn chỉ là nơi tạm dừng chân.

Còn muốn bước ra khỏi cuộc sống ưu tối nàu chỉ còn cách là làm cho ông ta điêu đứng.

Không thể nào để ông ta sống tốt còn mình lại xa cơ lỡ vận như vậy được.

Chỉ cần bước chân vào căn nhà đó thì ông Thẩm, ha…cũng chính thức ngừng thở.

Cứ chờ mà xem!
Ngồi suy nghĩ nãy giờ mà tên nhóc con đó vẫn chưa ra.

Không phải mày có giá trị lợi dụng thì tao cũng sớm đá đít đi rồi.
– ” Khải, sao lâu vậy con “.

Dù như thế nào cũng phải từ tốn.

Không nên nóng vội nhất thời mà làm hỏng cả một kế hoạch về sau.
Nghe ông ấy nhắc nhỡ, mặc dù giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng không nó như là giọng trách móc thì đúng hơn.

Mặc dù, sợ là vậy, cậu vẫn nhanh chóng trả lời:
– ” Dạ, con ra ngay đây “.

Cậu cũng cố vệ sinh cá nhân thật nhanh.
– ” Không sao, từ từ thôi.

Mau ra đây ta sẽ nói cho con nghe chuyện này….”.

Câu sau vả câu trước.

Đúng chỉ có Chu Dương ông ta mà thôi.

Nói là từ từ nhưng câu sau lại là sự hối thúc.

Vì sự tò mò của trẻ con mà ông ta chắc chắn cậu sẽ hỏi.


Lúc đó, sẽ dễ mở lời hơn.
Ông ta chưa nói hết thì cậu cũng nhanh chóng ra ngoài.
– ” Ba, con ra rồi.

Ba có gì muốn…nói với con sao? “.

Vẻ mặt sợ sệt, lời nói cũng có chút dè chừng.

Sợ phải bị trách phạt.
– ” Con qua đây.

Ta có đi rình…!à không, ta đã tìm được công việc cho hai cha con mình.

Con có muốn sống sung sướng.

Không cần phải lo bữa đói bữa no, có chịu không? “.

Đúng vậy sau cơn mưa đêm hôm đó thì qua ngay sau ông thập thò xem trộn nhà họ Thẩm.

May mắn cho ông ta là nhà họ Thẩm đang cần người chăm sóc vườn.

Và đương nhiên, ông không thể bỏ qua cơ hội có một lần duy nhất này rồi.
Đúng như Chu Dương nói muốn trả thù thì điều đầu tiên đã làm được.

Đó là gieo vào đầu Thế Khải những ý định trả thù.

Nếu ông ta đi trước thì vẫn còn có người của ông ta.

Còn điều thứ hai đó là: Đặt một chân vào nhà họ Thẩm .
Thẩm Đình, ngày tàn của ông đã tới…
– ————HẾT CHAP 2————.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận