Minh Châu đang ngồi rầu rĩ, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên.
Con nghe đây mẹ .
Minh Châu chẳng còn cảm xúc gì khi mẹ mình gọi đến.
Nếu là trước kia chắc hẳn rất vui mừng.
Không lẽ lòng người dễ thay đổi đến thế sao?
Minh Châu chột dạ khi đặt câu hỏi cho chính mình.
Bản thân cũng đang rơi vào hoàn cảnh mập mờ.
Không biết trong lòng còn Thế Khải không, nhưng bây giờ cứ nghĩ mãi đến hình bóng của tên Thừa Quân đáng ghét kia.
Con vẫn khỏe chứ .
Đáng lí ra sẽ không bao giờ có cuộc gọi này diễn ra đâu.
Nếu không vì con bé này còn giá trị lợi dụng thì đừng hòng mình mất thời gian cho nó.
Đúng vậy, đó chính là lời nói của một người mẹ dành cho con mình.
Con vẫn ổn, khi nào mẹ sẽ về .
Minh Châu hỏi cho có lệ, chứ cũng không còn mặn mà muốn nói chuyện với ba ta.
Đây có thể nói là xa mặt cách lòng không?
Nói vậy cũng không đúng, xa bà ta hơn hai mươi năm đến khi bà ta trở lại Minh Châu vẫn vô cùng vui mừng và hạnh phúc.
Nhưng khi tiếp xúc một thời gian Minh Châu lại không cảm nhận được nhiều tình thương của mẹ mình.
Mẹ sẽ ở một tháng hoặc hơn nữa .
Hừ, nói vậy thôi chứ bà ta có đi nơi nào đâu.
Mẹ chơi vui vẻ nhé! Con phải làm việc rồi, tạm biệt .
Dù bà ta đi bao lâu, có lẽ điều đó không còn quan trọng với Minh Châu nữa.
Minh Châu này không còn là cô bé khóc thầm mỗi đêm vì nhớ mẹ.
Có lẽ, người tốt với Minh Châu này nhất cũng chỉ có ba.
Nghĩ lại, mình cũng thật tệ.
Một thời gian dài, không đến thăm ba một lần nào nữa.
Nếu có thời gian chắc chắn sẽ đến thăm ba.
Minh Châu đột ngột tắt máy làm ba ta không khỏi ngạc nhiên.
Tại sao thái độ của con bé dạo gần đây rất khác lạ .
Bà ta thầm nghĩ.
Mặc kệ nó, bây giờ mình phải hoàn thành mục đích để còn tận hưởng tháng ngày hạnh phúc .
Niềm hạnh phúc trào dâng trong lòng bà ta.
….
Minh Châu đi ăn trưa thôi .
Thừa Quân dạo gần đây rất thích được ở gần Minh Châu.
Dù trong công việc hay ở ngoài đều muốn tạo cơ hội để gặp riêng Minh Châu.
Đương nhiên, Minh Châu sẽ từ chối lời mời này rồi.
Lúc trước, tuy rất ghét tên này.
Nhưng Minh Châu đi chung với một tâm thế thoải mái.
Còn gần đây cứ nhìn Thừa Quân là bản thân tự động ngượng ngùng.
Đi ăn chung với anh ta chắc mình ngất mất.
Tôi có việc rồi anh…!anh đi đi .
Tuy là từ chối, nhưng thâm tâm lại rất muốn đi.
Không đi sao, sẽ không hối hận? .
Hơi buồn vì lời từ chối, nhưng cậu cũng phải có giá của mình chứ.
Sẽ không .
Giọng Minh Châu nuối tiếc nhưng vẫn mạnh miệng mà từ chối.
Được rồi, cô không đi tôi mời người khác .
Nở nụ cười có phần đểu nhưng vẫn đẹp trai ngút trời.
Minh Châu có chút lưu luyến, cứ có cảm thấy khó chịu khi nghe anh ta nói mời người khác, là nữ sao?
Tôi đổi ý rồi, tôi sẽ đi cùng anh .
Thừa Quân lắc đầu bó tay, con gái quá khó hiểu.
Nhưng anh chỉ mời tôi thôi .
Minh Châu ra điều kiện, cứ cho là bản thân mình có giá đi.
Tôi cũng không dư tiền để mời ai khác nữa đâu .
Thừa Quân trêu ghẹo nhưng nó chứa hàm ý là sự đồng ý với lời đề nghị của Minh Châu.
…
Thế Khải đi ngang qua hai người họ, do bực tức mà chẳng để ý những gì xung quanh.
Nè, Thế Khải của cô kìa .
Thấy anh, cậu cũng muốn xem biểu hiện của cô gái này như thế nào.
Tại sao anh biết .
Tình cảm của bản thân với Thế Khải đã giấu kĩ như vậy, sao anh ta lại biết.
Đoán thôi .
Thì khi cô say đã nhắc đến tên Thế Khải còn gì.
Đi mau thôi .
Minh Châu muốn lãng tránh câu hỏi vừa rồi.
Nhưng trong lòng lại thắc mắc, không biết Thế Khải gặp phải chuyện gì mà tức giận đến như vậy.
…
Từ hôm qua, sau khi từ chỗ Giai Giai trở về.
Anh mang một gương mặt xác khí.
Ngay cả ông Chu cũng không dám động vào.
Đúng là Giai Giai, cứ luôn làm mình đau hết cả đầu.
Cô ấy lại dám nghi ngờ mình.
Thử hỏi lòng tin cô ấy đặt lên người Thế Khải này là bao nhiêu .
Tự hứa với bản thân sẽ không mềm lòng với ai nữa.
Có thể đã quá dễ giải nên người khác cứ coi thường.
Từ nay, cô ấy có như thế nào cũng mặc xác, anh không quan tâm nữa.
Yêu làm gì, thương làm gì để người ta tìm cơ hội để hạ bệ mình.
Anh muốn một lần tự chủ cuộc đời mình, không nghe lời ai và cũng không mềm lòng trước ai nữa…
– —–HẾT CHAP 89 ——.