Mưa đã tạnh vài dặm trước. Một đêm ấm áp mịt mùng, đâu đó ở Appalachia. Thỉnh thoảng có những chiếc xe chạy ngang qua tôi, những đèn hậu đỏ lùi xa dần, những đèn pha trắng lao đến gần, nhưng thị trấn đã ngủ say như chết. Không có ai đi dạo và cười đùa trên các vỉa hè như những thị dân nhàn nhã vẫn làm ở Châu Âu ngọt ngào, chín mọng, mục ruỗng. Tôi đơn độc tận hưởng đêm trinh nguyên và những ý nghĩ khủng khiếp của mình. Một cái giỏ đan bằng dây thép trên lề đường có vẻ rất kỹ tính với những thứ có thể được chấp nhận đựng trong nó: Bụi Bặm. Giấy. Không Chứa Rác Thải. Những chữ cái sáng màu đỏ rượu Sherry đánh dấu một Cửa Hàng Bán Máy Ảnh. Cái nhiệt kế to tướng với tên một loại thuốc nhuận tràng lặng lẽ ngự trên mặt tiền hiệu thuốc. Công ty Kim Hoàn Rubinov có quầy trưng bày những viên kim cương nhân tạo phản chiếu trong tấm gương đỏ. Chiếc đồng hồ xanh dạ quang bơi bồng bềnh giữa vực vải linen của Tiệm Giặt Ủi Jiffy Jeff. Phía bên kia phố, một gara nói mớ — “Sữa Em Tôi”; và tự hiệu chỉnh thành “Sửa Xe Hơi”. Một chiếc máy bay, cũng được dát ngọc bởi Rubinov, lướt qua, kêu rì rì, trên bầu trời nhung. Tôi đã thấy biết bao thị trấn nhỏ ngủ say như chết trong đêm! Cái này chưa phải cái cuối cùng.
Cho tôi lần lữa thêm chút nữa, gã coi như đã toi rồi. Đâu đó bên kia phố, những ánh đèn neon nhấp nháy chậm hơn tim tôi hai lần: đường viền quanh bảng hiệu nhà hàng, một bình đựng cà phê rất lớn, cứ nổ tung, gần như mỗi giây một, thành sự sống màu ngọc lục bảo, và mỗi lần nó tắt lịm, những chữ cái màu hồng lại quảng bá Món Ngon thay phiên nó, nhưng cái bình vẫn có thể còn được nhìn thấy như một bóng mờ âm ỉ, tức mắt, trước sự hồi sinh màu ngọc lục bảo kế tiếp của nó. Bọn em làm giả ảnh chụp X quang. Thị trấn lén lút này cách khách sạn The Enchanted Hunters không xa. Tôi lại chảy nước mắt, say men thời quá vãng không thể vãn hồi.