Nói về Dạ Hành đây là bộ thân pháp đi kèm với Đế Lôi Huyết Thú, Dạ Hành khi luyện thành sẽ đạt được tốc độ tương đương với thuấn di, khoảng cách thuấn di phụ thuộc vào Linh Khí của người sử dụng.
Lăng Thiên Hữu lúc đầu khi luyện Đế Lôi Huyết Thú cũng rất bâng khuâng, vì hậu quả khi không đủ điều kiện mà cố luyện rất tàn khóc nhưng khi nghĩ đến Tần Thục Phân đang nguy trong sớm tối cùng với sự cam đoan tuyệt đối của Hồng Thiên Nhân hắn vẫn là quyết tâm luyện.
Đã một tháng kể từ khi Lăng Thiên Hữu luyện Đế Lôi Huyết Thú, trong một tháng này hắn đã giết được 10 con dị thú cấp 1 sơ kì cùng 2 dị thú cấp 1 trung kì.
Trước mặt hắn hiện giờ là một con mãng xà dài gần 10 trượng, hai cái răng nanh sắc dài trong vô cùng uy mãnh, trên thân có những hoa văn hình hoa trong rất bắt mắt, nhìn kích thước và hình dạng của nó Lăng Thiên Hữu liền nhận ra đây là dị thú Hoa Mãng xà tu vi đã đạt đến dị thú cấp 1 trung kì, tốc độ nó cực nhanh cùng với nọc độc khó chịu dù là Nhập Linh cảnh hậu kì cũng không dám xem thường.
Mười ngày trước Lăng Thiên Hữu đã đột phá lên Nhập Linh cảnh trung kì, nhưng đối mặt với dị thú này hắn cũng không dám xem thường, trên tay xuất hiện một thanh Thiên La kiếm, đây là một thanh bảo khí cấp 2 Hồng Thiên Nhân tặng cho hắn, Thiên La kiếm có thể dễ dàng nhập vào linh khí làm cho lưỡi kiếm càng thêm sắc bén.
Hoa Mãng xà liên tục phun ra nuốt vào cái lưỡi màu hồng, như cảnh cáo địch nhân, Lăng Thiên Hữu không hề nao núng, cả tháng nay hắn đều sống trong cảnh chém giết, ngày nào cũng phải đối mặt với dị thú, buổi tối khi ngủ cũng phải cảnh giác, không hề lơ là.
Hoa Mãng xà thấy Lăng Thiên Hữu không có ý định rút lui rốt cuộc cũng động, nó cuộn tròn thân hình lại, dùng đuôi đập mạnh vào mặt đất, cái miệng máu mở rộng hướng Lăng Thiên Hữu cắn tới, Lăng Thiên Hữu thấy nguy không loạn linh khí lập tức vận chuyển hai chân nhanh chóng đạp đất hướng bên phải bay đi, vừa đáp xuống Lăng Thiên Hữu lại vội dùng Dạ Hành thuấn di ra sau một thân cây, chỗ hắn vừa đứng lập tức bị một cái đuôi đập mạnh xuống, trên đất lõm xống một đường.
Lăng Thiên Hữu và Hoa Mãng xà giao đấu với nhau ngày càng kịch liệt, Lăng Thiên Hữu luôn đề phòng kịch độc nên không thể tiếp cận Hoa Mãng xà, Hoa Mãng xà liên tiếp phun ra nọc độc đẩy lùi Lăng Thiên Hữu.
Lăng Thiên Hữu lùi ra sau một gốc cây tránh nọc độc của Mãng xà, thân hình lóe lên xuất hiện ngay bên Trái Hoa Mãng xà, Thiên La kiếm lập tức đâm xuống, Hoa Mãng xà dãy giụa nhưng thân thể đã bị Thiên La kiếm đâm xuyên khảm trên mặt đất, nó không cam lòng quay đầu hương Lăng Thiên Hữu phóng tới, Lăng Thiên Hữu lại thuấn di hướng đầu của mãng xà đấm mạnh một cái, Hoa mãng xà rầm lên, muốn né tránh nhưng tốc độ của Lăng Thiên Hữu quá nhanh đành lãnh trọn một đấm, rống thảm một tiếng, thân thể ‘ầm ầm’ ngã trên mặt đất.
Lăng Thiên Hữu đang định tiến lên thu thập xác Hoa Mãng xà thì phía trước truyền tới tiến bước chân, trong tầm mắt hắn xuất hiện một nữ tử, nữ tử gặp được Lăng Thiên Hữu cũng sững sờ nhìn lại.
Lăng Thiên Hữu đánh giá nữ tử trước mặt, tuổi còn khá trẻ bất quá chỉ 17, 18 tuổi tương đương hắn, tu vi Nhập Linh cảnh sơ kì bất quá chỉ mới đột phá tu vi còn chưa được củng cố, thấy Lăng Thiên Hữu cứ nhìn chằm chằm vào mình khuôn mặt nữ tử ửng đỏ quát lên:
“Ê tiểu tử ngươi nhìn đủ chưa? Chưa thấy qua mỹ nữ sao?”.
Lăng Thiên Hữu ngó xung quanh, thấy không còn ai ngoài mình và nữ tử trước mặt, mơ hồ hỏi lại.
“Ngươi gọi ta là tiểu tử”.
“Ta không gọi ngươi thì gọi ai!”
Lăng Thiên Hữu hô khan một tiếng, bài ra bộ mặt hắn cho là chững chạc, tay chắp sau lưng, khuôn mặt lãnh khốc, kết hợp với vẻ ngoài anh tuấn của hắn quả thật rất có lực sát thương với nữ nhân, bình thản nói:
“Ta có tên ta tên là Lăng Thiên Hữu, ta năm nay đã 22 tuổi rồi, ngươi bất bất quá chỉ 17,18 tuổi lại gọi ta là tiểu tử, có phải phụ thân, mẫu thân ngươi không dạy ngươi lễ phép với người lớn hay không?”.
“A….không có, không có phụ mẫu ta có dạy cho ta lễ nghĩa, ngươi lớn tuổi hơn ta có phải ta nên gọi ngươi là đại ca ca hay không? ”.
Lăng Thiên Hữu cười thầm đúng là một cô nương ngây thơ mà, nói vậy cũng tin được. Trong lòng đắc ý nhưng trên mặt vẫn không biến sắc đáp lại:
“Đúng vậy, trẻ con đúng là dễ dạy, À mà ngươi tên gì”.
“Đại ca ca ta tên Thôi Linh Nhi”.
“Ừ…Linh Nhi ngươi cẩn thận nơi này rất nguy hiểm, tốt nhất ngươi hãy quay về đi”.
Lăng Thiên Hữu nói xong tiến tới thu Hoa Mãng xà vào trong giới chỉ xoay người bước đi, chỉ là mới đi được vài bước thấy có gì đó không ổn quay lại thì thấy Thôi Linh Nhi đứng cách mình 10 bước, quay người đi tiếp 20 bước khi quay lại vẫn thấy Thôi Linh Nhi vẫn chỉ cách hắn khoảng 10 bước.
“Linh Nhi ngươi sau lại đi theo ta?”
“A…đại ca ca ngươi rất lợi hại, con đại xà vừa rồi là do ngươi đánh hạ ta muốn theo ngươi săn thú, sao đó cùng ngươi ra khỏi nơi này”.
“Ra khỏi nơi này? Ngươi bị lạc?”
“Sao ca ca biết….?”.
Thôi Linh Nhi lời vừa nói ra lại vội le lưỡi, hai tay che miệng lại, hành động dễ thương như vậy làm Lăng Thiên Hữu không khỏi thất thần, một lúc sau hắn mới tỉnh lại, giả vờ như không có gì:
“Ngươi hài tử này, có phải hay không trốn phụ mẫu ra ngoài?”
Thôi Linh Nhi chỉ ‘ân’ một tiếng, cuối đầu, thút thít một tiếng, mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn truyền vào tai Lăng Thiên Hữu, Lăng Thiên Hữu tiến lại gần, ân cần hỏi:
“Linh Nhi ngươi khóc sao?”
“Huhu…Đại ca ca ta biết sai rồi, ta trốn đi đã một tuần rồi, ta rất nhớ phụ thân ta cũng nhớ mẫu thân nữa, đã mấy ngày rồi ta không được ăn món ăn do mẫu thân nấu”.
Thôi Linh Nhi nhào vào lòng Lăng Thiên Hữu khóc lớn.
“Được rồi, được rồi…Linh Nhi ngoan ngươi đừng khóc nữa đại ca ca sẽ giúp ngươi về nhà, ngoan đừng khóc nữa”.
Lăng Thiên Hữu ôm Thôi Linh Nhi trong lòng, trước ngực hai bầu vú của Thôi Linh Nhi mang lại cho hắn cảm giác mềm mại khác thường, con c-c bên dưới lập tức ngẩn đầu, chạm vào bụng dưới của Thôi Linh Nhi, làm Thôi Linh Nhi khó chịu thoát ra khỏi lòng ngực Lăng Thiên Hữu, nghi hoặc hỏi:
“Thiên Hữu ca sau huynh lại dấu vũ khí ở trong quần, để ta giúp huynh lấy ra”.
Tay của Thôi Linh Nhi vừa chạm vào con c-c của Lăng Thiên Hữu một cảm giác sung sướng lan tràn khắp toàn thân làm hắn suýt chút nữa đã bắn tinh đầy quần, vội lùi lại, ho khan một tiếng:
“Linh Nhi đấy là ám khí của ta. Muội đừng đụng vào rất nguy hiểm, đặc biệt là với nữ tữ”.
Thôi Linh Nhi A một tiếng vội thu tay về, Lăng Thiên Hữu thầm mắng thằng finger2018, ‘mẹ thằng tác giả ngây thơ quá đáng rồi đó, gái 18 mà mày tả cứ như hài tử 10 tuổi’, mà nghĩ thì nghĩ thôi chứ Lăng Thiên Hữu cũng không dám nói ra vì hắn sợ ăn hành dài dài.
Thật ra thì Thôi Linh Nhi mặc dù đã 18 tuổi nhưng thường ngày ít tiếp xúc với người ngoài, chỉ có một ít tì nữ cùng nàng chơi đùa, đa số tùy nữ cũng chỉ tầm tuổi nàng nên cũng không biết nhiều về chuyện nam nữ.
Sau một lúc trò chuyện Lăng Thiên Hữu cũng đã biết Thôi Linh Nhi năm nay đã 18 tuổi, là con gái của Thôi Tín -Thôi đại sư, lúc trước phụ mẫu nàng có nói khi nào nàng đột phá lên Nhập Linh cảnh sẽ cho nàng được đi ra ngoài mở mang kiến thức, hơn mười ngày trước Thôi đại sư dùng rất nhiều tài sản mới đổi được một viên Nhân Linh đan, giúp nàng đột phá Nhập Linh cảnh thành công.
Chỉ là sau khi Thôi Linh Nhi đột phá thành công Thôi đại sư lại không muốn Linh Nhi ra ngoài mạo hiểm nên mới nhốt nàng lại kết quả là giống như bây giờ.
Hơn một tháng này Lăng Thiên Hữu cũng đã giết được nhiều dị thú hắn cũng muốn ra trấn đổi lấy một ít linh dược để luyện thêm đan dược hồi phục, đan dược lúc trước cũng sắp hết rồi, nên đồng ý mang theo Linh Nhi ra khỏi Thiên Thú lâm.
Bầu trời cũng ngã sang màu vàng nhạt rồi tối dần, nhiều dị thú cũng gấp gáp quay về động phủ, nhường lại sâm lâm rộng lớn cho dị thú hoạt động về đêm.
Lăng Thiên Hữu và Thôi Linh Nhi kiếm được một động phủ, đốt lửa nướng một ít thịt dị thú, Thôi Linh Nhi mấy ngày nay không được ăn thịt cộng với mùi vị khác lạ cứ khen ngon không ngừng, làm cho Lăng Thiên Hữu càn thêm ảo tưởng về khả năng nướng thịt của mình.Nữa đêm tiếng thú rống lớn làm Lăng Thiên Hữu và Thôi Linh Nhi giật mình tỉnh giấc, Lăng Thiên Hữu mắng thầm ‘mấy con dị thú này đang động dục hay sao vậy, nữa đêm rồi cũng không để lão tử ngủ’, bỗng Lăng Thiên Hữu bị một vật nặng đè lên cơ thể, trước ngực truyền tới một cảm giác mỹ diệu, thì ra Thôi Linh Nhi sợ quá nên đã nhào vào lồng ngực Lăng Thiên Hữu, trước ngực cái áo trễ cổ để lộ ra nữa bầu ngực trắng ngần làm Lăng Thiên Hữu nhìn trăn chối.
“Thiên Hữu ca ta sợ, mấy ngày nay bọn nó đều như vậy, ta đêm nào cũng không ngủ được”
Lăng Thiên Hữu vỗ về:
“Linh Nhi yên tâm có ta ở đây bọn chúng sẽ không dám đến”.
Hai tay Lăng Thiên Hữu ôm chặt cơ thể Thôi Linh Nhi, cảm giác ấm áp từ cơ thể Lăng Thiên Hữu làm Thôi Linh Nhi rất thoải mái, lập tức chìm vào giấc ngủ.
Nhìn người ngọc trong lòng Lăng Thiên Hữu không khỏi động tâm, khuôn mặt còn chưa hết vẻ ngây thơ, trong rất thanh thuần đáng yêu cứ như là ngọc nữ giáng trần, không hề bị khói lửa nhân gian vẫn đục, làn da trắng bóc, mềm mại như trứng gà, môi đỏ mọng nước, cặp mắt nhắm chặt cùng với hai hàng lông mi cong vút càng thêm động lòng người.
Con c-c bên dưới của Lăng Thiên Hữu cũng đã dựng đứng lên làm Lăng Thiên Hữu dục hỏa không thể kiềm chế, một tay đặt trên bầu ngực của Thôi Linh Nhi nhẹ vuốt ve, cảm giác da thịt mềm mại trên thân thể Thôi Linh Nhi truyền đến làm Lăng Thiên Hữu tê người.
Bàn tay kia cũng luồn qua áo ngực của Thôi Linh Nhi bắt đầu xoa nắn, Thôi Linh Nhi vẫn nhắm chặt mắt nhưng cơ thể đã ửng hồng lên một mảng, hai bầu vú ngạo nhân bắt đầu săn cứng, núm vú hồng hồng bị ngón cái của Lăng Thiên Hữu qua lại chơi đùa đã dựng đứng lên.
Lăng Thiên Hữu một tay rời vú nàng di chuyển xuống vùng cỏ thơm của Thôi Linh Nhi, một cảm giác trơn bóng làm Lăng Thiên Hữu tê dại, bạch hổ rõ ràng lại là bạch hổ.
Lăng Thiên Hữu dùng ngón tay tại trên hạt anh đào của Thôi Linh Nhi gãy lấy, d*m thủy bắt đầu chảy ra ngày càng nhiều, dùng d*m thủy thấm ướt ngón tay Lăng Thiên Hữu lạy đâm một ngón vào cái hang động đầy nước của Thôi Linh Nhi, cảm giác thốn đau làm Thôi Linh Nhi giật mình tỉnh giấc.
“A…Thiên Hữu ca huynh làm gì Linh Nhi vậy?… A…vừa đau…lại vừa sướng”
“Linh Nhi huynh đang xoa bóp, muội thấy thoải mái không?”
“Thoải mái aaa…Thiên Hữu huynh xoa bóp thật giỏi, muội rất thoải mái, rất sướng”.
Ngón tay của Lăng Thiên Hữu vào một chút lại rút ra, cứ như vậy liên tục ra ra vào vào, hắn không dám đút vào sâu vì biết Thôi Linh Nhi vẫn là xử nữ.
Thân thể Thôi Linh Nhi không ngừng uốn éo mỗi khi Lăng Thiên Hữu thọt ra thoạt vào, Lăng Thiên Hữu cái miệng tìm tới đôi môi đỏ mọng của Thôi Linh Nhi, Thôi Linh Nhi không biết nên làm gì nên cứ để yên cho Lăng Thiên Hữu mút lấy đôi môi của nàng, lưỡi của Lăng Thiên Hữu luồn qua hàm răng trắng đều của Thôi Linh Nhi tìm đến cái lưỡi trơn nhẵn của Thôi Linh Nhi, cảm giác nhột nhột làm Thôi Linh Nhi thoải mái thư sướng vô cùng, vụng về đáp trả theo bản năng.
Lăng Thiên Hữu xoay người Thôi Linh Nhi lại, môi hôn lên vành tai cùng cổ nàng sau đó xuống đến hai bầu vú trước ngực, trên nhủ phong của nàng cắn nhẹ một cái, cuối cùng dừng tại âm đ*o trắng muốt không một cộng lông của Thôi Linh Nhi, cái l-n đội cao lên một cục, nước l-n đã chảy ướt khắp hán, hai mép l-n vẫn khép chặt che kín cái lỗ l-n hồng hào bên trong.
Cái lưỡi điêu luyện của Lăng Thiên Hữu luồn qua hai mép âm đ*o lách vào bên trong, liếm mút lấy lớp thịt bên trong cùng d*m thủy đang chảy ra, cảm giác sung sướng từ vùng nhạy cảm truyền đến làm Thôi Linh Nhi toàn thân run rẩy, âm thanh ngắt quảng vang lên:
“A…A…A…Thiên Hữu c…ca…huynh xoa bo….bóp thật sướng”.
“Huynh đừng liếm nư….nữa..a…a…muội…nhột…a…sướng…”.
Thôi Linh Nhi hai tay nắm chặt đầu Lăng Thiên Hữu ép xuống, hán thì từ bên dưới hẩy lên như muốn ép chặt mặt Lăng Thiên Hữu vào cái lỗ âm đ*o đã ngập nước để thỏa mãn cảm giác trống rỗng bên dưới, một dòng nước từ trong hoa tâm của Thôi Linh Nhi xuyên qua hang động thần bí bắn thẳng lên mặt Lăng Thiên Hữu, Thôi Linh Nhi toàn thân vô lực nằm xụi lơ trên mặt đất gương mặt ửng hồng, vừa rồi nàng đã đạt cao trào lần đầu tiên trong đời.
Lăng Thiên Hữu cỡ bỏ y phục, nhục côn bên dưới đã cương lên thành một mũi thương thẳng dài, đầu thương hồng hồng lớn gần gấp đôi phần thân, Lăng Thiên Hữu tại trên hai mép âm đ*o của Thôi Linh Nhi không ngừng qua lại chuẩn bị ấn vào.