Thời gian nhanh như thoi đưa, thoắt đã đến ngày hẹn với Giáng My. Đại Hùng sắp xếp đi Yên Châu một chuyến.
Giáng My đón hắn ở hương trấn gần chân núi, gương mặt áy náy đỏ hồng, còn nói thực không muốn người đã giúp nàng lại phải mệt nhọc đi xa như vậy. Đại Hùng nghe thế, trong lòng càng thấy quý cô gái này hơn. Nàng đâu biết làm việc giúp đỡ kia, cũng là Đại Hùng có chút tư tâm chứ.
Bởi vậy, khi Giáng My muốn hoàn lại số vàng, hắn dứt khoát từ chối. Chưa nói việc để nàng thiếu hắn một cái nhân tình, về cuốn dược kinh, hắn cũng hưởng lợi không ít. Trước khi trả nàng, hắn còn tranh thủ sao lại một bản để tiếp tục luyện tập.
Trải qua một năm, Giáng My không chỉ xinh hơn, còn hiểu biết hơn rất nhiều. Kiến thức giang hồ không đến nỗi ngu ngơ như lần đầu hạ sơn.
Năm ngoái sư phụ nàng ra ngoài tìm linh thảo, gặp phải ma thú cấp cao thủ hộ. Sư phụ nàng dù là Sư Cấp đại thành, cũng không tránh khỏi bị thương một phen, may mà chạy thoát, tìm tạm một nơi để chữa trị. Sau đó Giáng My nhờ tin mua được mà tìm đến, mới vội vã hộ tống sư phụ trở về.
Trải qua việc này, sư phụ nàng rút kinh nghiệm, thỉnh thoảng lại đưa Giáng My xuống núi nâng cao kiến thức giang hồ. Đôi khi, còn sai nàng một mình đi làm một số việc. Giáng My bây giờ xông pha qua vài nơi, ít ra cũng tự tin không bị người ta gạt tiền đến đói ngất như ngày trước.
Đại Hùng cùng Giáng My dạo chơi khắp nơi trên Yên Sơn, trò chuyện về những thứ xảy ra trong thời gian qua. Hắn cũng không quên bái phỏng sư phụ của nàng, thăm hỏi một chút, tranh thủ nhờ giải đáp một ít thắc mắc trọng yếu trong lúc luyện đan. Sư phụ Giáng My là người dễ gần, vì hắn có công giúp đỡ đệ tử của bà nên cũng không giấu diếm, chỉ bảo nhiệt tình, làm kiến thức của hắn lập tức tăng lên rất nhiều.
Lần gặp gỡ này, Đại Hùng đối với hai sư đồ Giáng My thành lập được mối quan hệ không tệ. Chí ít, nàng cũng xem hắn như bạn bè, có thể nói chuyện dễ dàng, không giữ nhiều khoảng cách như đối với những người khác. Bản thân Đại Hùng tất nhiên cảm thấy rất vui vẻ. Có được một bằng hữu như Giáng My, cho dù nàng không phải là Hổ Cấp tiên sư, hắn cũng nguyện ý kết giao. Cô gái thiện lương dễ mến này, ai gặp cũng sẽ sinh hảo cảm. Nếu không thấy hảo cảm, chỉ trừ phi ngươi là kẻ có trái tim bằng đá.
Một ngày thoải mái, cuối cùng cũng đến lúc chia tay. Đại Hùng còn chưa phải nhân khách giang hồ, muốn đi đâu thì đi, ở bao lâu thì ở. Trên mình hắn lúc này vẫn còn chức danh nhân viên thư tín của Long Tinh Thành, vẫn phải mau chóng trở về.
Đi tới đầu trấn dưới núi kia, Đại Hùng quay sang từ biệt Giáng My. Hắn vốn không biết, khi mình đi được một quãng xa, nàng vẫn còn đứng đó dõi theo.
…………….
Gần hai năm điên cuồng, Đại Hùng rốt cuộc cũng ngừng lại công việc chế thuốc của mình. Không phải hắn không còn đam mê. Hắn vì bắt buộc nên phải dừng bước.
Các dược phẩm phổ thông trong dược kinh, Đại Hùng đều đã luyện qua. Lấy tốc độ trâu bò của hắn, một số đan dược phàm phẩm cao cấp cuối cùng cũng thành công xuất lò. Đến lúc này hắn gặp phải vách núi lớn: tu tiên đan dược.
Luyện đan dược dành cho tiên sư đòi hỏi người luyện phải có linh lực và linh hỏa. Linh hỏa tinh thuần hơn lửa thường, khi luyện đan sẽ giúp dược tính của linh thảo dễ phát ra ngoài. Còn linh lực là để luyện tế ra linh hỏa, đồng thời kích thích khả năng phối hợp giữa các thành phần dược thảo.
Khốn nỗi, Đại Hùng còn đang là Sơ Ngộ, lấy đâu ra linh lực. Cho dù hắn lạc quan tới mức dám dùng lửa thường thay cho linh hỏa, việc xúc tác trong quá trình luyện đan cũng không biết thay bằng cái gì…
Chặn đứng con đường luyện dược của hắn thực ra còn một lý do khác. Ngoài vấn đề linh lực, chuyện tiền bạc cũng khiến hắn đau đầu.
Mới hai năm trước đây, bằng vào hai trăm lạng vàng giữ lại, Đại Hùng tin tưởng hắn sẽ đủ tài chính mua thảo dược trong vài năm tới. Nhưng thực tế, mỗi cấp đan dược hắn luyện chế về sau – đều đòi hỏi dược thảo đắt hơn đến mấy phần. Lúc đầu hắn chỉ tốn chín lượng bạc để mua nguyên liệu. Bây giờ hắn phải tiêu đến mười hai lượng vàng mới đủ tiến hành một đợt luyện chế. Mười hai lượng vàng bằng với ngàn hai lượng bạc – hao vật vã. Cũng may khả năng khống chế lửa của hắn càng lúc càng thành thục, hiệu suất tăng lên nhiều. Nếu cứ như lần đầu tiên, luyện chế gần 300 suất thuốc mới nhìn thấy thành công, chắc hắn học không tới nửa số dược phương đã giữa đường đứt gánh.
Cần phải nói thêm, Đại Hùng cũng từ lâu áp dụng việc “lấy ngắn nuôi dài”. Phần lớn dược phẩm luyện ra trước đó, hắn đem bán lấy tiền mua nguyên liệu cho đợt sau. Ngay cả hai trong ba miếng da mãng xà, Đại Hùng cũng xách tới Bách Gia Ma Vũ bán tuốt. Nhờ vậy, hắn mới học được 3/4 cuốn dược kinh “cơ bản” kia.
Sản phẩm của đợt chế luyện cuối cùng là mười tám hoàn đan, nếu đem đi bán sẽ được một số tiền kha khá. Nhưng đem đổi linh thảo chế tiên đan, vậy thì còn khuya mới đủ.
Tính tới lui, Đại Hùng coi như đã cạn tiền. Thêm cái lý do linh lực chưa có, Đại Hùng dứt khoát ngừng chế đan dược.
Kể ra lần này cũng không chỉ có mình hắn buồn. Đại Hùng gặp khúc mắc, Tùy Tiện dược sư cũng “bâng khuâng”.
Suốt thời gian vừa rồi, lão cười không khép miệng nổi. Bán thảo dược cho Đại Hùng hai năm, lợi nhuận tương đương với cả chục năm thường. Mỗi khi nhìn thấy Đại Hùng từ xa, vị dược sư nổi tiếng khó tính của thôn đều hận không thể ôm chặt hắn vào lòng, hôn cho mấy cái.
Thế mà bẵng đi một thời gian, không còn thấy bóng dáng tiểu thần tài tới tiệm nữa. Quả thật niềm vui ngắn chẳng tày gang. “Âu cũng tại vì hết năm cát lộc” – lão dược sư thường an ủi mình như vậy.
***
Đại Hùng thôi không luyện thuốc, hắn lại quay về cuộc sống của mình như ngày xưa. Ngày giúp cha mẹ làm vườn, tối lên Long Khí Đường luyện võ. Cách vài ngày, hắn cưỡi Tiểu Phong đưa thư lên tỉnh Hương Bình. Chỉ khi hết tiền, hắn mới làm ra một ít đan dược trung cấp, bán cho Tùy Tiện dược sư.
Thấm thoát lại đến cuối năm, trời lúc này đã sớm vào đông. Khắp Hoàng Liên Thánh Lĩnh, các đỉnh phong sơn bắt đầu có tuyết bao phủ.
Không khí lạnh lẽo cũng bao bọc khắp Long Tinh thành. Cây cối rụng lá từ mùa thu, bây giờ giơ ra những nhánh khô gầy. Đám cỏ hoa xơ xác. Ngoài ruộng nương chỉ còn trơ từng chân rạ xám đen. Đám trúc già bên bờ sông Long Tuyền không còn giữ được vẻ tươi tắn. Tiếng gió lùa qua khóm cây tạo ra âm hưởng viu vút làm cho người ta muốn khoác thêm vài tầng áo len.
Trong thôn Nam Long, nhà nhà cũng thi nhau căng vải thô che cửa ngăn gió lạnh. Lúa khoai được chất đầy trong bồ để chống chọi với mùa đông dài. Chỉ có đám trẻ con thơ ngây, mặt mũi đỏ hồng vẫn vô tư đuổi nhau trên phố. Vào đông rồi có thể lấy tuyết đắp hình người, với đám trẻ thật thích thú vô cùng.
Tiểu Phong có vẻ bồn chồn, nó giằng dây buộc từ lúc sáng sớm, hí không ngừng, đòi lên Hòang Liên Thánh Lĩnh. Hôm nay Đại Hùng không phải đưa thư tín, liền chiều nó mà cùng nó đăng sơn.
Không hiểu con Tiểu Phong này mắc cái chứng gì mà hôm nay máu gái sớm thế không biết. Tiểu Phong ra khỏi cổng thành, hướng về Hoàng Liên Thánh Lĩnh khoái tốc không nghỉ. Vốn thường Đại Hùng cũng hay đưa nó đến đệ tam sơn gặp Linh Giác Hỏa Lộc, thỉnh thoảng còn cùng nó đến đệ ngũ sơn.
Hoàng Liên Thánh Lĩnh gồm hai mươi sáu đỉnh, chia ra năm vòng xoay vần. Chính giữa là ngọn Âu Cơ Liên Đài thấp nhất, địa hình tuy có vẻ khá bằng phẳng nhưng lại bị các cây cổ lão long túc (1) che kín ánh dương quang, không biết thực sự mặt đất ở đó trông như thế nào, lại có vực sâu bao quanh, nhờ vậy tạo nên hình đóa hoàng liên. Muốn đến được tâm liên phải vượt qua năm đỉnh núi nếu chạy theo đường thẳng. Đệ ngũ sơn nhắc đến kia, xếp theo vòng thì mới ở vòng thứ hai. Cách đặt tên này do dân gian căn từ vị trí gần Long Tinh Thành nhất mà tính ra. Muốn đến tâm liên, từ đệ ngũ sơn còn phải qua ba vòng phong sơn nữa.
Thông thường thợ săn trong Long Tinh thành cũng chỉ đi đến vòng thứ ba của Hoàng Liên Thánh Lĩnh là đã xa lắm rồi. Trong phạm vi bán kính từ Long Tinh Thành đến vòng thứ ba có hơn mười ngọn phong sơn, kì dư đã quá nhiều muông thú để săn bắn…
Tiểu Phong giờ đây đang bộc lộ sơn tính chi căn(2) trong huyết thống của nó. Dù đang phải vượt núi, lại còn có vạn vạn lâm thụ cản đường, vậy mà nó không giảm bớt bao nhiêu tốc độ. Dù là vách đá, dù là thác ghềnh, khe vực, Tiểu Phong cũng dũng mãnh vượt qua.
Đại Hùng ngồi trên lưng nó, thật chưa từng có cái cảm giác hưng phấn như thế. Nếu đem con Tiểu Phong này đi thi ba môn phối hợp của giải Kì Danh Kị Mã Tam Tỉnh, nó không giải nhất thì cũng là á quân. Chỉ tiếc là Long Tinh thành quá xa xôi, không có dịp mang nó đi đấu, quả thật là đáng tiếc cho nó.
Tiểu Phong vượt hết đệ ngũ sơn, lại đến đệ thập sơn ở vòng ba Thánh Lĩnh. Đại Hùng đã có chút căng thẳng. Các phong sơn ở đây đã có lớp tuyết dầy. Tuy chưa đến nỗi quá lạnh nhưng hàn khí cũng nhiều. Việc di chuyển cũng ảnh hưởng đôi chút. Đáng lo hơn, càng vào các ngọn phong sơn phía trong nhiệt độ càng thấp, mà quái thú cũng càng mạnh. Tới vành tiếp giáp của Hoàng Liên Thánh Lĩnh và Bách Vạn Hung Sơn, còn không biết có những loại quái thú kinh khủng như thế nào. Lần trước hắn cùng đám thợ săn đi theo vài tiên sư Sư Cấp giết một con Kim Ma Xuyên Sơn Giáp (3), cũng chỉ mới ở một ngọn phong sơn trên vòng bốn Thánh Lĩnh mà thôi.
“Con tiểu mã này hôm nay không định đi tự sát đó chứ” – Đại Hùng lầm bầm. Cho dù con Linh Giác Hỏa Lộc có ở tận Âu Cơ Liên Đài đi nữa thì dù sao nó cũng là tiên thú. Với pháp lực của nó đủ sống ở Bách Vạn Hung Sơn, còn Tiểu Phong có uy mãnh đến đâu cũng mới chỉ là một kì mã, dựa vào khoái tốc mà thành danh. Gặp linh thú còn có thể bình yên, nếu gặp ma thú nó chỉ còn biết căng vó mà chạy.
Riêng bản thân Đại Hùng thì càng tệ hơn. Bình thường hắn có thể săn hoang thú, đối với linh thú đã kính nhi viễn chi rồi. Chuyện con Mãng Xà Tinh kia là một tao ngộ ngoài ý muốn. Ngay cả hắn khi nhớ lại, hắn cũng chỉ biết khen rằng mình quá cao số. Nếu không nhờ cổ trận thần kỳ, bảo đao sắc bén, độc tửu kinh thiên, hắn tuyệt nhiên không có cửa toàn mạng. Trước mặt mãng xà tinh, nửa giọt nọc độc dính vào cũng đủ cho hắn đi gặp ông bà ông vải.
Cho nên với biểu hiện “dũng cảm xuất chúng” Tiểu Phong hôm nay, hưng phấn của Đại Hùng càng đi tiếp càng tụt xuống. Dần dần, hắn chẳng còn một lòng dạ nào để tán dương con kì mã thân thiết nữa.