Long Thần Khí

Chương 4: Cây đa mười hai gốc




Đại Hùng trầm ngâm nhìn tiên thú đi lại rồi hỏi con Linh Giác Hỏa Lộc:

– Có phải ngươi vừa trốn khỏi người ta truy đuổi?

Con Hỏa Lộc gục gặc đầu, kêu tắc tắc.

– Ngươi trốn khỏi Bách Thú Phường ?

Linh Giác Hỏa Lộc lắc lắc.

– Chẳng lẽ ngươi trốn trên đường vận chuyển về Kim gia ?

– Tắc tắc.

– Người phá cũi ?

– Tắc tắc

– Bằng cách nào ?


Linh Giác cúi đầu làm điệu bộ húc sừng tới trước, đoạn giơ móng, xẹt ra một đạo lửa xanh.

– Ngươi dùng sừng cạy pháp bùa rồi phun lửa đốt chúng ?

– Tắc tắc.

Đại Hùng khoái chí cười vang. Đúng là tiên thú có khác, thông linh hơn hẳn những con quái thú kia. Thì ra cũng biết vài mẹo vặt. Nhưng con Linh Giác Hỏa Lộc này không phải nhỏ. Chắc hẳn sau khi phá cũi xông ra, nó cũng bị người ta truy đuổi cho 1 chặp, phải dùng thần tốc mà thoát.

Chợt Đại Hùng giật mình:

– Hướng Bắc này chỉ về Long Tinh thành, người đi theo lão Kim, đáng lẽ phải ra cổng thành hướng khác chứ ?

Hỏa Lộc hất hất đầu về hướng Tây. Xem ra nó đã chạy đảo từ cổng Tây sang cổng Bắc. Không biết có cách nào lừa được đám người truy đuổi của Kim Trọng Phát mà đến giờ vẫn chưa thấy ai tìm tới đây. Tiên thú hay yêu thú, đến một đẳng cấp tu luyện nào đó thì có thể nói chuyện được, nhưng cũng phải mất cả trăm năm, thậm chí vài trăm năm cũng có. Cao hơn thì biến hóa nhân hình. Con Linh Giác Hỏa Lộc này linh thức đã rất cao rồi, không rõ là đã bao nhiêu tuổi, xem ra thời gian mà nó biết nói cũng còn không xa.

Đường từ Hương Bình về Long Tinh thành hết ba canh giờ, Đại Hùng không còn lạ gì. Lúc này trời đã sang chiều, không thể nấn ná lâu. Đại Hùng vuốt ve bờm Tiểu Phong:

– Chúng ta không còn nhiều thời gian. Nếu người thích nó thì hãy bảo nó theo ngươi. Về Long Tinh thành có Hoàng Liên Thánh Lĩnh, lo gì không có chỗ cho nó. Chúng ta cũng phải nhanh lên, kẻo bọn lão Kim truy tìm tới đây.

Ngừng một lát, Đại Hùng ngần ngừ nhìn 4 chân của con Linh Giác Hỏa Lộc:

– Bộ dạng của nó quá nổi bật. Ta chỉ có thể giúp nó che được cái sừng, còn 4 hỏa câu thì …

Tiểu Phong lại gần con Hỏa Lộc, híc híc nó, rồi lại phì phì. Con Hỏa Lộc dường như hiểu ý, nó nghiêng tai một lúc rồi vểnh cái đuôi ngắn lên. Bốn ngọn lửa xanh nơi chân từ từ thu nhỏ rồi tiêu thất. Đại Hùng cả mừng, lại lấy cuộn vải ra,quấn quanh cái sừng cho nó. Hào quang không thể hoàn toàn triệt tiêu, nhưng lúc ban ngày như này thì nhìn cũng khó mà nhận thấy nữa, trông không khác một con Độc Giác Hỏa Lộc thông thường là mấy.

Đại Hùng cưỡi Tiểu Phong xé gió mà chạy. Con Linh Giác Hỏa Lộc bám sát phía sau. Con Tiểu Phong trước giờ chạy đua với đám Cuồng phong thiên lý mã khác thì không có đối thủ, vậy mà con Hỏa Lộc này đã bị thương mà còn chạy kịp nó, thậm chí có phần nhẹ nhàng. Tiên thú đúng là kinh khủng. Gần đến ngoại thành của Long Tinh thành, để tránh người ta dòm ngó, Đại Hùng cưỡi Tiểu Phong dẫn con Linh Giác Hỏa Lộc vòng đường khác đến tận chân Hoàng Liên Thánh Lĩnh. Đợi con tiểu tiên thú chạy vào trong núi, Đại Hùng mới quay ngựa về nhà. Con Tiểu Phong dường như luyến tiếc, hí lên một tràng dài rồi mới trổ phi tốc.

Phía xa xa, mặt trời đã lặn sau hàng cây. Những tia nắng đỏ ối như lá thu hắt lên không trung, báo hiệu đã lúc cuối ngày.

***

Kể từ đó, hàng ngày mỗi buổi chiều, Đại Hùng lại cưỡi Tiểu Phong chạy lên Hoàng Liên Thánh Lĩnh. Con Linh Giác Hỏa Lộc không biết trốn nơi nào trên Thánh Lĩnh, nhưng thường ở ngọn đệ tam Thánh Lĩnh gặp gỡ Tiểu Phong. Xem ra bọn chúng đã tình chàng ý thiếp, luyến ái không ít. Con Tiểu Phong này thật khéo dụ gái, ngay cả tiên thú mà nó cũng chinh phục được. Cũng đôi lần, nó trốn khỏi mã trại, lên với con Linh Giác Hỏa Lộc cả đêm, sáng lại trở về.

Thực ra tiên thú Linh Giác Hỏa Lộc trong đời chỉ kết đôi một lần, sinh con hai lần. Mà lần kết đôi này không phải dễ dàng mà có, chỉ khi Linh Giác Hỏa Lộc tìm thấy đối tượng có khả năng phối giống cho ra thế hệ kế tiếp ưu việt hơn thì nó mới kết đôi. Việc chọn kết đôi này liên quan đến khí tức Kì Lân huyết trong đối tượng được chọn, mà có lẽ chỉ có cấp Linh Giác Hỏa Lộc và Kì Lân mới nhìn ra được. Tất nhiên một con Linh Giác Hỏa Lộc thích hợp nhất là phối hợp với một con Linh Giác Hỏa Lộc khác nhưng loại tiên thú như nó sinh sản cũng hạn chế, số lượng ít ỏi, đâu có dễ tìm được đồng loại như vậy.

Đại Hùng trong lòng nhiều khi rất hưng phấn, tính kể cho đám huynh đệ chơi thân về con Linh Giác Hỏa Lộc, nhưng lại sợ tin lớn đồn xa. Con Linh Giác Hỏa Lộc này thuộc về Kim Trọng Phát, chắc lão cũng đã bỏ ra một lượng cực lớn tiền tài để sở hữu. Nếu mà biết tin con Linh Giác Hỏa Lộc ở gần Long Tinh thành, cam đoan sẽ đưa cao thủ đến đây thu thập. Hơn chục vạn lạng vàng không phải là một con số nhỏ. Nên hiểu 1 nhà nông bình thường một năm cũng chỉ tiêu tương đương vài ba lạng vàng mà thôi. Mười lăm vạn – đủ để người ta bán mạng không tiếc đó.

Đại Hùng thật là có sướng mà không thể hưởng thụ. Chỉ là hắn cũng quý con Linh Giác Hỏa Lộc, lại tội nghiệp Tiểu Phong. Tuy chưa biết luyến ái nam nữ, nhưng hắn cũng hiểu nếu con Tiểu Phong mà không còn gặp con Linh Giác Hỏa Lộc, chắc chắn sẽ đổ bệnh mất. Trước giờ có con ngựa hay hỏa lộc cái nào khiến nó phải trốn khỏi mã trại mà gặp bao giờ đâu ?

Đại Hùng học thêm mấy tháng cuối cùng đã hết học hết từ thầy đồ bộ Việt Văn Kinh. Muốn học Đông Phương Bát Đại Kinh Sử và Văn Tuyển Đại Việt Ngũ Giới để thi tú tài thì cần khá nhiều tiền cũng như thời gian. Mà hắn thì lại không muốn theo đường quan lộ, chỉ muốn học võ sau này đi phiêu lưu khắp nơi mà thôi. Cha mẹ hắn cũng không quá khắt khe. Dù sao thời đại này làm võ giả, pháp sư cũng có vị trí không hề thấp. Những võ giả, pháp sư cao cấp thậm chí so với quan lại cấp thấp còn quang vinh hơn nhiều. Vì vậy cha mẹ hắn liền gửi hắn đến Long Khí Đường để theo các sư phụ Long Khí Môn học võ. Long Khí Đường thực chất cũng là dạng đào tạo ngoại vi đệ tử, chủ yếu dạy sơ cấp võ thuật. Những đệ tử rèn luyện ở đây sau hai năm sẽ được tham gia kiểm tra trình độ để tiến vào nội môn.

Bởi vì đào tạo sơ cấp nên quy định về thời gian và luyện tập không quá khắt khe. Ở nơi thôn quê như Long Tinh thành, việc luyện võ cũng chủ yếu là vào buổi tối. Còn ban ngày, đa số môn sinh Long Khí Đường vẫn phải đi cày ruộng, chăn trâu, trồng trọt cho gia đình như thường. Cũng vì thế mà Đại Hùng không cần phải ngưng công việc đưa thư vốn có.


Hôm nay, Phan Thành rủ mấy đứa trong thôn leo lên núi Đa thuộc Hoàng Liên Thánh Lĩnh. Phan Thành, Hữu Thế, Hồng Phương, Ngọc Trường… đều chung một lớp sơ luyện ở Long Khí Đường với Đại Hùng. Hôm nào rảnh rỗi, cả đám hay kéo nhau đi tắm sông, câu cá hay đi săn thú.

Núi Đa nằm ở vòng đầu của dãy Hoàng Liên, nhưng hơi xa Long Tinh Thành một chút. Sở dĩ gọi là núi Đa vì trên núi này có một cây đa ngàn tuổi mười hai gốc. Cây đa bao trùm một khu vực khá rộng, thân cao nổi bật có thể nhìn thấy được từ Long Tinh Thành. Thân đa cao bảy tám chục trượng, lớn tới năm sáu trượng, riêng cụm gốc chính cũng phải to hơn ba trượng, chưa kể đám rễ thả từ trên cao hình thành hàng trăm thân phụ khác, nhiều không đếm xuể.

Tuy rằng sâu trong Bách Vạn Hung Sơn còn có nhiều cổ thụ có thể còn to lớn hơn cây đa này nhưng trong những ngọn núi mà thợ săn Long Tinh Thành từng đi qua, không có cây nào khả dĩ so sánh được với nó. Vì vậy ngọn núi này được đặt tên là núi Đa. Cây đa thụ có tuổi ngàn năm, mọi người đồn rằng nó cũng đã trở thành linh thụ nên rất thiêng. Thậm chí có người từng tìm tới nơi để cúng bái.

Bọn Đại Hùng sở dĩ hứng thú với núi Đa không phải vì có tín niệm gì với cây đa linh thiêng. Chẳng qua trên đỉnh Đa có khá nhiều thú nhỏ, tuy đối với phường săn thì không có nhiều hấp dẫn, nhưng với đám thiếu niên như bọn hắn thì cũng đủ hứng thú lắm rồi.

Đi săn từ sáng tới chiều, hầu như mỗi đứa đều lúc lắc sau lưng hai, ba con thú, riêng Đại Hùng thì xui xẻo, chỉ bắt được một con nhím đen.

– Bên kia có con thỏ lớn chưa kìa.

Chợt Hồng Phương hô lên.

Cả đám dõi theo tay nó chỉ, quả nhiên thấy một con thỏ xám to gấp đôi thỏ thường đang lấp ló sau gốc cây. Mấy cây nỏ vội vã ngắm tới chỗ con thú đang vểnh tai nghe ngóng.

Phập phập hai mũi tên của Phan Thành và Ngọc Trường bắn hụt. Con thỏ rừng vụt một cái nhảy ra sau phóng đi.

– Nhanh không nó thoát.

Đại Hùng vội vã dẫn đầu vọt lên trước đuổi theo. Mấy đứa trẻ khác lắp tên mới trên nỏ rồi vội vã chạy theo.

Con thỏ rừng to khỏe, nhanh nhẹn hơn đồng loại, chỉ chớp mắt đã nhảy nhót xa thêm mấy trượng. Nó cũng khá tinh ranh, không chạy theo đường thẳng mà chạy theo hình chữ chi đổi phương hướng liên tục. Đại Hùng cùng những đứa trẻ khác dù đã cật lực đeo bám, vậy mà vẫn bị bỏ cách một khúc. Nếu không phải cả bọn đều từng học võ, sức khỏe không thấp, e là đã sớm mất dấu con thú.

Cuộc săn đuổi lần nào lao đao hơn các lần khác. Tốn mấy chục mũi tên mà không hạ được con mồi, năm đứa trẻ đã sớm cảm thấy sốt ruột, mà con thỏ kia vẫn chưa hề có dấu hiệu dừng lại. Đuổi thêm vài khắc đồng hồ, con thỏ đột nhiên tăng tốc, chạy như bay đến hang đất dưới một gốc cây.

– Coi chừng nó vào hang đó. Bắn chặn cửa hang đi.

Hữu Thế nhanh mắt nhìn thấy liền cất giọng to như cái mõ bể, oang oang hét. Thế là năm cái nỏ thi nhau bắn về hướng cửa hang kia. Con thỏ rừng chạy gần về hang, bỗng nhiên liên tiếp có một loạt tên cắm tới trước cửa chặn đường. Nó dừng lại vểnh đôi tai dài lên, hoảng hốt ngó xung quanh một chút rồi dứt khoát đổi hướng nhảy sâu vào rừng.

– Nó không chạy xa được quá đâu. Đuổi tiếp đi.

Mấy đứa trẻ truy theo dấu chân thỏ mấy chục trượng nữa thì tới một khoảng rừng trống, chính giữa chỉ có một cây cổ thụ cao vời vợi xòe tán bao phủ. Từng chùm rễ nâu đỏ thả từ trên cành xuống khắp nơi, chậm rãi đung đưa theo gió.

– Là cây đa mười hai gốc đó.

Hữu Thế khe khẽ nói thầm. Cả đám liếc tới mười hai gốc đa kia, nhìn nhau le lưỡi.

Dựa theo dấu vết thì con thỏ rừng kia đã lủi vào trong gốc đa. Nhưng mấy đứa trẻ còn chần chừ chưa dám tiến tới. Ở nông thôn có tồn tại một loại tín niệm từ ngàn xưa gọi là mê tín. Mà theo bô lão ở trong thôn, các loại linh thụ nhiều tuổi đều bắt đầu có linh tính như người, thậm chí nếu một linh thụ tích tụ đủ linh khí còn có thể có phép thuật riêng trở thành yêu thụ là đằng khác. Chẳng phải trong truyền thuyết từng có Cổ Lão Yêu Thụ là linh thụ từ hồng hoang, pháp lực kinh thiên động địa sánh ngang với Thánh Tổ Long Quân đó sao.


Đại Hùng hôm nay chỉ bắt được một con nhím chậm chạp. Trong lòng hắn thực muốn tóm được thêm con thỏ rừng béo ị kia. Chỉ là hắn giống mấy đồng bạn, từng nghe người lớn kể chuyện cổ tích về những linh thụ lâu năm như vậy đôi lần nên cũng hơi hoang mang.

Đại Hùng cân nhắc một lúc rồi quả quyết.

– Để ta tới thử xem sao.

Thực ra ngay cả ma thú hắn cũng từng thấy. Một cây cổ thụ đứng im như thế hẳn cũng không đến nỗi nguy hiểm lắm. Dã thú khi phát triển đến mức linh thú thì cũng chỉ linh thông hơn dã thú bình thường mà thôi. Mặc dù cây đa này tuổi đời có thể hơn nghìn năm, nhưng nếu sinh linh thức chăng nữa thì chắc gì đã có phép thuật.

Đại Hùng lò dò bước tiến về phía cây đa kia nhưng rốt cuộc chẳng có sự tình gì cả. Thậm chí đến khi hắn đến cạnh một trong mười hai gốc chính của cây đa vỗ vỗ vài cái cũng vẫn bình thường. Hắn thở phào một hơi rồi hét lên với đám bạn đang chăm chú ngoài xa.

– Ê tới đây đi. Không có chuyện ma quỷ gì đâu.

Hữu Thế từ xa giọng vẫn chưa hết cảnh giác.

– Ngươi chắc không đó?

– Hì, ta đứng đây ngươi còn không thấy hay sao? Nè ta sờ vào nó luôn nè, đâu có gì đâu.

Bốn đứa trẻ sau khi thấy Đại Hùng đứng đó một lúc vẫn thoải mái mới mạnh dạn tiến lại gần. Ngọc Trường tò mò sờ sờ lên thân linh thụ mấy cái nhưng vẫn cẩn trọng:

– Hay là chúng ta về thôi. Từ đây về thôn cũng xa. Tối còn đi luyện võ nữa đó.

– Ừ, bữa nay bắt cũng được không ít thú rồi. Hay mình quay về đi.

Phan Thành,Hồng Phương tuy không phải những đứa nhát cáy, nhưng nhìn sắc trời thấy cũng không còn sớm, liền gật đầu phụ họa. Còn Hữu Thế, nhìn cái mặt tái mét của nó như vậy, hẳn vẫn còn tin lời bà nó kể về mấy con ma cây chưa biết chừng, khỏi hỏi cũng biết nó ủng hộ quay về.

Đại Hùng hôm nay chỉ tóm được duy nhất một con nhím, hắn lắc đầu không chịu.

– Đằng nào cũng đuổi tới đây rồi. Để ta vào tóm con thỏ đó cái đã. Hôm nay ta không được nhiều như các ngươi mà. Các ngươi chặn bên ngoài dùm ta chút đi. Chỉ một chút thôi. Con thỏ này tốn công săn vậy, sao để nó thoát được.

Bốn đứa còn lại đắn đo nhìn nhau một lúc rồi đồng ý. Đuổi theo cả buổi vậy, nếu không bắt được con thỏ này quả thật cũng có chút không cam tâm.

Cả đám phân ra mỗi đứa một hướng vây sẵn, riêng Đại Hùng lần mò tìm được một cái hốc cây hơi thấp, bị phủ bởi những chùm rêu và rễ phụ dày đặc. Chậm rãi vén đám rễ ra, Đại Hùng cúi xuống bò dần vào trong.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận