Lộng Triều

Quyển 1 - Chương 8: Con nhà giàu


Đám người đi đến sàn nhảy, Triệu Đức Sơn cũng nhân cơ hội chạy khỏi mấy ông anh. Đi cùng ông anh trai thì hắn như bị bó tay bó chân.

Trên đường Triệu Quốc Đống hỏi qua tình hình của Phòng Tử Toàn. Phòng Tử Toàn cũng không giấu gì Triệu Quốc Đống. Công tác ở xưởng lò đúng là không phải cho người làm, mệt không nói mà lương cũng thấp. Nhưng bây giờ có việc là tốt rồi, hơn nữa bố Phòng Tử Toàn xảy ra chuyện, y cũng chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng. Tức nhất là đám đồng nghiệp thi thoảng lại châm chọc y làm y rất đau khổ.

Sàn nhảy có diện tích lớn đủ để chứa 200 người, thiết bị cũng được. Bốn người cảm thấy hoa mắt vì ánh đèn không ngừng lóe lên lóe xuống.

Triệu Quốc Đống lúc làm ở Đội cảnh sát hình sự thì cũng đã đến mấy sàn nhảy. Thiết bị sàn nhảy Nhà máy dệt và không khí đều tốt hơn sàn nhảy ở huyện thành. Đèn sáng hơn, khác với đèn tối mờ ở trên huyện nhằm thuận tiện cho một số người làm gì đó.

Khi đám người Triệu Quốc Đống đến cửa sàn nhảy thì ở đây đã mở cửa một lúc, tiếng nhạc du dương, từng đôi trai gái đang nhảy theo điệu nhạc. Các cô gái không tìm được bạn trai để nhảy thì nhảy cùng bạn gái. Nhà máy dệt ít nam, nhiều nữ nên đây là hiện tượng bình thường.

– Ồ, xe ai đó?
Mắt Triệu Quốc Đống rất sáng, liếc cái là thấy một chiếc xe BULUBIRD2. 0 màu cà phê đỗ trước cửa sàn nhảy, biển số Nghiễm Đông 01 này làm hắn chú ý.

Loại xe này vào Trung Quốc theo con đường buôn lậu. Khi cán bộ cấp huyện còn đang cố gắng phấn đấu có con xe Santana thì có thể có con xe sang trọng Nhật Bản này thì đúng là có chút gia thế.

Xe này chỉ có tiền không cũng không được, nếu muốn chạy trên đường thì còn cần có quan hệ, nếu không lúc nào cũng có thể bị tịch thu. Xe này là đối tượng bị cảnh sát chú ý.

Triệu Quốc Đống nhớ xe này đã nằm trong Đội cảnh sát hình sự hai ngày, nhưng sau đó đã được đưa ra ngoài. Chẳng qua Triệu Quốc Đống không phụ trách việc này nên không rõ.

Triệu Quốc Đống cũng từng tham gia điều tra mấy vụ như thế này. Biển Nghiễm Tây, Nghiễm Đông, Phúc Kiến là trọng điểm của xe Nhật Bản, chẳng qua các vụ án này phần lớn không giải quyết được. Giam xe hai ngày rồi được chuộc ra.

Chẳng qua cũng có một hai chiếc nằm mãi trong Công an huyện. Một chiếc xe Toyota trong Đội cảnh sát hình sự có lai lịch là như vậy. Triệu Quốc Đống đã đi xe này, xe này dù là tăng tốc, giảm sóc hay là cách âm đều khác hẳn, rất được.

– Xe của Khanh Liệt Bưu, thằng này hai năm nay bắt đầu giàu lên. Bí thư nó ít khi về, hầu hết thời gian ở tại Quận An Đô, ngay cả Giang Khẩu cũng không mấy khi về.
Uông Phi lộ rõ vẻ hâm mộ khi nói.

– Ồ, cũng khó trách, của Khanh Liệt Bưu sao. Nghe nói hắn làm ăn cũng được, không biết người này làm như thế nào mà có nhiều tiền như vậy?

Triệu Quốc Đống gật đầu. Khanh Liệt Bưu hơn hắn hai tuổi, cũng là một thằng máu mặt khi học. Chẳng qua hắn có ông bố giỏi, bây giờ là Bí thư đảng ủy kiêm giám đốc Nhà máy dệt. Nghe nói sau khi Khanh Liệt Bưu tốt nghiệp thì đến văn phòng đại diện của Nhà máy dệt tại Quận An Đô làm việc, nhưng sau đó liền không làm nữa.

– Hừ, kiếm tiền như thế nào ư? Nó kiếm tiền không dễ sao? Bây giờ chăn bông rất chạy, bố nó lại nắm cả nhà máy, nó muốn chăn bông, bông và chuyển cho thằng khác, một năm kiếm vài trăm ngàn là đơn giản.
Uông Phi nhỏ giọng nói:
– Thằng này cũng rất lợi hại. Nghe nói có quan hệ thân thiết với mấy công ty bông trong huyện, lấy vào tay trái, bỏ ra tay phải, quá lãi.

– Uông Phi, nói nhỏ đi, đừng để người khác nghe thấy.
Ngô Trường Khánh và Tử Toàn đều lộ rõ vẻ hâm mộ đồng thời cũng sợ người khác nghe thấy bọn họ nói chuyện.

Khi đám người Triệu Quốc Đống đi vào sàn nhảy thì thấy Khanh Liệt Bưu đang nghênh ngang ngồi đó và được nhiều người vây quanh. Một đám bạn bè chơi bời đang nịnh bợ và mời đi nhảy. Chẳng qua Khanh Liệt Bưu vẫn ngồi đó như đang đợi ai đấy.

Đám người Triệu Quốc Đống đi vào cũng làm người chú ý. Mấy tên Ngô Trường Khánh thì không đáng gì, nhưng Triệu Quốc Đống lại có khí thế khác. Hắn mặc quần cảnh sát, áo phông, tay nhét túi quần lộ ra vẻ khác hẳn với đám công nhân và con trong nhà máy.

Ngay khi Triệu Quốc Đống thấy Khanh Liệt Bưu, Khanh Liệt Bưu cũng thấy hắn.

Hai người trước kia mặc dù không cùng khóa nhưng Triệu Quốc Đống lúc ấy không ngừng khiêu chiến đám lớp lớn, Khanh Liệt Bưu mặc dù cũng kiêu căng nhưng bố y khi đó mới là một quản đốc xưởng, còn không dám đấu với Triệu Quốc Đống. Hai bên đều là không chọc vào nhau.

Làm Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên đó là Khanh Liệt Bưu lại đứng lên đi tới mà nói:
– Quốc Đống, hôm nay nghĩ như thế nào mà về vậy? Đã năm sáu năm không gặp phải không?

– Ồ, Bưu ca, anh cũng không mấy khi về Giang Miếu mà?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc vì sao đối phương lại tỏ vẻ thân thiết như vậy. Với thân phận của Khanh Liệt Bưu thì đâu cần thế. Chẳng qua hắn vẫn nói:
– Bưu ca hai năm nay vẫn làm ăn ở Quận An Đô sao?

– Ha ha, làm ăn gì chứ, chỉ là kiếm miếng cơm thôi, xem có gì có thể kiếm tiền thì làm thôi, sao có thể so sánh với cậu. Cậu bây giờ đã là cảnh sát hình sự. Đúng, tôi quen với Trưởng phòng Chu và đội trưởng Lưu chỗ cậu, nếu không sao tôi biết cậu đã là cảnh sát hình sự.

Phó Trưởng phòng Chu là người được phân công phụ trách Đội cảnh sát hình sự. Đội trưởng lưu thì không cần phải nói, bảo sao Khanh Liệt Bưu có thể nhanh chóng lấy xe ra khỏi Công an huyện. Triệu Quốc Đống có chút khó chịu, tên này đang khoe khoang sao?

– Ha ha, đó là sếp của tôi, chẳng qua tôi bây giờ đã được điều về Đồn công an Giang Miếu. Bưu ca, nếu rảnh thì đến đồn ngồi chơi.
Triệu Quốc Đống nói.

– Sao lại xuống Đồn công an thế? Làm ở Đội cảnh sát hình sự không phải tốt hơn sao?
Khanh Liệt Bưu kinh ngạc nói.

– Đồn công an Giang Miếu thiếu người phá án, phòng cần phái người tới. Nhà tôi lại ở Giang Miếu nên thích hợp hơn cả.
Triệu Quốc Đống đành nói dối.

– Ừ, cũng đúng, Quốc Đống chịu khó làm, không chừng hai năm nữa cậu thành Trưởng đồn. Trong nhà máy chúng ta cũng có một hai người làm quan mà. Có thời gian tôi nói chuyện với Trưởng phòng Chu một chút.
Khanh Liệt Bưu vỗ vỗ vai Triệu Quốc Đống làm cho hắn không quen. Người có thể vỗ vai hắn ngoài lãnh đạo thì chỉ có bạn thân, Khanh Liệt Bưu này là thá gì?

– Điều này tôi không dám nghĩ tới, có thể làm tốt công việc để không thất vọng với tiền lương mình nhận được là được.
Triệu Quốc Đống thuận miệng hỏi một câu:
– Bưu ca hôm nay về có việc gì thế?

– Chỉ về thăm nhà mà thôi. Mấy bọn họ kéo tôi đến đây chơi. Sàn nhảy này quá sáng, nhìn mấy cô gái đứng kia đi, nhảy loạn lên đúng là đám nhà quê.

Khanh Liệt Bưu không hề e ngại mà lớn tiếng nói, điều này làm nhiều người xung quanh nhìn với vẻ khó chịu. Nhưng ai cũng biết hắn là con của giám đốc nhà máy, ngay cả mấy bảo vệ nhà máy đều phải đứng xa, ai dám trêu vào người này.

Triệu Quốc Đống cũng bất đắc dĩ vì gặp phải Khanh Liệt Bưu, hơn nữa còn cứ quấn lấy hắn không đi, điều này làm hắn chẳng còn hứng thú nhảy nhót gì nữa. Nói chuyện một lúc thì Khanh Liệt Bưu mới lắc lư rời đi. Trước khi đi còn đưa cho Triệu Quốc Đống một tờ danh thiếp, thứ này bây giờ đang là trào lưu mới. Triệu Quốc Đống nhìn thì thấy ghi là giám đốc công ty mậu dịch Thịnh Đô – Khanh Liệt Bưu, bên dưới là số điện thoại và số fax.

Đám người Khanh Liệt Bưu như đang chờ ai đấy, nhưng Khanh Liệt Bưu có vẻ kém nhẫn lại, mấy lần muốn đi mà lại bị đám người bên cạnh ngăn lại, cuối cùng vẫn không đợi được mục tiêu. Khanh Liệt Bưu liền đi tới chào Triệu Quốc Đống rồi rời đi. Ngoài cửa sàn nhảy vang lên tiếng nẹt bô xe, đèn của chiếc xe này đúng là chói mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận