Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 21: 21: Kẻ Nhìn Lén Họa Tác Nhân Tài Không Phải Là Bổn Vương



Ba ngày sau, đoàn sứ thần Tây Vực cuối cùng cũng tới.
Tạ Nguyên Gia nghe theo an bài của Phó Cảnh Hồng, trước tiên không triệu kiến bọn họ, chỉ cho người của Lễ Bộ đi tiếp kiến, an bài bọn họ ở tại dịch quán.

Quý Thiếu Viêm cũng tán thành ý kiến của y, đám người Tây Vực trước nay luôn kiêu ngạo càn rỡ, cần giám sát bọn chúng mấy ngày đồng thời cũng thị uy cho bọn chúng biết.
Không ngờ đến, đám người này quả nhiên không phải là đèn cạn dầu.

Bọn họ ngàn dặm xa xôi tới ký hiệp ước, thế nhưng Hoàng đế Trung Nguyên chỉ cho một quan viên cấp thấp của Lễ Bộ tới tiếp kiến, bên trong ngôn từ chất chứa đầy sự ngạo mạn, đám sứ thần ngang ngược liền bắt đầu làm ầm ĩ, quậy lên muốn gặp Hoàng đế Trung Nguyên.
“Mặc kệ bọn chúng đi.” Phó Cảnh Hồng đang bồi Tạ Nguyên Gia viết chữ, sau khi nghe viên quan bẩm báo về đức hạnh của đám người Tây Vực đó, không nhẹ không nặng nói một câu, “Các ngươi phái thêm người đi theo bọn họ, đừng để bọn họ làm chuyện gì quá phận.”
Người của Lễ Bộ tuân lệnh sau đó liền lui ra ngoài, lúc này Phó Cảnh Hồng mới nhìn về phía Tạ Nguyên Gia, “Hoàng Thượng nghĩ sao?”
Tạ Nguyên Gia đối với chuyện chính trị thật không am hiểu, nhưng y cũng cảm thấy Phó Cảnh Hồng làm đúng, “Hoàng thúc an bài không sai.”
Phó Cảnh Hồng gật đầu tán dương: “Hoàng Thượng thực thông minh.”
Vai chính gần đây đối xử với y càng ngày càng ôn hoà, xem ra sau này cơ hội sống sót của y rất lớn, ở trong lòng Tạ Nguyên Gia trộm nghĩ như vậy.
Phó Cảnh Hồng đi tới nhìn chữ viết của y, tuy vẫn không tính là chữ viết đẹp, nhưng so với lần đầu nhìn thấy thì đã khá hơn rồi, ít nhất cũng đoan đoan chính chính, nhìn vào còn biết đang viết cái gì.
“Chữ của Hoàng Thượng đã tiến bộ rất nhiều.”
Tạ Nguyên Gia được khen nên trong lòng cao hứng, y nhìn sang thị vệ đang đứng canh gác cách đó không xa, lại thấy tiếc vì hôm nay Mục Chiến không tới.

Thị vệ kia tuy cũng mặc một thân y phục thị vệ màu đen, cũng mỹ mạo tuấn lãng, nhưng nhìn thế nào thì vẫn cảm thấy giá trị nhan sắc của Mục Chiến ca ca nhỉnh hơn.
Người này chắc là Lăng Sương trong Ngạo Tuyết Lăng Sương [1], trong sách có đề cập tới hắn chính là tâm phúc có chỉ số thông minh cao của vai chính, trước đây có một đống muội tử cứ ngao ngao vì độ hot của hắn, còn nói hắn với Mục Chiến có giá trị vũ lực cao nhưng đầu óc đơn giản không thông minh rất xứng lứa vừa đôi!
[1] – Ngạo Tuyết Lăng Sương: là một câu thành ngữ, ý miêu tả những người không sợ cái lạnh của sương tuyết.


Điều kiện bên ngoài càng khắc nghiệt thì họ càng có nghị lực.

Ví dụ như sau khi trải qua những tháng ngày rèn luyện gian khổ, không còn cảm thấy sợ hãi hay yếu thế khi đối mặt với những ám toán cay nghiệt hoặc đả kích mạnh.

Trở nên kiêu căng, ngạo mạn, khinh người (tra baidu).
Haiz.
Y cúi đầu, buồn bực tiếp tục viết chữ trên giấy, Thuần Vu Nhã nói y cần phải tiếp tục nỗ lực, không cầu y viết ra được chữ tiêu sái phiêu dật, nhưng ít nhiều gì chữ viết ra cũng lớn nhỏ bằng nhau thẳng thành một hàng, chính y cũng cảm thấy bản thân cần phải rèn luyện thêm một hai năm nữa thì mới có thể đạt tới loại cảnh giới này.
Bất tri bất giác bây giờ đã là đầu mùa hạ, trừ bỏ lúc sớm tối còn chút lạnh lẽo, thì nhiệt độ ban ngày đang không ngừng tăng lên, toàn bộ hoàng cung cũng bắt đầu oi bức.

Tạ Nguyên Gia liền đem khóa học cưỡi ngựa đổi sang lúc chạng vạng, dùng hết sức mình để ban ngày tất cả mọi người có thể nghỉ ngơi đôi chút.
Sau giờ ngọ Ngự Thư Phòng còn tính là mát mẻ, mỗi ngày đều có cung nhân quét nhà vẩy nước giúp hạ nhiệt độ, Tạ Nguyên Gia cảm thấy hiện tại còn chưa nóng đến mức phải dùng đến băng đá, kêu Lam Khấu đem khối băng phân chia cho những người đang cần nhất ở trong cung, Hoàng Hậu Thái phi còn có Nhiếp Chính Vương mỗi nơi đều được tặng không ít, vào mùa hè ở cổ đại thì băng đá chính là vật phẩm hút hàng nhất, có thể trữ liền trữ.
Y không phải có dụng tâm muốn mua danh, cũng chưa từng nghĩ tới việc được gọi là “Minh quân”, thế nhưng khi nghe được mọi người xung quanh bắt đầu khen ngợi y, y liền cảm thấy khẩn trương.
Vai chính có khi nào sẽ cho rằng là y đang cố ý? Có khi nào nghĩ rằng y có tâm muốn giành giựt ngôi vị Hoàng đế?
Y len lén nhìn sang Phó Cảnh Hồng, lại không ngờ bị người ta vừa vặn bắt gặp.
“Hoàng Thượng vì sao nhìn lén thần?” Khóe môi Phó Cảnh Hồng nhẹ cong, hiển nhiên tâm tình đang rất tốt.
Tạ Nguyên Gia bị bắt quả tang thực sự xấu hổ, không biết phải giải thích thế nào mới tốt, chỉ có thể rầu rĩ cúi đầu nhỏ giọng nói: “Trẫm không cố ý nhìn lén.”
Phó Cảnh Hồng phì cười một tiếng, trong mắt chứa chan sự nhu hòa: “Đúng rồi, thần có vấn đề vẫn canh cánh ở trong lòng mấy ngày nay, không biết Hoàng Thượng có thể giải đáp khúc mắc dùm thần không?”
Vai chính có vấn đề muốn thỉnh giáo y? Tạ Nguyên Gia kinh ngạc không thôi, vội nói: “Mời Hoàng thúc nói, trẫm nhất định biết gì nói hết.”

Phó Cảnh Hồng chỉ chờ giờ khắc này.
“Ngày ấy ở trại nuôi ngựa, Đại tướng quân từng hỏi qua Hoàng Thượng, hắn với thần ai đẹp hơn, Hoàng Thượng thật sự đã trả lời như vậy sao?”
Tạ Nguyên Gia: “……”
Nụ cười tươi rói dần dần tắt ngủm.
Tại sao đám trai đẹp các ngươi lại có hứng thú cố chấp đối với loại chuyện ấu trĩ này, thế nhân khen còn chưa đủ nhiều à, ý kiến của y thật sự quan trọng đến vậy sao?
“Cái đó……” Mắt thấy Phó Cảnh Hồng nhìn chằm chằm vào mình e rằng trốn không nổi, Tạ Nguyên Gia trả lời đúng sự thật: “Ngày ấy trẫm nói, Đại tướng quân cùng Hoàng thúc, cân sức ngang tài, sàn sàn như nhau.”
Phó Cảnh Hồng chắc chắn không hài lòng đối với đáp án này, nhưng hắn không giống Quý Thiếu Viêm tiếp tục truy vấn, chỉ vô ý hỏi một câu:
“Vậy……!Mục Chiến thì sao?”
Nụ cười tươi trên môi của Tạ Nguyên Gia lại lần nữa tắt ngủm.
Tiếp đó, Phó Cảnh Hồng giống như biểu diễn ảo thuật lấy từ ống tay áo của mình ra một chồng giấy, Tạ Nguyên Gia thấy có chút quen mắt, thầm nghĩ không ổn rồi.
Quả nhiên, Phó Cảnh Hồng mở ra những trang giấy vẽ đó, trên mặt tranh xuất hiện một rất nhiều hình vẽ mà ngày thường lúc y phiền muộn vì luyện chữ đã lưu lại, phác hoạ phiên bản truyện tranh hình chibi gì cũng có.
“Thần biết Hoàng Thượng thích vẽ tranh, thần cũng thích tranh do Hoàng Thượng vẽ, chỉ đến ngày hôm qua mới thần mới nhìn thấy được những bức vẽ mà ngày thường chưa từng nhìn thấy.” Phó Cảnh Hồng nhẹ nhàng bâng quơ vạch trần việc mình xem trộm tranh vẽ của người khác, “Tuy xem không hiểu ngụ ý cao thâm trong tranh của Hoàng Thượng, nhưng vẫn ngộ được đôi chút, từ đó thần cũng phỏng đoán được vài điều.”
Tạ Nguyên Gia kinh hồn táng đảm [2], y có thói quen vẽ tranh để giải tỏa cảm xúc, cũng giống như rất nhiều người thích viết nhật ký, hiện giờ bị vai chính bắt thóp trong tay, liền giống như thú nhỏ bị người ta nắm lấy phần da sau cổ.

[2] – kinh hồn táng đảm: Sợ hãi đến mức rụng rời, mất hết hồn vía.
Phó Cảnh Hồng chậm rãi lật xem những họa tác [3] đó, rút ra mấy tờ đưa tới trước mặt Tạ Nguyên Gia, chỉ vào mấy bản chibi hình người phía trên nói: “Tuy vẽ nhìn không rõ ngũ quan, nhưng từ phục sức tướng mạo mà suy ra, hẳn là thị vệ bên người thần —— Mục Chiến đúng không?”
[3] – họa tác: tác phẩm hội họa, tranh vẽ
Đó là do Tạ Nguyên Gia ngẫu hứng không muốn viết chữ học bài nên tiện tay vẽ chơi, cũng không có hàm ý gì khác, càng không phải dạng yêu thầm rình rập gì, chỉ đơn giản cảm thấy Mục Chiến dễ vẽ mà thôi, ở phía sau còn có hình của Thuần Vu Nhã Phó Cảnh Hồng Quý Thiếu Viêm Thiến Bích Lam Khấu, tất cả đều là những người bên cạnh mà y thích.

“Hoàng Thượng đặc biệt coi trọng Mục Chiến sao?” Phó Cảnh Hồng giương mắt nhìn y.
Tạ Nguyên Gia lắc đầu: “Không phải, trẫm chỉ tiện tay vẽ chơi mà thôi, cũng không tâm tư gì khác.

Trẫm, trẫm cũng có vẽ lão sư, vẽ Đại tướng quân, cũng, cũng có vẽ Hoàng thúc nữa.”
Phó Cảnh Hồng hiểu rõ, lại nói: “Hoàng Thượng yên tâm, thần không phải hạng người có thù tất báo, nếu người thật sự thích Mục Chiến, thần lập tức đưa hắn vào cung.”
Tạ Nguyên Gia trộm đưa mắt nhìn sang mấy ngón tay của Phó Cảnh Hồng đang vuốt v e tay vịn trên ghế dựa, tự hiểu rõ vai chính lại đang diễn kịch gạt người.

Tư thế này rõ ràng biểu thị trong lòng hắn đang khó chịu theo thói quen muốn tìm người ra trảm, chỉ cần y dám nói thích Mục Chiến, không chừng giây tiếp theo đầu y liền rơi xuống đất.
“Trẫm thật sự không có thích Mục Chiến, Hoàng thúc minh giám.” Tạ Nguyên Gia lập lời thề son sắt, “Trẫm không có nói dối.”
Phó Cảnh Hồng chống cằm nhìn y một hồi lâu, tựa hồ đang xác nhận xem y có nói thật hay không, sau đó mới mỉm cười nói: “Hoàng Thượng đúng là một đứa trẻ ngoan.”
“Thần không phải cố ý muốn xem trộm họa tác của người, là do cung nhân lúc quét tước thư phòng, không cẩn thận nhặt được mấy tờ giấy nên giao lại cho thần mà thôi.”
Phó Cảnh Hồng dứt khoát giải thích bản thân không có lấy trộm mấy bức tranh đó, đem tội danh này đổ hết lên trên đầu đám cung nhân, “Hoàng Thượng chớ có sợ.”
Tạ Nguyên Gia không ngừng gật đầu, “Hoàng thúc sẽ không làm ra loại chuyện nhàm chán này.”
Phó Cảnh Hồng hơi mỉm cười, không tỏ ý kiến.
Nhàm chán sao?
Một chút cũng không đâu.
“Đúng rồi, cuối tháng sau chính là sinh thần 17 tuổi của Hoàng Thượng, người có muốn vật gì không?” Phó Cảnh Hồng am hiểu sâu sắc đạo lý đánh một gậy phải cho một viên kẹo, sau khi biết tiểu Hoàng đế không hề ái mộ chi tâm [4] đối với Mục Chiến tâm tình liền tốt lên, muốn đổi đề tài, thay đổi không khí.
[4] – ái mộ chi tâm: yêu bằng cả con tim.
“Sinh thần?” Tạ Nguyên Gia sửng sốt, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra quả thật có chuyện như vậy.
“Đúng vậy.” Phó Cảnh Hồng gật đầu nói, “Trước nay sinh thần của Đế vương đều phô trương không ít, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người đến triều hạ [5], lễ vật sinh thần dĩ nhiên không thể thiếu được, chỉ không biết Hoàng Thượng thích cái gì, để thần chuẩn bị cho tốt.”
[5] – triều hạ: Vào chầu mừng vua.
Tạ Nguyên Gia rất ít khi ăn sinh nhật, do chỉ sống nương tựa với bà, nên sau khi bà mất thì càng không có ai nhớ đến việc này, chính y cũng bận rộn với công việc mà quên mất, chờ đến lúc nhớ tới thì đã trễ mất mấy ngày.


Đột nhiên nhắc tới việc tổ chức sinh nhật cho y, y thật sự không thích ứng được.
“Hoàng Thượng muốn gì cũng được, thần nhất định trăm phương nghìn kế tìm được cho người.” Phó Cảnh Hồng thấy y thật lâu cũng không nói lời nào, cho rằng y đang thẹn thùng, ôn hòa nói.
Kỳ thật Tạ Nguyên Gia cũng không muốn gì hết, y vốn dĩ cũng không có quá nhiều d*c vọng, kiếp trước lúc rảnh rỗi thường chỉ thích vẽ truyện tranh đọc tiểu thuyết cười ha ha ngồi ăn vặt, rất ít khi suy nghĩ đến việc mình muốn cái gì.
Y nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một việc là y gần đây đang muốn làm: “Hoàng thúc có thể mang trẫm ra ngoài cung để đi dạo không?”
“Sao?” Phó Cảnh Hồng không nghĩ tới đợi mất nửa ngày, Hoàng Thượng cư nhiên lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Tạ Nguyên Gia cũng cảm thấy bản thân mình có chút khó hiểu, ngượng ngùng nói: “Trẫm chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài cung, nên có chút tò mò thôi.”
Trong nháy mắt kia, Phó Cảnh Hồng không còn gì để nói.
Hắn nguyên bản cho rằng, Hoàng Thượng nhất định sẽ mượn cơ hội này để đòi hỏi vài chỗ tốt, mà hắn cũng đã nghĩ đến những việc y có thể yêu cầu, tỷ như muốn có tư cách tham dự thảo luận chính sự linh tinh, lại chưa từng nghĩ tới một việc, Hoàng Thượng chỉ muốn một yêu cầu nho nhỏ là được ra khỏi cung.
Hắn nhớ tới lời Lam Khấu từng nói qua, bỗng nhiên bằng lòng chấp thuận.
Có lẽ, đứa nhỏ này thật sự rất tịch mịch.
Trái tim bằng đá trước nay luôn cứng rắn thờ ơ của Phó Cảnh Hồng lập tức mềm xuống, rất tiếc thương nhìn Tạ Nguyên Gia nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, việc này không thể coi là lễ vật sinh thần được.”
Sự chờ mong trong mắt Tạ Nguyên Gia tức khắc ảm đạm xuống, cũng đúng, có vị Hoàng Thượng nào lại quang minh chính đại mỗi ngày đều muốn đi chơi.
“Chỉ cần người muốn, thần sẽ thường xuyên mang người ra ngoài đi đây đi đó, đây không phải việc gì khó.” Phó Cảnh Hồng nói tiếp.
Tạ Nguyên Gia trước mắt sáng ngời.
Khi Phó Cảnh Hồng từ Cảnh Doanh Cung trở về, Mục Chiến cảm thấy ánh mắt của Vương gia nhìn mình rốt cuộc đã bình thường trở lại, hôm qua không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn mình chỗ nào cũng không ưa, cả người Vương gia cứ xù lông lên.
“Nhìn không ra, tiểu tử nhà ngươi cũng rất biết cách quyến rũ người khác.” Lăng Sương chờ cho Vương gia nghỉ ngơi, nhìn chằm chằm Mục Chiến một lúc lâu, duỗi tay bóp gương mặt đẹp trai của hắn, tà mị cười: “Thiếu chút nữa được phong làm Hoàng phi rồi.”
Mục Chiến vẻ mặt kinh ngạc, nhìn bóng dáng Lăng Sương rời đi, vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Ơ?
Gì vậy?
Rốt cuộc là sao?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận