Lục Yên, Anh Yêu Em

Chương 101: Phong tình


Editor: Yang3S

_______

—– 2 năm sau.

Vào tháng 10, thời tiết có lúc nóng có lúc lạnh, bên ngoài Nhã An Hoa Viên có trồng nhiều cây đa, những chú chim đậu trên đó hót, lúc trầm lúc bổng, nghe rất vui tai.

Tivi trong phòng đang chiếu phim hoạt hình Tây Du Ký.

Trong sân, một đôi tay đang rửa anh đào, một quả hai quả, đỏ mọng, vòi nước đang chảy, bởi vì có ánh nắng mặt trời, nên nước có chút ấm. Bàn tay trắng nõn cầm quả anh đào lên đưa vào miệng, để chừa lại cái cuống màu đen ở bên ngoài, đầu lưỡi trong miệng cuộn lấy quả anh đào, đang chuẩn bị nuốt vào, thì đột nhiên có một dáng người nhỏ bé tiến tới, ôm chầm lấy cô.

Cô dừng tay, quay đầu lại, khuôn mặt vốn đã tinh xảo nay đã thêm phần đằm thắm ngọt ngào hơn, mái tóc đen thẳng cũng đã biến thành gợn sóng.

Vòi nước vẫn còn đang chảy, và vẫn tiếp tục chảy.

Lục Yên ôm lấy tiểu bảo bối, hôn một cái vào má của cô bé, “Tiểu Hồng Tảo, sao lại chạy ra đây.”

“Bạch Cốt Tinh bị Đại Thánh thu phục, Đại Thánh thật là lợi hại.”

Lục Yên giúp cô bé lau sạch vụn bánh quy dính ở bên mép, “Tề Thiên Đại Thánh đương nhiên là lợi hại rồi.”

Nam Chi càng lớn càng thông minh, khuôn mặt giống Trường Canh, đường nét đặc biệt rõ ràng, còn đôi mắt thì giống Lục Yên, vừa trong vắt vừa sáng long lanh, vừa có nét giảo hoạt, cô bé mới 4 tuổi, mái tóc đã vừa đen vừa dài, cả người toát lên vẻ thông minh lanh lợi.

Chuông cửa reo lên, ánh mắt của Nam Chi sáng lên, hét lên, “Bố đã về rồi.” Nói xong liền chạy đến trước cánh cửa.

Cô bé cầm tay nắm cửa, nói to, “Mật mã.”

Tạ Đạo Niên đứng ngoài cửa nở nụ cười, “Vừng ơi mở cửa ra.”

Giọng của cô bé rất kiên quyết, “Sai!”

Tạ Đạo Niên suy nghĩ lại một lúc, “Hoàng đế một tay che trời.”

“Sai!”

Tạ Đạo Niên bắt đầu chú ý đến tiếng TV ở bên trong, sau khi nghe được giọng nói quen thuộc, anh hô to “Yêu tinh! hãy nếm thử một gậy của lão Tôn đây.”

Cuối cùng Tiểu nha đầu cũng nở nụ cười, cô bé mở cửa, vỗ tay, “Đúng rồi, bố giỏi quá.”

Tạ Đạo Niên ôm lấy cô bé, hôn một cái vào má cô bé, “Mẹ đâu?”

“Mẹ rửa anh đào.”

Lục Yên cầm rổ anh đào ra, mái tóc tết đuôi sam, hai bên mai tóc có hai sợi tóc xoăn gợn sóng, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng.

Cô càng ngày càng có nét đằm thắm, dịu dàng của một người mẹ.

Năm ngoái, Lục Yên được thăng thức lên làm trưởng phòng phòng thiết kế, Tạ Đạo Niên cũng được thăng chức lên làm trưởng ban, sự nghiệp của hai vợ chồng tiến xa hơn một bước.

Anh tiến đến hôn cô một cái, “Hôm nay không cần đến văn phòng?”

Sau khi Lục Yên lên làm trưởng phòng, thỉnh thoảng thứ bảy vẫn phải đến văn phòng làm việc.

“Đã hoàn thành các đơn hàng, ông chủ đang trong kỳ nghỉ.”

Anh cảm khái nói: “Làm việc ở văn phòng tư nhân cũng có cái hay a, tự do.”

“Anh tưởng sướng à, mệt muốn chết.”

Nam Chi vươn tay ra, “Con cũng muốn hôn mẹ, con cũng muốn hôn mẹ.”

Lục Yên đến gần cô bé, cô bé lập tức hôn hai cái vào mặt của cô, Tạ Đạo Niên bế cô bé lên, “Hôm nay bố làm món trứng gà hấp* cho Nam Chi có được không?”

(*trứng gà hấp: từ gốc 鸡蛋羹, không phải kiểu trứng hấp đơn giản của VN, đây là món ăn truyền thống của người dân Trung Quốc.)

“Được ạ.”

Tạ Đạo Niên thả cô bé xuống, đi vào bếp lấy tạp dề mặc vào người, Lục Yên cũng đi vào theo, cô vào để rửa rau, anh hỏi cô, “Muốn ăn món gì?”

Phim hoạt hình trong phòng đã bắt đầu chiếu, đang phát đến bài hát chủ đề, Nam Chi hát theo, giọng hát rất vui vẻ.

Cô suy nghĩ một chút, tiến đến ôm lấy cổ của anh, “Ăn anh có được không?”

Tạ Đạo Niên cười, cắn nhẹ vào vành tai của cô, phun hơi thở vào lỗ tai cô, “Vậy chờ đi.”

Lục Yên hôn anh, hai người hôn nhau một lúc, Tạ Đạo Niên buông cô ra, “Phải nấu cơm cho tiểu nha đầu.”

“Em cũng làm.”

Hai vợ chồng rất ăn ý, anh xào cô nấu, chỉ một lúc sau liền làm xong cơm, Nam Chi ngoan ngoãn đẩy ghế cao ở bàn ăn ra, rồi lại đẩy một cái ghế đấu thấp xuống dưới chân của chiếc ghế cao kia, đôi chân ngắn nhỏ xinh của cô bé nhìn trông rất buồn cười khi cô bé chạy, cô bé đi vào bếp lấy từng cái bát đôi đũa ra, A Bảo đi theo sát ở phía sau.

Lục Yên dọn thức ăn lên xong, Tạ Đạo Niên cởi tạp dề ra rồi ngồi xuống ghế, Nam Chi dẫm chân lên cái ghế đẩu thấp để trèo lên cái ghế cao, sau cô bé biết ngồi vững, đều không cần ai ôm, cực kỳ ngoan.

Cô bé dùng thìa xúc đồ ăn, “Mẹ ăn trứng gà, bố cũng ăn ạ.”

Lục Yên nhìn Tạ Đạo Niên, hai người nhìn nhau.

Mặc dù con gái thích gây ồn ào, thích để đồ lung tung, nhưng cô bé đặc biệt thương bố mẹ.Cơm nước xong, cô bé xem phim hoạt hình một lúc, Tạ Đạo Niên về phòng trải chăn ra, cô bé chạy vào phòng của mình, cầm chú sao biển Patrick* đi đến trước cửa phòng của bố mẹ, đẩy cửa ra, bước vào phòng, bò lên giường, đặt chú sao biển Patrick lên đầu giường, “Bố, bố, con muốn ngủ trưa với bố mẹ.”

(*sao biển Patrick: Nhân vật trong bộ phim Chú bọt biển tinh nghịch)

Tạ Đạo Niên nhìn con sao biển Patrick to bự kia, có chút dở khóc dở cười, “Được, nhưng Tiểu Hồng Tảo phải ngoan.”

Nam Chi nằm ở trên giường, ôm sao biển Patrick, ngoan ngoãn nằm thẳng người, “Con sẽ rất ngoan.” Cô bé cảm thấy mình có quá ít bạn, nên lại chạy về phòng cầm chú báo hồng và chú bọt biển Spongebob yêu thích sang.

Để nói Nam Chi thích những gì, ngoại trừ truyện tranh, thì chính là các loại gấu bông hoạt hình, kỳ lạ là, chỉ cần là nhân vật cô bé từng xem, cô bé đều nhớ và đều nói ra tên của chúng.

Số lượng gấu bông của cô bé có thể nhét đầy cả một căn phòng, đấy là còn chưa kể đến số gấu bông Lục Yên chơi gắp thú được cho cô bé.

Nam Chi xếp chúng thành một hàng, trấn an từng con một, “Các cậu cũng phải ngủ ngon nhé.”

Tạ Đạo Niên cười cười, cứ kệ theo cô bé thôi.

Lục Yên quay về phòng thì thấy trên giường có một đống gấu bông, “Tiểu Hồng Tảo, sao con lại mang các bạn ấy đến đây?”

Nam Chi đang đắp chăn, chỉ để lộ ra cái đầu, “Các bạn ấy ngủ cùng với con.”

Cô bé đứng dậy, dẫm lên chăn, kéo Lục Yên, “Mẹ, đi ngủ thôi.” Sau đó lại kéo Tạ Đạo Niên, “Bố, đi ngủ thôi.”

Hai người nhìn nhau một lúc, rồi nằm xuống bên cạnh Nam Chi.

“Được, ngủ cùng nhau.”

Nam Chi nhìn bố, nhìn mẹ, sau đó nhắm mắt lại trong sự hài lòng.

Lục Yên nghiêng đầu nhìn Tạ Đạo Niên, Tạ Đạo Niên gối đầu lên cánh tay, hai người đều bật cười.

Còn tiểu nha đầu đã đi vào giấc mộng đẹp.

1 giờ chiều là thời điểm nóng nhất, Lục Yên không ngủ được, đi xuống giường thì làm rơi mấy con gấu bông xuống sàn, cô nhặt chúng để lên giường.

Kéo dây buộc tóc xuống, chải tóc, Lục Yên đi vào phòng tắm gội đầu.

Vừa bật vòi hoa sen lên, hơi nước phả ra khắp căn phòng, một mảng trắng xóa, cô cúi người gội đầu, mái tóc dài dính đầy bọt xà phòng, như lớp kem bơ, dày đặc.

Chỉ một lúc sau, hương thơm lan tỏa ra khắp phòng.

Tạ Đạo Niên rời giường đi vào phòng tắm rửa mặt, ngửi thấy một mùi hương, là mùi dầu gội đầu Lục Yên thường dùng, trên sàn nhà có một ít bọt xà phòng, chảy thành hàng rơi xuống lỗ thoát nước.

Lục Yên đứng trước cửa sổ sát đất, cô mặc một cái váy ngủ dưa hấu màu đỏ, đưa lưng về phía anh, những chiếc lá cây ở sân sau có một nửa là màu xanh một nửa là màu vàng, và những bông hoa cũng đã nở được một nửa. Mái tóc của cô vẫn còn đang nhỏ nước, cầm chiếc khăn lông màu trắng lau từ trên đầu xuống đuôi tóc, nước ở đuôi tóc chảy rơi vào lưng của cô, phần áo bị ướt sẫm màu hơn chỗ khác, thỉnh thoảng cô thay đổi tư thế, lúc đứng trụ bằng chân trái, lúc đứng trụ bằng chân phải, cái mông nở nang sẽ theo động tác của cô mà rung lên.

Đứng mỏi chân, cô liền ngồi xuống ghế treo, cúi đầu,nhấc chân lên, đung đưa đôi dép qua lại, hồ điệp trên mu bàn chân nhìn như đang đung đưa theo.

Mái tóc đen bóng cũng biến thành màu vàng óng dưới ánh nắng chói chang, từng sợi từng sợi như sợi râu của lúa mì.

Lau tóc được một lúc, trong tầm mắt xuất hiện một đôi dép màu đen, cô ngẩng đầu lên.

“Trường Canh!”

Anh lấy cái khăn lông trong tay cô, lau tóc cho cô, hỏi: “Sao dậy sớm vậy?”

“Không ngủ được.”

Anh lau tóc giúp cô, cái ghế treo được đan bằng mây, chỗ tựa lưng có các lỗ hở nho nhỏ, ánh nắng xuyên qua các lỗ nhỏ đấy, nhìn giống các lỗ nhỏ trên mái ngói.

Tạ Đạo Niên mặc một cái áo 3 lỗ, dưới lớp áo 3 lỗ là cơ thịt rắn chắc, và phía dưới mặc một cái quần ngủ rộng rãi, đôi chân thon dài, cơ thể cân xứng, hai cái dải rút màu trắng trên chiếc quần không được buộc lại, buông thõng ở hai bên.

Anh đứng trước mặt cô, đôi chân của Lục Yên vẫn đang đung đưa, lắc lắc, đôi dép rơi xuống cạnh bàn chân của anh, cô duỗi chân ra muốn đi vào nhưng lại không với tới, Tạ Đạo Niên ngồi xổm xuống nhặt nó lên, đeo vào chân cho cô, không muốn cô tiếp tục đung đưa chân, nên anh cho chân cô lên ghế treo.

Cô lắc lắc cái chân còn lại, cho chiếc dép rơi xuống đất, sau đó co chân lên ghế treo.

Chiếc váy ngủ dưa hấu bị co đến giữa bắp đùi, giữa hai bắp đùi có một khoảng trống, có thể nhìn thấy được chiếc quần lót màu trắng ở bên trong.

Anh nhìn cô, bàn tay đang cầm khăn lau tóc cho cô dừng lại, cô ngồi ngả lưng xuống ghế treo, cơ thể thả lỏng, bộ dạng lười biếng, ghế treo đung đưa qua lại, đôi chân của cô cũng đung đưa qua lại, thỉnh thoảng còn ma sát vào bắp chân của anh.

Lục Yên ngẩng cổ lên nhìn bầu trời, nheo hai mắt lại: “Nắng to thật a.”

Ánh nắng chói chang khiến con người có chút hoa mắt, chóng mặt.

Anh không nói gì, cúi đầu nhìn đôi chân đang làm loạn của cô, một tay để cạnh chân, một tay cầm cái khăn lông vẫn còn đang ẩm ướt. Lục Yên cắn môi, đôi chân trắng nõn kẹp lấy một góc của chiếc khăn lông, kéo ra, dễ dàng đoạt nó ra khỏi tay của anh, sau đó lại nhấc nó lên, ném vào cái chậu ở bên cạnh.

Tóc của cô vẫn còn ướt, từng sợi từng sợi dính vào nhau, che khuất hai bên má, vẻ mặt cô nhìn có chút giảo hoạt, lại có chút trêu chọc.

“Trường Canh, nóng qua a.”

Anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, hai tay hơi nắm lại.

Đôi chân của cô vẫn còn đang đung đưa qua lại ma sát vào chân của anh, “Anh không nóng à? Em nóng quá!”

Em thực sự cảm thấy rất là nóng a…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận