Lương Ngôn Ác Ngữ

Chương 2


5

Cho đến khi một chiếc ô tô màu đen dừng trước cửa.

Giám đốc kinh doanh có quan hệ mập mờ với tôi trong truyền thuyết đang sải bước về phía này.

Nhân viên công ty quay người chen vào thang máy, em gái tôi lại chạy vội ra: “Chị, chị ở đây thật à, Minh Minh không tìm được chị cứ khóc mãi, anh rể không dỗ được nó.”

Cô ta đưa tay định bế đứa trẻ lên nhưng bị tôi nghiêng người chặn lại.

“Tôi đã thấy rất cô trợn mắt nói dối nhiều lần rồi, hôm nay tôi sẽ để những người khác mở mang kiến thức.”

Tôi lại một lần nữa yêu cầu lễ tân gọi cảnh sát.

Nhân viên tiếp tân liếc nhìn giám đốc kinh doanh và nhấc điện thoại trên bàn.

La Tiểu Lạc thấy sự việc sắp bị bại lộ, lao lên muốn giành lấy La Minh từ tôi.

Làm sao tôi có thể đưa nó cho cô ta, nếu bằng chứng bị lấy đi, tôi không thể chứng minh mình vô tội được nữa.

Vả lại tiếp theo còn một vở tuồng lớn hơn nữa, công cụ hình người này không thể để mất được.

Tôi ôm La Minh và trốn đằng sau giám đốc kinh doanh.

Người đàn ông này lạnh mặt, không khiển trách bất cứ ai hay nói một lời nào sau khi anh ta bước vào, nhưng anh ta đứng về phía tôi.

Tôi và La Tiểu Lạc đi vòng quanh anh ta hai vòng, anh ta đưa tay ngăn lại: “Đây là công ty, không phải nơi để các cô quậy phá.”

La Tiểu Lạc bắt đầu lau mắt: “Cô ấy là chị gái tôi.”

Giám đốc: “Tôi mặc kệ các cô có quan hệ gì, bây giờ các cô đang gây chuyện ở đây, phải đợi cảnh sát đến xử lý.”

Chắc là ý thức được mọi chuyện sẽ không ổn, La Tiểu Lạc chạy ra cửa.

Nhưng đến cửa lại bị Khương Sí cùng một đám phóng viên ngăn cản.

Cảnh sát đến rất nhanh, khi nhìn thấy là chúng tôi, họ đen mặt: “Tại sao lại là các người?”

Lần trước ở đồn cảnh sát, La Tiểu Lạc khóc lóc ầm ĩ, khăng khăng rằng chúng tôi đều là người một nhà, còn mọi chuyện xảy ra đều là hiểu lầm.

Nếu tôi không có hình ảnh và bản ghi âm chứng minh rằng Kiều Lôi thực sự đã phạm tội, thì anh ta ngay cả 15 ngày cũng không bị kết án.

Lần này thì khác, công ty có camera, tại hiện trường có phóng viên và cảnh sát, trong tay tôi đang cầm nhân chứng.

Bỏ rơi con cũng là phạm tội.

Tôi đẩy bằng chứng là La Minh ra trước mặt mọi người, và nói sự thật trước công chúng.

“Đây là em gái sinh đôi của tôi – La Tiểu Lạc, đây là con trai của cô ta – La Minh, cô ta cùng người khác sinh con khi học cấp ba, ỷ vào ngoại hình chúng tôi giống nhau, muốn tôi thay cô ta nuôi đứa trẻ, còn cô ta thì thay tôi đi học đại học. Vì tôi không đồng ý, cô ta ghi hận trong lòng, vu khống tôi khắp nơi, còn chạy đến trường tôi gây sự, giờ cô ta còn đến chỗ tôi làm thêm để gây sự, nhằm trả thù việc tôi không chịu hoán đổi với cô ta.”

Tôi mở túi và lấy tài liệu bên trong ra.

Tất cả đều là bài thi trung học của La Tiểu Lạc, ba bốn mươi điểm được đánh dấu lớn bằng bút đỏ, vô cùng chói mắt.

Khương Sí cũng lấy ra một tờ giấy: “Đây là giấy khai sinh.”

Trên giấy khai sinh của La Minh, mẹ là La Tiểu Lạc, cha là Kiều Lôi.

Phóng viên nóng lòng muốn biết nhiều hơn, vác máy ảnh cầm míc đi hỏi mọi người khắp nơi.

Nếu không có cảnh sát, La Tiểu Lạc sẽ lại phát điên và nói hươu nói vượn với mọi người.

Nhưng bây giờ cô ta không dám, cô ta biết rất rõ, các chú mặc chế phục sẽ không có lòng đồng tình thiển cận, dựa vào một cái miệng thay đổi trắng đen, mà họ sẽ xem chứng cứ.

Các phương tiện truyền thông cũng không chỉ đưa tin mỗi mình cô ta.

La Tiểu Lạc hoảng sợ, cô ta chen qua đám đông cố gắng trốn thoát.

Nhưng cô ta là nhân vật chính đấy, có rất nhiều phóng viên và cảnh sát đang nhìn, cô ta hoàn toàn không thể rời đi.

Cô ta rướn cổ nhìn quanh, đại khái là tìm Kiều Lôi.

Nhưng tôi đoán rằng bây giờ gã ta sẽ không đi ra cùng cô ta hấp thụ ánh sáng.

Nếu hắn ta đến, mọi thứ sẽ chỉ càng có lợi hơn đối với tôi.

Ánh đèn flash nhấp nháy, micrô gần như là chọc vào mặt La Tiểu Lạc, La Minh khóc to, bên cạnh có rất nhiều người đang nghị luận.

“Hóa ra đứa bé là của cô ta, độc ác đến mức hại luôn cả chị gái mình.”

“Học thì không ra gì mà lại ảo tưởng sức mạnh.”

“Đứa trẻ mình sinh ra mà lại đẩy cho người khác, còn muốn mạo danh chị gái học đại học, coi thường pháp luật à?”

“…”

“Á!”

Đột nhiên có tiếng hét từ trong đám đông.

La Tiểu Lạc như lên cơn điên, đẩy mọi người ra và lao thẳng đến chỗ tôi.

Cách tôi nửa mét, Khương Sí đã thành công ngăn cản cô ta.

Cô ta vừa cào vừa cấu anh ấy, sau vài phút không tránh thoát khỏi Khương Sí, La Tiểu Lạc ngồi bệt xuống đất và bắt đầu khóc.

“La Tiểu Hoan, từ nhỏ chị đã bắt nạt tôi, cứ luôn bắt nạt tôi…”

Phóng viên không ngại xem náo nhiệt càng lớn, “Cô La, em gái cô nói cô ta trở nên như vậy là bởi vì từ nhỏ cô đã bắt nạt cô ta. Đây có phải sự thật không?”

Tôi nói đúng sự thật: “Khi chúng tôi mười tuổi, cha mẹ chúng tôi đồng thời thiệt mạng do lũ quét. Từ đó, tôi gánh vác trách nhiệm của người chị cả như người mẹ, chăm sóc em gái từ lâu, giặt giũ nấu nướng cho nó, dạy nó học, những việc này ở làng ai cũng biết, trưởng thôn còn thay mặt cấp trên giúp đỡ gia đình nghèo của chúng tôi, nếu mọi người muốn, tôi có số điện thoại ở đây, mọi người có thể gọi điện hỏi.”

Tôi quay màn hình điện thoại về phía camera.

Có người nhìn thấy dãy số, thật sự nhấc điện thoại định gọi, nhưng bị La Tiểu Lạc đã nhảy lên giật lấy, rơi trên mặt đất.

Cô ta lại lao về phía tôi: “La Tiểu Hoan, chị tự hào lắm phải không? Chị cho rằng mình rất thông minh tốt bụng, nhưng tôi thì sai ở đâu? Khi tôi còn trong bụng mẹ, đã bị chị hút hết dinh dưỡng, bị chị chèn ép. Chị cho rằng tôi học dốt là vì tôi muốn trở thành thế này à? Không phải đâu, đều là do chị ép tôi, chị đã lấy hết thứ tốt đi rồi, chị dùng bao nhiêu năm rồi, bây giờ trả lại cho tôi thì có gì sai?”

6

Tôi chết lặng rồi.

Trước đây, tôi luôn nghĩ rằng những gì La Tiểu Lạc nói ở kiếp trước vì muốn PUA tôi, khiến tôi cam tâm tình nguyện làm mọi việc cho cô ta.

Không ngờ trong lòng cô ta thật sự nghĩ như vậy.

Vì hai chúng tôi là chị em sinh đôi, vì tôi học giỏi từ nhỏ.

Vì một câu nói đùa của cha mẹ tôi, nói tất cả những chất dinh dưỡng đều bị tôi hút hết.

Cô ta hận tôi cả đời và còn muốn lấy lại từ tôi?

Trò hề này đã được cảnh sát giải quyết.

Sau khi xem video giám sát, xác nhận rằng đứa trẻ không có quan hệ gì với tôi, họ liền dẫn La Tiểu Lạc đi.

Phóng viên vẫn muốn hỏi lại, nhưng giám đốc Lưu và người của công ty đã can thiệp và nhanh chóng sơ tán.

Nhưng việc này rất hot ở trên mạng.

Các video và cuộc đối thoại hôm nay đã được đăng trên nhiều trang web, Weibo và nền tảng video khác nhau, cũng bị người khác bình luận bàn tán và mắng mỏ.

Tôi nghe nói La Tiểu Lạc từ đồn cảnh sát đi ra đã dùng mũ và khẩu trang quấn mình như một chiếc bánh tét.

Mặc dù vậy, vẫn bị mọi người nhận ra, và bị mắng thẳng vào mặt là “không biết xấu hổ” và “đồ đê tiện”.

Cô ta muốn lợi dụng dư luận để vu khống tôi, và cuối cùng những thứ này lại được trả về cho cô ta.

Về phần tôi, vì hoàn cảnh gia đình bị hấp thụ ánh sáng, công ty tôi làm việc đã công khai tài trợ toàn bộ chi phí học đại học của tôi.

Tôi đương nhiên phải báo đáp, tôi đã sử dụng những gì tôi học được cả đời để viết một bài viết cho họ và đăng lên lên nền tảng xã hội của mình.

Vì độ hot trước đó nên bài viết này được rất nhiều người theo dõi và chia sẻ.

Công ty này và giám đốc Lưu cũng đã được mọi người gọi là những nhà từ thiện nhiệt tâm.

Vào thời điểm đó, công ty đang bàn bạc một hợp đồng lớn, vì hình tượng tích cực này, việc hợp tác diễn ra suôn sẻ hơn nhiều so với dự kiến.

Khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, hợp đồng cũng chính thức được ký kết.

Công việc của tôi suốt mùa hè trôi qua rất suôn sẻ, không có đồng nghiệp nào đến gây khó dễ cho tôi, thay vào đó thỉnh thoảng họ sẽ mang cho tôi một ít trái cây và đồ ăn vặt, thậm chí có người còn nhiệt tình nhận tôi là em gái.

Trong khoảng thời gian này, tôi không gặp lại La Tiểu Lạc và Kiều Lôi.

Nghe nói bọn họ không sống được ở đây nữa, đi đâu cũng bị đàm tiếu nên bọn họ dắt con về quê.

7

Sau khi trở lại trường học, tôi mời Khương Sí đi ăn tối.

Chuyện xảy ra hôm đó, may mà có anh ấy giúp đỡ.

Anh ấy giúp tôi tìm phóng viên, giúp tôi liên hệ với giám đốc Lưu, thậm chí thứ quan trọng nhất là giấy khai sinh tôi cũng không biết anh ấy lấy ở đâu.

Tôi rất cảm kích anh ấy.

Anh ấy cũng có vẻ rất vui, còn dùng nước trái cây cụng ly với tôi, “Chúc chúng ta đạt được thành công trong thời gian ngắn.”

Có thể anh ấy chỉ thuận miệng nói, nhưng tôi biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Kiếp trước em gái tôi cùng Kiều Lôi ẩn nấp 18 năm, đoạt tài sản của tôi và cướp đi sinh mạng của tôi, kiếp này bọn họ làm sao có thể vì thất bại trước mặt mà từ bỏ việc làm hại tôi.

Bọn họ sẽ chỉ càng hận tôi và muốn tôi chết đi.

Và kết quả của sự việc lần trước đều do một mình em gái tôi gánh, Kiều Lôi không hề xuất hiện.

Tôi có cảm giác rằng gã ta ở ngay xung quanh tôi, luôn theo dõi nhất cử nhất động của tôi.

Khương Sí nói: “Mọi chuyện còn chưa kết thúc, tạm thời buông tha em, hiện tại em không cần làm bạn gái anh.”

Tôi nói đùa: “Làm sớm luôn đi, dù sao cũng là giả.”

Trong phút chốc anh ấy không nói nữa.

Trường học chính thức khai giảng, tôi vừa làm bài tập vừa nghe ngóng chuyện của Kiều Lôi. Tôi cũng đã liên lạc với các bạn học cũ của mình.

Tôi vẫn không thể nghĩ thông tôi có thù hận gì với hắn.

Kiếp trước tôi không biết rõ về hắn ta, nhưng kiếp này tôi đã quan sát rất kỹ.

Kiều Lôi không hề thích em gái tôi, hắn ta có vẻ coi La Tiểu Lạc như một công cụ để khống chế tôi, và con trai hắn cũng vậy.

Nửa năm trôi qua rất nhanh, trong kỳ nghỉ đông, một bạn nữ thời cấp ba đột nhiên liên lạc với tôi, nói rằng cô ấy có quen một người, người này quen biết Kiều Lôi.

Tôi hỏi cô ấy đó là ai và làm thế nào để liên lạc.

Cô ấy đã cho tôi một địa chỉ.

Ở thị trấn mà tôi học cấp ba.

Khương Sí sau khi biết chuyện này liền nhắc nhở tôi: “Kiều Lôi đã nửa năm không có hành động gì, hiện tại đột nhiên có người liên lạc với em, nói không chừng là âm mưu của hắn, em phải cẩn thận.”

Tôi biết.

Nhưng tôi vẫn phải quay về.

Tôi không thể lần nào cũng đợi hắn ta ra tay trước rồi mới tìm cách đối phó, tôi muốn loại bỏ tận gốc người này ra khỏi cuộc đời mình.

Khương Sí không yên tâm, mua vé tàu cùng tôi đi về.

Tôi giả vờ ghét bỏ anh ấy: “Em sẽ không thanh toán cái này đâu!”

Anh ấy vừa ăn thiệt, vừa bất đắc dĩ: “Vậy anh chỉ có thể ghi nợ trước, hy vọng lúc lương tâm của em phát hiện sẽ trả anh.”

Về đến thị trấn, tôi liên lạc được với bạn nữ cùng lớp.

Cô ấy nhìn Khương Sí hai vòng, lại gần hỏi tôi: “Bạn trai cậu à?”

Tôi không trả lời, hỏi cô ấy: “Cậu nói người quen biết Kiều Lôi năm xưa là hàng xóm của hắn, vậy còn bố mẹ hắn thì sao?”

“Cái này làm sao tôi biết được, tôi cũng là nghe nói cậu đang hỏi về cậu ta, nghe được từ chỗ những người lớn tuổi khác.”

“Vậy bây giờ chúng ta đi tìm hắn ta.”

Bạn học nữ chậm rì rì lên xe cùng chúng tôi, đi được một lúc lại cần đi vệ sinh, một lúc lại cần uống nước. Con đường thị trấn có mười mấy phút mà cô ta đi qua đi lại ba lần.

Tôi và Khương Sí đều nhận ra rằng cô ta đang trì hoãn thời gian.

Cho nên khi cô ta xuống lần thứ ba, tôi cùng cô ta đi xuống: “Người lớn tuổi mà cô nhắc tới hẳn là không biết Kiều Lôi đúng không?”

Sắc mặt bạn học nữ đột nhiên căng thẳng: “Tôi biết hắn thì làm sao, tôi cũng biết cậu đấy, La Tiểu Hoan, cậu còn nhớ tôi không?”

Tôi xác thật thấy cô ta rất lạ mắt.

Khi gọi điện cho tôi, cô ta cũng nói chỉ là bạn cùng khối nhưng không cùng lớp.

Nhưng vào lúc này, cô ta nở nụ cười chế giễu, cười còn khó coi hơn khóc: “Tôi biết ngay cậu đã quên tôi từ lâu, cũng đúng tôi, chúng tôi là học sinh hư, làm gì đáng để cậu nhớ.”

Cô ta vội vàng lau mặt: “Nhưng tôi không quan tâm, đi thôi.”

Lần này cô ta không đi qua đi lại nữa, nhưng cô ta cũng không đến địa chỉ ban đầu cô ta đã cho tôi.

Cô ta nói: “Trời lạnh nên cậu ta chuyển đi nơi khác rồi.”

Tôi và Khương Sí liếc nhau, nắm chặt lấy điện thoại trong túi.

8

Tại một khu chung cư cũ ở phía đông thị trấn.

Bạn học nữ đưa chúng tôi lên tầng ba.

Cánh cửa khép hờ, cô ta gõ cửa nhưng không ai trả lời.

“Có lẽ là ra ngoài mua cơm tối rồi, vào trong đợi đi.” Cô ta nhấc chân bước vào cửa và bật đèn.

Căn phòng rất đơn sơ, nhưng cũng có TV, bàn ghế, ngoài cửa có đôi giày cũ, nhìn qua giống như có người thường xuyên sinh hoạt ở đây.

Cô ta dùng chân đá vào hai chiếc ghế nhựa: “Ngồi xuống đi, có muốn uống nước không?”

“Không cần.”

Nhưng cô ta vẫn đi vào bếp và rót hai cốc nước nóng.

Bên ngoài thời tiết rất lạnh, trong nhà cũng chẳng khá hơn là bao, khí lạnh như từ tứ phía ùa về, rét đến mức tay chân tê cóng.

Chúng tôi đợi mười phút, nhưng không thấy người quay lại.

Lúc này trời bên ngoài đã tối, trong nhà càng lạnh hơn.

Bạn học nữ xách một cái bếp than nhỏ đặt ở trước mặt chúng tôi, lại đổ nước nóng lúc đầu đã rót đi, rót lại nước nóng lần nữa: “Lấy cốc sưởi ấm tay đi, đợi đợi thêm một chút nữa, nếu hắn không trở lại, mai chúng ta lại đến.”

Cầm cốc nóng hổi trong lòng bàn tay, quả thật đỡ lạnh hơn rất nhiều.

Chúng tôi nói chuyện câu được câu không.

Bạn học nói cụ già đấy không có điện thoại, ngoại trừ lúc ngủ ra thì bình thường hầu như không ở nhà, đây cũng là nguyên nhân cô ta lề mề trên đường.

Có đến sớm cũng không gặp được.

Tôi hỏi cô ta hồi cấp ba học lớp nào và làm thế nào cô ta biết tôi đang tìm Kiều Lôi.

Cô ta nhếch khóe miệng: “Nói rồi mà cậu cũng không nhớ, tôi nghe bạn học nói cậu tìm Kiều Lôi, sau đó bà nội tôi ở trong công viên biết được người đàn ông này, nên tôi mới gọi điện thoại cho cậu.”

Không biết có phải do ngồi lâu trong phòng không, tôi thấy hơi chóng mặt.

Quay đầu nhìn Khương Sí thì thấy anh ấy cũng nhíu mày.

“Trong phòng này không có lỗ thoát khí, cẩn thận đốt bếp lò sẽ bị ngộ độc khí.”

Anh ấy đứng dậy muốn mở cửa sổ, nhưng cơ thể lại đột nhiên ngả sang bên cạnh.

Tôi đưa tay muốn đỡ anh ấy, lại phát hiện mình không động đậy được, đầu càng ngày càng choáng váng.

Vào lúc này cửa lại mở ra.

Kiều Lôi mang theo một nam một nữ từ bên ngoài đi vào.

Anh ta lạnh lùng nhìn tôi một cái, nói với người phía sau: “Chỉ có hai người bọn họ, mang bọn họ đi đi.”

Hai người kia lấy ra chiếc bao tải đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu trùm lên người Khương Sí.

Anh ấy muốn giãy giụa nhưng căn bản không dùng được chút sức lực nào, tay chân rất nhanh đã bị trói lại.

Kiều Lôi đi tới trước mặt tôi, ánh mắt sắc bén như dao: “Tôi cho cô cũng nếm thử cảm giác bị bán, nghe nói bọn họ có rất nhiều cách bán người, cô cứ từ từ hưởng thụ.”

Đầu lưỡi tôi tê dại, mắt mũi choáng váng đến mức không nhìn rõ ai với ai.

Tôi cố gắng hết sức để kéo Kiều Lôi lại: “Rốt cuộc, tao… đắc tội mày lúc nào…”

Vì đã ngất đi nên tôi không nghe được câu trả lời của hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận