Nhìn Oriman, Trần Hằng chậm rãi nói: “Chỉ cần dân dân Kutu có năng lực duy trì sự ổn định cho lãnh thổ ở sa mạc, họ có thể được công nhận là lãnh chúa nhất đẳng và là thành viên quan trọng của vương quốc, thì họ sẽ trung thành đến chết cho Hoàng gia.”
“Điều này có thể đúng, bất chấp việc bọn họ ban đầu là nô ɭệ, thương gia hay quý tộc.”
“Không quan trọng hoàn cảnh xuất thân, danh hiệu quý tộc được trao cho người có tài năng và công sức đóng góp cho Vương quốc Kutu thì nên thừa nhận họ…”
Nghe Khải Thần kể lại câu chuyện, đôi mắt Oriman càng lúc càng sáng.
Cô ấy tự nhiên hiểu được ý mà Khải Thần vừa nói.
Ngay khi tuyên bố chính sách mở rộng lãnh thổ này được đưa ra, những người khao khát lãnh thổ và danh hiệu trên toàn Vương quốc Kutu chắc chắn sẽ tràn vào phương Bắc và trở thành một lực lượng chống lại các ngoại tộc ở phương Bắc tới quấy nhiễu.
Để giành lấy và bảo vệ lãnh thổ, những người đó phải phát huy hết sức mạnh của mình, liên tục tiêu hao sức lực của chính mình trong quá trình này.
Điều này tương đương với việc gián tiếp tiêu thụ sức mạnh của các tộc quý khác để tăng cường sức mạnh cho biên cương của vương quốc Kutu.
Điều quan trọng hơn là trong quá trình này, khiến bọn họ hoàn toàn tự nguyện.
Vương quốc Kutu sẽ không gặp phải bất kỳ tiếng xấu nào, nhưng sẽ có thể đạt được kết quả như mong muốn.
Nhìn Khải Thần, ánh mắt của Công chúa Oriman càng ngày càng sáng, nàng ta đối với cậu đã thay đổi hoàn toàn cách đánh giá, cậu không chỉ giỏi võ mà kế sách và mưu lược của cậu cũng thật cao minh, đúng là người có thực lực.
Trước đây, Công chúa Oriman chỉ coi Khải Thần là một Hiệp sĩ có tư cách đạo đức cá nhân xuất sắc và sức mạnh mạnh mẽ.
Nhưng hình mẫu này đã hoàn toàn khiến cô ấy như bừng tỉnh giấc mộng mị bấy lâu.
Hiệp sĩ Kelin này trước mặt cô không chỉ có thực lực và tài năng to lớn mà còn sở hữu những năng lực tư duy mà người bình thường không có, có thể nhìn thấy những điều mà người bình thường không thể nhìn thấy.
Cứ như thể anh ấy có thể tìm ra giải pháp cho mọi vấn đề mà anh ấy gặp phải.
Nhìn Khải Thần có phong cách của người làm được việc lớn với sắc mặt biểu lộ sự điềm tĩnh, trái tim Oriman tăng dần, cô cảm thấy rạo rực hơn, cậu ấy đối với Oriman hoàn toàn có sức hút mãnh liệt.
Cho dù loại trừ thực lực hiệp sĩ mạnh mẽ, Khải Thần trước mặt thực sự là một nhân tài hiếm gặp, suy nghĩ thấu đáo và lắm tài mưu lược, ít người có cách tư duy để sánh bằng cậu ấy tại Vương quốc Kutu này.
Với tài năng như vậy, dù bản thân không phải là Hiệp sĩ nhưng anh cũng xứng đáng để Oriman phải bằng mọi cách có được về phe phái của nàng ta.
Cô xác nhận những suy nghĩ trước đó của mình và sau đó tiếp tục nói.
Tiếp theo, cô bắt đầu hỏi một số câu hỏi khác, và câu trả lời của Khải Thần trước mặt không thể hài lòng hơn.
Điều này làm cô ngạc nhiên là dù cô có hỏi câu hỏi gì, Khải Thần ở trước mặt cô dường như có thể hiểu chính xác ý cô và đưa ra ý kiến khác lạ và giải pháp vô cùng thâm sâu bí hiểm, quả nhiên ít ai sánh được.
Dần dần, Oriman không khỏi thốt lên một tiếng cảm thán.
“Thật đáng tiếc……”
Nhìn Khải Thần, nàng nghiêm túc nói, thở dài: “Giá như có thể biết anh Kelin sớm hơn.”
Cô nhìn Trần Hằng, không khỏi mỉm cười: “Nhưng vẫn chưa quá muộn. Tôi rất vui vì lần này gọi anh đến đây, có thể nghe được ý kiến của anh.”
Khải Thần cúi đầu, được Oriman khen ngợi nhiều như vậy, nhưng trên mặt lại không có một tia tự hào: “Công chúa đó là vinh danh của tôi. Chỉ là một ít ý kiến cá nhân mà thôi.”
“Công chúa có những người tài giỏi nhất vương quốc ở bên cạnh. Ý kiến của tôi có lẽ chẳng là gì cả.”
“Bọn họ kém xa anh.”
Oriman nhớ lại các chuyên gia tư vấn của mình và không khỏi lắc đầu: “Họ cứ bảo tôi hãy bắt đầu binh đao và thu phục nhiều người hơn. Có rất ít lời khuyên thực sự hữu ích.”
Cô không khỏi lộ ra vẻ giễu cợt, sau đó tiếp tục nhìn Khải Thần, vẻ mặt thành khẩn nói: “Kelin, anh có hứng thú trở thành chư hầu của tôi không?”
Cô nhìn Khải Thần, nghiêm túc nói.
Khải Thần không khỏi sửng sốt.
Trực tiếp như vậy sao?
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, đối với sự xa cách của anh bấy lâu với Công chúa Oriman, nếu muốn chiêu mộ ai đó, cô ấy thực sự không cần phải khéo léo.
Nhưng đối với Khải Thần thì không phải như vậy.
“Tôi rất vinh dự với lời mời của công chúa điện hạ, chỉ có điều tôi là con trong nhà, theo đạo hiếu mọi chuyện tôi phải thưa gửi với cha, nếu tự ý quyết định người đời sẽ nói tôi bất hiếu, không giữ tôn ti trật tự, không coi người trên trong gia tộc ra gì…”
Khải Thần cúi đầu nói tiếp: “Mong công chúa điện hạ xin cho tôi một chút thời gian.”
Cho dù kế hoạch tương lai đã được Khải Thần tính toán từ trước, nhưng thỏa thuận cuối cùng quá trực tiếp và không phù hợp, không có lợi cho địa vị xã hội của Khải Thần khi tăng lên, cũng không có lợi cho sự phát triển của lãnh địa.
Vì vậy, vẫn cần phải tính cả đường rút lui thích hợp trước khi tiến lên. Cậu nghĩ về việc con dế, những con dễ mèn khi tạo hang cho mình, chúng thường tạo thêm 3,4 ngách phụ để tính kế lâu dài, nhỡ đâu có kẻ thù xâm nhập hoặc chuyện gì biến động xảy ra, chúng còn có đường khác để thoái lui an toàn. Do đó không thể đưa ra quyết định nóng vội mà thiếu sự tính toán cẩn thận được.
“Muốn cùng cha thảo luận không? Không thành vấn đề.”
Oriman hiểu lời của Khải Thần.
Liên quan đến thân phận của Khải Thần, những gì anh ta đại diện vào lúc này phần lớn chính là toàn bộ gia tộc đứng sau lưng.
Theo quy tắc của thời đại này, một khi Khải Thần chính thức trở thành chư hầu của Oriman, đồng nghĩa với việc gia tộc đứng sau cũng sẽ gia nhập cùng anh ấy.
Suy cho cùng, sau cái chết của Omanda, Khải Thần hiện là đứa con duy nhất có thể kế thừa sản nghiệp của Nam tước Kaisen và là người kế vị tương lai của Nam tước Kaisen.
Một khi anh ấy gia nhập phe phái Oriman, điều đó có nghĩa là toàn bộ gia đình đứng sau anh ấy sẽ chịu sự quản lý trực tiếp của Oriman, anh ta sẽ không còn thực quyền.
Trong một sự lựa chọn quan trọng liên quan đến cả gia tộc, việc suy nghĩ về nó là điều bình thường. “Với tư cách cá nhân của tôi, tôi rất ý thức được những cân nhắc của anh.”
Nhìn Khải Thần, Oriman mỉm cười: “Thật ngại quá, với tư cách là chị của công chúa Cosima, tôi phải nhắc nhở anh. Trong cung, Cosima còn đang đợi anh.
Đừng để cô ấy đợi lâu quá.”
“Công chúa Cosima…”
Lời vừa dứt, Khải Thần đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Điện hạ là… chị gái của công chúa Cosima?”
“Đúng vậy.”
Nhìn Khải Thần thay đổi cùng vẻ mặt kinh ngạc, Oriman rất hài lòng, liền gật đầu nói: “Công chúa Cosima là em gái của tôi, đồng thời là tam công chúa của vương quốc Kutu.”
“Sao vậy, anh quen cô ấy lâu như vậy mà vẫn chưa biết được thân phận của cô ấy sao?” Lúc này, Oriman mỉm cười, với vẻ mặt vui tươi.
“Tôi có đoán một chút, nhưng tôi tưởng cô ấy chỉ là người của gia tộc Henry…”
Khải Thần trên mặt lộ ra nụ cười miễng cưỡng: “Tôi đã không nghĩ tới…”
“Cosima có chút sợ người lạ, cho nên nàng từ nhỏ ở trong vương quốc, rất ít ra ngoài, anh không ngờ tới, cũng là bình thường.”
Oriman lắc đầu nói: “Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng cô ấy sẽ tiếp xúc với anh, thậm chí còn phát triển tình cảm đến mức này.”
Nghe lời nói của Oriman, Khải Thần im lặng, lúc này anh ấy tựa hồ vẫn đang im lặng ngẫm nghĩ về thông tin, tiếp nhận sự thật này.
Mãi một lúc sau, anh ta mới thở dài và nói tiếp: “Công cháu điện hạ muốn tôi làm gì?”
“Đó không phải là điều tôi muốn, đó là điều bạn muốn.”
Oriman ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Khải Thần: “Tôi đã xem hết những lần gặp gỡ và trò chuyện trước đây của hai người.”
“Không còn nghi ngờ gì nữa, Công chúa Cosima rất thích anh.”
“Còn anh thì sao?” Cô ấy nhìn Khải Thần hỏi.
Khải Thần im lặng một lát.
Bên ngoài căn phòng, ở đâu đó mà anh không biết, một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào họ qua khe hở.
Ở đó, mặc một chiếc váy đen, công chúa Cosima đứng đó với người giúp việc bên cạnh.
Nhìn như thế này, cô đã đứng ở đây, nghe cuộc trò chuyện giữa công chúa Oriman và Khải Thần.
Lúc này, nghe lời nói của công chúa Oriman, nhịp tim của cô không khỏi tăng nhanh, ánh mắt cô dán chặt vào Khải Thần, chờ đợi câu trả lời của anh.
Liệu anh ấy có thích tôi như cách tôi thích anh ấy?
Anh ấy sẽ ở bên tôi chứ?
Anh ấy đang nghĩ điều gì vậy?
Những câu hỏi cứ hiện lên trong đầu công chúa Cosima, từng câu một.
Hơi thở của cô ngày càng căng thẳng, lúc này nhịp tim gần như muốn nhảy ra ngoài l*иg ngực.