Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện

Chương 38: ly hôn với tổng tài bá đạo (1)



Note của editor: Phần này xưng hô của hai nhân vật chính sẽ thay đổi tùy theo hoàn cảnh. Bình thường dưới sự giám sát của hệ thống chủ sẽ là tôi-anh, tôi-cô; lúc chỉ có hai người hoặc có người bên ngoài sẽ là anh-em.
 
Trần Mộc vừa ra khỏi sân bay, liền bị một đám phóng viên giải trí bao vây. Phong cách ăn mặc tạo hình ban đầu được chuẩn bị một cách tỉ mỉ bị đám người chen lấn, ngay lập tức biến thành thảm hại, thật sự là không thể nhìn.
 
Người quản lý cùng với vệ sĩ đi theo cô đã cố gắng hết sức ngăn cản phóng viên, nhưng ngại đám phóng viên còn khiêng dụng cụ, máy móc đưa qua đưa lại, sơ ý một chút thôi cũng có thể KO (*) người khác.
 
(*) Viết tắt từ Knock-out, có nghĩa là đánh gục thường được dùng trong game hoặc trong boxing.
 
Tuyệt đối là thảm họa.
 
“Trần Mộc, xin hỏi có phải cô cùng với Tổng giám đốc tập đoàn Kỳ thị Kỳ Uyên đã kết hôn như tin đồn không? Hai người bắt đầu qua lại với nhau khi nào?”
 
“Trần Mộc, bộ phim gần nhất cô quay với Đạo diễn Cố có phải là có liên quan đến Kỳ tổng không, anh ta là người đầu tư sao?”
 
“Đã gả vào hào môn, cô có nghĩ đến việc rời xa màn ảnh không?”
 
“Kỳ tổng có thể chịu đựng được việc hai người ở xa nhau trong thời gian dài hay sao?”
 
“Có phải cô chính là người chủ động theo đuổi Kỳ Uyên hay không?”
 
“Kỳ Uyên có phải đang chuẩn bị sẵn sàng để lăng xê cô hay không?”
 
….

 
Trong nháy mắt, hàng loạt câu hỏi được đặt ra như thủy triều bao phủ, ngay trước khi gần như bị chết đuối, cuối cùng cô cũng được mấy người áo đen giải cứu, bọn họ xách cô như xách một con gà con, xách cô lên xe, sau đó một người khác cũng bị xách lên theo, đó là người quản lý Điền Như cùng với trợ lý Tiểu Tuệ.
 
Ba người ngồi vào trong xe bảo mẫu nhưng vẫn chưa thể tỉnh hồn, bọn họ đều cảm thấy ba hồn bảy phách còn chưa kịp về lại vị trí cũ.
 
Điền Như thở sau, tự kiểm điểm bản thân: “Chỉ trách chị phỏng đoán sai lầm, chị nghĩ cho dù chuyện này có lọt ra thì ảnh hưởng cũng có hạn, không nghĩ…”
 
Trần Mộc bất đắc dĩ cười cười, “Thì ra danh tiếng của Kỳ tổng so với một ngôi sao nho nhỏ như em đây còn lớn hơn nhiều.”
 
Tiểu Tuệ vừa lên xe liền bắt đầu chơi điện thoại, sau khi nghe hai người nói chuyện, vội vàng giơ điện thoại trước mặt Trần Mộc nói: “Chị, chị lên hot search rồi.”
 
Trần Mộc nhíu mày, “Nhìn xem, em có thể dựa vào danh tiếng của Kỳ tổng mà lên hot search, sớm biết có thể hot thế này, em tự mình nổ trước.”
 
Điền Như nói: “Em đừng có nói mấy lời kỳ quái đó, cái này chưa hẳn là chuyện tốt. Chị quay về công ty trước nói bên phía công ty duy trì cái độ hot này, để nó kéo dài một chút.”
 
“Cảm ơn chị Điền Như.”
 
“Còn em thì sao? Về chung cư của mình hay về nhà họ Kỳ?” Điền Như hỏi cô.
 
“Ngày mai là ngày mừng thọ của Kỳ lão phu nhân, em phải về nhà cũ với Kỳ tổng, lại là một trận ác chiến.”
 
“Việc đã đến nước này, em nên chuyên tâm đóng cho tốt vai Kỳ phu nhân đi, đừng có phân cao thấp với bản thân mình nữa, biết không?” Điền Như thở dài, cảm thấy người quản lý không những chỉ quản lý sự nghiệp cho cô ấy, mà còn phải chú ý đến chuyện trong nhà của cô ấy nữa. Thật là rầu thúi ruột, khó trách cô vẫn chưa 40 mà đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn.
 
Vì không cùng đường nên khi vào nội thành Điền Như cùng với Tiểu Tuệ liền xuống xe. Sau đó xe một đường đi vào khu Đông Thành, nhà cũ của nhà họ Kỳ là một tòa tứ hợp viện (*) đầy khí phái. Tương truyền nơi đây năm đó là phủ đệ của một vị vương gia nào đó, rất có khí phách.
 
(*) Tứ hợp viện là kiểu nhà truyền thống của vùng Đông Bắc Trung Quốc, với bố cục xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. (Theo angcovat.vn)
 
Thật ra những người trẻ tuổi nhà họ Kỳ đã không còn ở nơi này, bọn họ lần lượt ra ngoài mua bất động sản ở những nơi rộng rãi hơn, hiện tại những người ở lại đây chủ yếu là mấy người lớn tuổi nhà họ Kỳ.
 
Lúc Trần Mộc tới tứ hợp viện đúng giờ ăn tối.
 
Vì ngày mai là sinh nhật của Kỳ lão phu nhân, cho nên hôm nay những người trẻ nhà họ Kỳ đều lục tục quay về, lúc ăn cơm, trước sau thành hai bàn, ngược lại rất náo nhiệt.
 
Trần Mộc dừng chân tại cửa ra vào, sửa sang lại quần áo, sau đó mới ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào.
 
Cô đi vào âm thanh huyên náo trong phòng lập tức yên lặng đi không ít, ánh mắt của phần lớn người ở đây đều rơi trên người cô, có người hiếu kỳ, cũng có kẻ khinh thường, nhiều hơn chính là xem náo nhiệt.
 
“Tiểu Mộc, lại đây.” Giọng nói của Kỳ Uyên cũng không lớn, nhưng anh vừa mở miệng, âm thanh khác trong lòng đồng thời biến mất, trong nhà này, anh tuyệt đối là vương giả.
 
Trần Mộc giương mắt nhìn anh, phát hiện vị trí phía bên trái của anh đang trống không, dĩ nhiên là giữ lại cho cô, cô không nói hai lời, nhanh chóng đi qua ngồi xuống, sau đó mới nhìn lão phu nhân bên tay phải Kỳ Uyên nói: “Mẹ, con xin lỗi, con tới muộn.”
 
Lão phu nhân không nhìn cô, nâng chung trà lên khẽ nhấp một cái mới lên tiếng: “Để nhiều người chờ lâu như vậy, đúng là nên xin lỗi.”
 
Một người phụ nữ khác đang ngồi bên cạnh lão phu nhân cũng hát đệm theo, “Người trẻ tuổi bây giờ, thật sự là không có quy củ.”
 

Những người lớn đã yên vị cũng nhao nhao gật đầu phụ họa.
 
Kỳ Uyên hừ nhẹ một tiếng, “Con cũng vừa mới tới, còn tưởng rằng mọi người đang chờ con, thì ra là không phải.”
 
Mọi người: ….
 
Bầu không khí rơi vào xấu hổ, lão phu nhân hắng giọng, lúc này mới nhìn Trần Mộc một cái qua khóe mắt, “Đã tới rồi thì chào hỏi chú thím của cô một tiếng đi.”
 
Ngay lập tức nghe Kỳ Uyên tiếp lời: “Đồ ăn nguội hết rồi, lấy đâu ra nhiều quy củ như vậy, ăn cơm trước đi.”
 
Trong cái nhà này, người duy nhất dám ‘chỉnh’ lại lão phu nhân, chỉ có một mình Kỳ Uyên.
 
Lão phu nhân bị ‘chỉnh’ cảm thấy mất mặt, muốn phát tác, nhưng lại ngại có nhiều người, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, nói: “Động đũa đi.”
 
Trước khi ăn cơm chứng kiến màn đối đáp qua lại vừa rồi, mọi người thấy rõ ràng minh bạch, một ngôi sao nho nhỏ không có địa vị cũng chẳng có thân phận thật sự được chiều chuộng. Ai dám nói cô ta không phải, ai dám nói cô ta xui xẻo, ngay cả lão phu nhân cũng không ngoại lệ. Kể từ lúc cô ta ngồi xuống cũng chỉ nói có một câu, về sau đều do Kỳ Uyên làm chỗ dựa cho cô ta. Đúng là quá xuất sắc! Nếu đem chuyện này đặt ở cổ đại, có thể coi cô chính là hồ ly tinh mê hoặc đế vương nha!
 
Người khác suy diễn như thế nào đều không liên quan gì đến Trần Mộc, đúng là cô có chút đói bụng, trước mặt cô vừa vặn có một bát canh vi cá, thế là cúi đầu chăm chú ăn. Sau khi ăn xong canh vi cá, mới phát hiện cái đĩa trước mặt chất đầy thức ăn do Kỳ Uyên gắp qua, lông mày cô khẽ nhíu, nhẹ giọng nói: “Em còn đang ăn kiêng.”
 
Kỳ Uyên híp mắt nhìn cô, ra lệnh: “Gầy đến mức da bọc xương thế kia, mà còn ăn kiêng cái gì, ăn hết mấy cái này đi.”
 
Trần Mộc: ….
 
Cái này quá mức cưng chiều rồi!
 
Đám người này thật sự được mở rộng tầm mắt, không nghĩ tới một kẻ cuồng công việc như Kỳ Uyên lại có thể cưng chiều con gái nhà người ta một cách dịu dàng như vậy.
 
Ngày từ đầu nghe được tin tức về chuyện kết hôn của Kỳ Uyên, mọi người còn tưởng rằng đó là tin đồn. Kể từ khi Kỳ Uyên tiếp nhận tập đoàn Kỳ thị, liền toàn tâm toàn ý đặt vào công việc. Trong lúc đó, không phải là không có cô gái nào tiếp cận anh, ngay cả cô thiên kim con gái của nhà giàu nhất cũng liên tiếp ám chỉ một cách rõ ràng cho anh, nhưng Kỳ Uyên ngay cả nhìn cũng kiên quyết không thèm cho cô ta một cái.
 
Đang lúc tất cả mọi người suy đoán anh sẽ coi trọng cô gái như thế nào, lại đột nhiên có tin tức nói Kỳ Uyên đã kết hôn, mà đối phương còn là nữ diễn viên tuyến mười tám, không chút danh tiếng, tất cả mọi người đều ôm thái độ hoài nghi đối với cái tin tức này.
 
Nhưng những biểu hiện tại bàn ăn hôm nay của Kỳ Uyên, đủ để chứng minh tin tức này là thật đến mức không thể nào thật hơn. Hơn nữa, Trần Mộc gọi lão phu nhân một tiếng mẹ, cho dù lão phu nhân rất ghét bỏ nhưng cũng không phản bác, xem như là chấp nhận.
 
Nghĩ tới đây, ánh mắt đám người nhìn Trần Mộc trở nên vô cùng sâu kín. Xem ra cái ngôi sao nho nhỏ có diện mạo xinh đẹp này vẫn có chút thủ đoạn.
 
Sau bữa ăn, những người trẻ tuổi tự tìm thú vui giải trí. Người lớn thì ngồi trong sảnh chính uống trà nói chuyện phiếm, Kỳ Uyên bản thân là người đứng đầu gia đình, đương nhiên là không thể vắng mặt, anh không đi được, cũng kéo Trần Mộc ngồi cùng, không cho cô rời khỏi tầm mắt của mình.
 
Người lớn nói chuyện một chút, chủ đề lại chuyển tới hôn lễ của Kỳ Uyên.
 
Chú Hai của Kỳ Uyên nói: “Hôn nhân không phải trò đùa, nhà họ Kỳ của chúng ta dù sao cũng coi như là danh môn vọng tộc (*), hôn lễ của người chủ gia đình không thể tiết kiệm được, phải làm lớn mới được, chỉ là thân phận của nhà gái…”
 
(*)名门望族 – Danh môn vọng tộc, thường được dùng để chỉ các gia tộc có danh tiếng cùng lịch sử lâu đời. (Theo Baidu)
 
Thím Hai là một người khôn khéo, nhìn thấy chồng mình lại muốn sờ vảy ngược, vội vàng ngắt lời: “Bây giờ minh tinh cũng rất nổi tiếng, có tiếng tăm, còn có thể giúp tuyên truyền cho công chuyện làm ăn của nhà chúng ta, thật tốt.”
 

Chú Hai trừng bà một cái, cảm thấy những gì bà nói chính là đang nói hươu nói vượn, đang muốn phản bác, đã bị bà đưa tay qua hung hăng nhéo đùi ông một cái, làm cho ông đau đến mức mặt mũi vặn vẹo.
 
Chú Ba với thím Ba vẫn luôn không đưa ra ý kiến, người khác nói cái gì chính là cái đó, cộng thêm bọn họ cũng rất sợ Kỳ Uyên. Đối với những quyết định của anh, không dám chất vấn nửa lời, vì thế mở miệng đề nghị làm một cái hôn lễ bổ sung.
 
Người đang ngồi bên cạnh mẹ của Kỳ Uyên chính là cô Út của Kỳ Uyên, chính là người phụ nữ trung niên bị Kỳ Uyên ‘chỉnh’ trước khi ăn cơm, sau khi nghe được ý kiến của anh chị mình, bà ta không nhịn được mà trợn trắng mắt, cuối cùng mở miệng nói: “Đừng có nói những lời dễ nghe như vậy, các người đều sợ Kỳ Uyên. Cái này tôi có thể hiểu được, nhưng từ xưa đến nay lời nói thật thường mất lòng. Các người không muốn làm chuyện xấu, vậy để tôi đây là người xấu đi. Cuộc hôn nhân này của Kỳ Uyên tôi kiên quyết phản đối. Đừng chỉ nói đến xuất thân của nhà gái vừa tồi tàn vừa nghèo hèn, ngay cả công việc hiện tại của cô ta cũng khiến cho người ta có ấn tượng không tốt. Sau này khi nói ra, cũng khiến cho người ta chê cười chết mất.”
 
Vừa rồi lúc gia đình nhà chú Hai chú Ba phát biểu ý kiến, Kỳ Uyên có tâm tình rất tốt mà thưởng thức bàn tay của Trần Mộc. Vì phải quay phim nên Trần Mộc không sơn móng tay, móng tay có chút dài. Kỳ Uyên gọi quản gia đưa đến đồ cắt móng tay, anh muốn giúp vợ mình cắt móng tay.
 
Đến lượt cô Út phát biểu ý kiến, Kỳ Uyên bắt đầu một mặt chuyên chú cắt móng tay cho Trần Mộc, bộ dáng kia thật sự giống như đang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật.
 
Cô Út vừa nói xong một hơi dài, lại phát hiện Kỳ Uyên không hề nghiêm túc lắng nghe, không khỏi bực mình, “Tiểu Uyên, con có nghe được không vậy?”
 
Kỳ Uyên hờ hững mà ừ một tiếng, nói: “Cô Út muốn phản đối bằng cách nào? Rút cổ phần ra khỏi công ty sao?”
 
Cô Út: ….
 
Kỳ Uyên nhẹ nhàng nói một câu, lập tức làm cho cô Út á khẩu không trả lời được.
 
Nói trắng ra hiện tại tập đoàn Kỳ thị đều là dựa vào Kỳ Uyên kiếm tiền, những người khác chỉ lấy phần chia hoa hồng mà không tham gia vào việc quản lý, cho nên khi đối mặt với Kỳ Uyên, trong lòng mọi người đều không có chút tự tin nào. Hơn nữa hiện tại tập đoàn Kỳ thị đang phát triển như mặt trời ban trưa, chỉ có đồ ngu mới rút cổ phần.
 
Cho nên, Kỳ Uyên cũng không cần đến mức đỏ mặt tía tai mà nói lý với cô Út, chỉ cần một câu đơn giản như vậy, có thể chặn miệng cô Út một cách gắt gao.
 
Lúc này, lão phu nhân cuối cùng cũng mở miệng, “Tiểu Uyên, con đừng có đi quá giới hạn, cô Út của con cũng chỉ muốn tốt cho con, cuộc hôn nhân này vốn dĩ là có khoảng cách quá lớn, con còn không để cho người khác nói sao?”
 
Trần Mộc nãy giờ vẫn một mực im lặng, bỗng nhiên hất tay Kỳ Uyên ra nói: “Mẹ, mẹ có thể nghe con nói một câu không?”
 
Lão phu nhân dùng khóe mắt nhìn cô, “Cô nói đi.”
 
“Mọi người một mực thảo luận xem có muốn tổ chức hôn lễ hay không, vì sao không ai hỏi qua con một tiếng xem con có muốn tổ chức hay không? Con thân là người trong cuộc, chắc hẳn có được cái quyền lợi này nhỉ? Hôm nay ở đây con muốn nói ra câu này, con không muốn cử hành hôn lễ, bởi vì không chừng một ngày nào đó, con sẽ ly hôn với Kỳ Uyên.”
 
Đám người: …
 
Ánh mắt mọi người nhìn Trần Mộc giống như đang nhìn một người điên, không nghĩ được trên đời lại có một kẻ ngốc như vậy, rõ ràng đã ôm được một cái đùi vàng, còn không biết quý trọng, hôn lễ còn chưa làm, đã nghĩ đến chuyện ly hôn.
 
Kỳ Uyên nghe xong cũng cười nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn về phía lão phu nhân: “Mẹ, nếu như mẹ cảm thấy gia đình cô ấy nghèo túng, cái này cũng không phải chuyện không thể giải quyết được, chỉ cần con đem tài sản cá nhân của con chuyển qua cho cô ấy, cô ấy liền trở thành người giàu có, mẹ thấy ý kiến này như thế nào?”
 
Lão phu nhân cảm thấy cái ý kiến này có thể làm cho bệnh tim của bà phát tác!



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận