Ma Nữ Của Laplace

Chương 17


Phòng tiếp khách khoa Y trường Đại học Kaimei, ngoài những bức tranh phong cảnh treo trên tường ra thì không có vật trang trí gì khác. Nakaoka thầm nghĩ, những vị khách phải lui tới nơi đây thường sẽ nói những câu chuyện như thế nào nhỉ. Trở thành một trường đại học thuộc hàng top thì chắc chắn cũng phải có những quyền lợi xứng tầm với cái danh đó. Hẳn là không thiếu những vụ giao dịch bạc tỷ, Nakaoka không ngừng tưởng tượng.

Cuộc gặp gỡ với giáo sư Aoe trường Đại học Taiho là chuyện bốn ngày trước. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh dính líu đến nhiều trường đại học ngành tự nhiên thế này. Nakaoka vốn xuất thân từ sinh viên ngành kinh tế. Dù rằng mấy thứ anh học ở trường chẳng tác dụng gì trong cuộc sống của anh sau này.

Trước buổi trưa nay anh đã gọi điện đến khoa Y Đại học Kaimei và nói thẳng rằng muốn gặp tiến sĩ Uhara thuộc khoa Ngoại thần kinh não. Thông thường cứ lấy danh nghĩa là người bên cảnh sát thì đa phần sẽ được trả lời một cách tích cực. Quả đúng như dự đoán, người nhận điện thoại trả lời bằng giọng vô cùng lịch sự. Đầu dây bên kia đáp rằng giờ tiến sĩ đang bận không thể tiếp chuyện được nhưng khoảng một giờ sau thì có lẽ ông sẽ có chút thời gian. Theo lời dặn, một tiếng sau đó anh gọi lại và gặp được tiến sĩ một cách dễ dàng.

Anh nói, muốn gặp trực tiếp để nói chuyện. Lẽ đương nhiên, tiến sĩ hỏi anh có chuyện gì. Anh nghĩ tại thời điểm này nói ra hết sự tình thì không phải là thượng sách nên chỉ trả lời vỏn vẹn: “Là chuyện của con gái tiến sĩ.”

Anh thấy người ở đầu dây bên kia nín thở một nhịp. “Có chuyện gì xảy ra với Madoka sao?”

Bản thân câu trả lời này cũng đã là một thu hoạch lớn. Quả nhiên, con gái tiến sĩ Uhara Zentaro là Uhara Madoka.

“Dạ không thưa tiến sĩ. Đây là một phần trong cuộc điều tra của chúng tôi.”

“Điều tra? Con gái tôi dính líu đến vụ việc nào đó nghiêm trọng hay sao?”

“Chúng tôi chưa thể nói gì về điều đó.”

“Vậy rốt cuộc thì là chuyện gì?”

Trước những câu hỏi dồn dập của tiến sĩ, Nakaoka vẫn cương quyết trả lời rằng xin được nói cụ thể hơn về vấn đề này khi gặp trực tiếp và hẹn gặp tiến sĩ vào hai tiếng sau.

Khuôn viên trường Đại học Kaimei quả thật rất rộng. Chỉ riêng việc tìm bàn tiếp tân của khoa Y cũng là một công việc khá vất vả với anh. Sau khi anh nói tên và ngồi chờ một lát, một phụ nữ mặc áo vest đen xuất hiện. Cô là một phụ nữ đẹp ăn mặc lịch thiệp, khoảng trên dưới ba mươi tuổi. Trong lúc được cô dẫn tới khu học xá, anh đã không kìm lòng được và hỏi, “Xin lỗi, cô cũng là bác sĩ phải không?” Kết quả là cô chỉ trả lời anh một cách gọn lẹ, “Tôi là người bên phòng hành chính.”

Vừa uống tách trà được cô mời, anh vừa nghĩ cách làm thế nào để tiếp cận với tiến sĩ Uhara. Ông biết những gì và có liên quan gì đến vụ việc xảy ra tại khu suối nước nóng, tất cả vẫn là những ẩn số. Tóm lại, anh chưa biết chắc chắn ông có hợp tác điều tra hay không, nên dự tính sẽ khéo léo moi từng chút một thông tin từ ông thay vì ngửa bài ngay từ đầu.

Trong khoảng thời gian từ sau khi gặp Aoe đến ngày hôm nay, anh cũng đã tiến hành điều tra thêm một chút. Một trong những việc anh điều tra là về cậu bé Amakasu Kento.

Theo như câu chuyện của Aoe, người thanh niên mà Uhara Madoka đang tìm kiếm có khuôn mặt rất giống với Amakasu Saisei hồi trẻ. Nếu vậy thì đương nhiên có thể suy ra đó chính là cậu bé Amakasu Kento. Vậy có nghĩa là cậu bé Kento gần như nằm liệt giường tám năm về trước đã hồi phục đến mức có thể đi lại khắp nơi như vậy rồi sao.

Anh cũng đã tính đến chuyện hỏi người y tá chính phụ trách cậu ta. Tên của cô y tá cũng được ghi trong blog của Amakasu Saisei, “cô Yamada”. Anh đã gọi điện đến hỏi bệnh viện trường Đại học Kaimei và được trả lời rằng, vào thời điểm đó có đến hai người y tá cùng tên là Yamada làm việc. Anh hỏi cụ thể hơn nữa và cuối cùng đã tìm ra người y tá năm đó phụ trách Kento có tên là Yamada Kayo. Tuy nhiên, cô y tá đó đã chuyển sang bệnh viện khác cách đây ba năm.

Ngay lập tức, anh tìm đến gặp cô. Hai người ngồi nói chuyện với nhau trong quán cà phê của bệnh viện. Cô y tá Yamada Kayo có dáng người đậm và khá dễ gần.

Tuy nhiên, đến lúc anh hỏi về Amakasu Kento thì vẻ mặt hòa nhã của cô bỗng nhiên cứng lại.

Cô nói không nhớ rõ lắm về chuyện của bệnh viện trước.

“Không sao, cô cứ nói những gì cô nhớ là được. Theo những gì viết trong blog của người cha, khoảng sáu năm trước Kento đã hồi phục một cách đáng kinh ngạc. Sau đó thì sao? Cậu bé vẫn tiếp tục hồi phục nhanh chóng như vậy sao?”

“Việc đó… tôi cũng không rõ thưa anh.” Cô ấp úng.

“Tại sao vậy? Cô là người phụ trách chính cơ mà?”

“Đúng như vậy, nhưng không phải đến cuối cùng. Sau đó một người khác đã thay tôi.”

“Kể cả có như vậy thì vẫn là cùng một bệnh viện, cô vẫn nghe được tiến triển quá trình điều trị của cậu bé đó chứ, kiểu như đã đứng dậy được hay đã nói chuyện lại được…”

“Không, sau đó bệnh nhân được chuyển sang tòa nhà khác nên thật sự là tôi không biết gì cả.”

“Tòa nhà khác? Nhưng vẫn thuộc bệnh viện Đại học Kaimei phải không?”

“Vâng, nhưng tại bệnh viện đó rất lớn nên là…” Nói đoạn Yamada Kayo đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường. Rõ ràng là cô muốn sớm kết thúc cuộc nói chuyện.

“Vậy thì cô có thể cho tôi biết tên người y tá phụ trách tiếp theo của Amakasu Kento được không?”

Cô lắc đầu. “Cái đó tôi không biết.”

“Tôi nghĩ cô phải bàn giao công việc cho người ấy chứ nhỉ…”

“Chuyện công việc họ sẽ tự biết sắp xếp. Tôi không biết gì cả… Đã xong chưa vậy anh? Tôi chỉ xin ra ngoài có một chút thôi…”

Nakaoka không có trong tay thông tin gì khác để giữ cô lại, đành nói lời cảm ơn và chấp nhận để cô ra về. Yamada Kayo vội vã bước ra khỏi quán như bỏ chạy.

Rõ ràng thái độ của cô ta rất lạ lùng. Giống như thể cô bị cấm tiết lộ bất cứ thông tin gì về Amakasu Kento. Nếu quả đúng như vậy thì lý do là gì?

Sau đó Nakaoka quyết định chuyển mục tiêu điều tra sang Amakasu Saisei. Nhà ông ta đã bị phá dỡ, giờ không ai biết ông ta đang ở đâu hay thông tin liên lạc của ông ta. Anh đành đến hỏi những nhân vật mình đã gặp trước đây trong quá trình điều tra về Mizuki Yoshiro, trong số đó cũng có vài người biết rõ về Amakasu Saisei. Đặc biệt, biên kịch gia Omoto Hajime là một trong số ít những người đã gặp trực tiếp Amakasu Saisei sau khi vụ việc tự tử bằng khí độc sulfur hydro xảy ra.

“Tôi cũng rất sốc sau vụ việc đó.” Khuôn mặt sầu thảm của Omoto Hajime lấp ló sau núi sách vở tài liệu chất trên mặt bàn. Ông ta rất gầy, có lẽ khoảng trên dưới năm mươi tuổi. Cằm ông ta lún phún râu.

Sự việc đó, không gì khác chính là chuyện Amakasu Moe tự sát.

“Tôi đã trực tiếp có mặt và giúp đỡ tại lễ canh linh cữu và lễ tang. Nhìn anh Amakasu tôi thực sự thấy lo lắng. Sợ nếu để anh ta một mình không biết có nghĩ quẩn mà đâm ra tự tử hay không. Dù có bị gọi là thiên tài hay kẻ dở hơi thì tôi nghĩ anh Saisei cũng vẫn là con người. Chắc anh cũng biết, cả vợ và con trai anh ấy cũng gặp nạn. Cảm giác của anh ấy lúc đó chắc chắn giống như người đột ngột bị đẩy xuống địa ngục vậy…”

Omoto cho hay, ông ta gặp Amakasu sau sự cố xảy ra chủ yếu là bàn bạc việc trì hoãn vô thời hạn việc sản xuất bộ phim đã lên kế hoạch quay trước đó.

“Tôi đã rất mong mỏi ngày lại được làm việc cùng anh Amakasu nhưng thật là chẳng còn cách nào khác. Sau sự kiện đó, đôi mắt của anh Saisei lúc nào cũng như vô hồn. Có lẽ anh ấy cũng chẳng còn tâm trí nào mà phim với ảnh nữa.”

Omoto nói, lần cuối cùng gặp Amakasu là sáu năm về trước. Thời điểm đó cần xác minh lại vài điểm liên quan đến quyền tác giả của bộ phim họ cùng sản xuất nên ông ta đã chủ động liên lạc với Amakasu.

“Lúc đó chuyện đã xảy ra một thời gian nhưng anh ấy vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Chuyện tôi bàn bạc hình như chẳng vào tai anh ấy.”

Chuyện tự sát của con gái, và ngay cả tình trạng sức khỏe của Kento đều không được nhắc đến.

Sau thời gian đó ông ta cũng vài lần gửi mail liên lạc với Amakasu về mấy vấn đề giấy tờ nhưng bây giờ thì hoàn toàn không có liên lạc gì. Tuy nhiên Omoto có cung cấp một thông tin về Amakasu Saisei. “Khoảng một năm trước tôi có nghe một người bạn làm biên tập của tôi nói anh Amakasu hình như sẽ xuất bản sách. Cuốn hồi ký về nửa cuộc đời của anh ấy. Các bài viết trên blog cá nhân của anh, những sự kiện trong cuộc đời, cách anh sống từ trước đến giờ đều sẽ được chuyển thể thành một cuốn sách người thật việc thật.”

Nakaoka nhớ lại trong đoạn cuối blog cá nhân ông ta cũng có viết một vài chi tiết liên quan đến chuyện đó. Vậy là cuối cùng sau vài năm dự định đó cũng thành thực tế. Omoto nói cuốn sách đó vẫn chưa được xuất bản.

Nakaoka hỏi tên và số điện thoại liên lạc của người biên tập đó, đồng thời cũng hỏi cả số điện thoại Amakasu Saisei để xác minh lại. Omoto bấm điện thoại thông minh một lúc rồi cho Nakaoka xem số điện thoại và địa chỉ email, nhưng cũng không khác gì những thông tin mà anh đã thu thập được trước đó. Có nghĩa là số điện thoại này không còn được sử dụng nữa. Nakaoka nói chuyện này với Omoto và ông ta gật đầu, “Quả nhiên là vậy.”

Nakaoka hỏi Omoto còn nghe được tin đồn nào khác về Amakasu Saisei không.

“Xin lỗi anh, ngoài ra tôi không có thêm thông tin gì cả. Anh biết đấy, cái giới này chìm nổi nhiều, chỉ cần một lần bị người đời lãng quên là sự nghiệp cũng chấm hết. Anh ấy thực sự là một tài năng lớn. Thật đáng tiếc.” Và ông ta kết thúc câu chuyện bằng khuôn mặt như hoài niệm về một cố nhân.

Đó là kết quả điều tra của vài ngày gần đây. Đáng tiếc không có gì có thể đánh giá là thu hoạch khả quan. Chính vì thế mà Nakaoka càng muốn moi được thông tin gì đó từ tiến sĩ Uhara Zentaro.

Vừa nhìn cuốn sổ tay vừa sắp xếp những suy nghĩ, Nakaoka bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Xin mời.” Nakaoka gấp cuốn sổ lại và đứng lên.

Cánh cửa mở ra, một người có dáng gầy gò bước vào. Tóc cắt ngắn, điểm những sợi bạc. Khuôn mặt ông gầy nhưng không hề hốc hác. Đôi mắt hiền từ ẩn sau cặp kính viền đen lấp lánh vẻ thông minh. Đúng là những người thông minh thì ngay từ bề ngoài đã khác người thường, Nakaoka nghĩ.

“Tôi là Uhara. Xin lỗi bắt anh đợi lâu.”

“Không có gì thưa tiến sĩ. Tôi xin lỗi vì làm phiền ông đường đột thế này.”

Hai người vừa ngồi xuống ghế thì lại có tiếng gõ cửa. “Mời vào.” Tiến sĩ Uhara đáp lại.

Chính là người phụ nữ đã dẫn Nakaoka đến căn phòng này. Cô để hai chén trà trước mặt hai người, thu lại chiếc chén mà Nakaoka đã uống hết, cúi chào rồi rời khỏi phòng.

“Vậy…” tiến sĩ Uhara với tay đến chén trà rồi nói, “… Chuyện anh muốn trao đổi về con gái tôi là chuyện gì?” Giọng ông rõ ràng đã trấn tĩnh hơn lúc nói chuyện qua điện thoại.

“Trước đó tôi muốn hỏi tiến sĩ về một trong số bệnh nhân mà ông đã phẫu thuật.”

“Anh muốn hỏi về bệnh nhân nào?”

Nakaoka hít một hơi lấy đà rồi nói: “Cậu bé Amakasu Kento, mà không, cũng mấy năm rồi nên giờ có lẽ cậu bé đã lớn rồi.”

Lông mày tiến sĩ Uhara khẽ cau lại. Nhưng vẻ mặt vẫn không hề biến đổi.

“Amakasu Kento đúng là bệnh nhân tôi từng phẫu thuật. Anh muốn hỏi điều gì về cậu ấy?”

“Trước tiên tôi muốn hỏi tình trạng hiện giờ của cậu ấy ra sao. Tôi biết về cậu ấy qua blog cá nhân của ông bố, nhưng blog cá nhân đó cũng đã ngừng cập nhật từ hơn sáu năm về trước nên từ đó trở về sau không có thêm thông tin gì nữa.”

Uhara uống một ngụm trà rồi đặt cốc xuống. “Tại sao anh lại muốn biết về điều đó?”

“Vì có khả năng cậu ấy liên quan đến một vụ án thưa tiến sĩ. Tôi muốn hỏi trực tiếp nhưng không có cách liên lạc nào cả nên đã nghĩ có thể tiến sĩ sẽ biết vài điều.”

Tiến sĩ giơ ngón trỏ bàn tay phải lên rồi xua xua. “Cậu ấy đã ra viện vài năm trước. Hiện nay đang làm gì ở đâu thì chúng tôi khó mà biết được.”

“Mấy năm trước?… Tình trạng hồi phục của cậu ấy tại thời điểm ra viện ra sao thưa tiến sĩ? Theo như bố cậu ấy viết trên blog thì cậu ấy đã có thể sử dụng máy tính. Sau đó chắc cậu ấy cũng tiếp tục hồi phục thuận lợi như vậy chứ?”

Tiến sĩ Uhara nhìn chăm chú vào khuôn mặt Nakaoka, cơ miệng hơi dãn ra. “Chắc anh cũng biết, thông tin cá nhân của bệnh nhân nếu không có sự đồng ý thì chúng tôi không thể tự ý nói với người ngoài.”

“Vâng, tôi biết điều đó…”

“Nhưng thôi, có lẽ ở mức độ này thì cũng không có vấn đề gì. Đúng như những gì anh nói, cậu ấy đã hồi phục thuận lợi, vẻ ngoài không có gì khác so với những người bình thường.”

“Thật đáng kinh ngạc.” Nakaoka tròn mắt. Anh thực sự kinh ngạc về điều đó.

“Về Amakasu Kento, đây là tất cả những gì tôi có thể nói với anh. Giờ có bị hỏi thêm gì nữa thì tôi cũng không thể trả lời. Vừa rồi tôi cũng nói, giữ bí mật là một trong những nghĩa vụ trong nghề chúng tôi phải thực hiện. Trên thực tế chúng tôi cũng không có thông tin gì hơn. Cậu ấy chỉ là bệnh nhân cũ.” Tiến sĩ nói với cung cách điềm đạm và lịch sự, nhưng rõ ràng là đầy ẩn ý từ chối kiên quyết.

“Vâng, tôi đã hiểu. Giờ tôi xin phép nói việc chính. Việc về con gái tiến sĩ.” Nakaoka chỉnh lại tư thế ngồi, duỗi thẳng lưng. “Hiện tại, cô Uhara Madoka đang ở đâu thưa tiến sĩ?”

Tiến sĩ Uhara chỉnh lại kính, vắt chân, ngả lưng ra ghế xô-pha. “Nó đang trong một chuyến đi.”

“Một chuyến đi? Đi đâu vậy thưa tiến sĩ?”

“Cái đó thì…” Tiến sĩ Uhara nhún vai. “Tôi cũng không thể biết được. Đó là một chuyến đi xa không định hướng.”

“Chuyến đi đến các suối nước nóng phải không tiến sĩ?”

“Suối nước nóng ư?” Đôi mắt tiến sĩ Uhara thoáng chút nghi ngờ rồi ông nhún vai. “Cũng có thể thưa anh. Tôi không biết chi tiết.”

“Cô bé đi một mình sao thưa tiến sĩ?”

“Đúng vậy. Nó có nói muốn đi hết một vòng nước Nhật trước hai mươi tuổi. Bản thân nó từ xưa cũng có nhiều điểm khác người rồi.”

“Một cô gái trẻ, lại đi một mình… tiến sĩ không lo lắng gì sao?”

Đáp lại câu hỏi của Nakaoka, tiến sĩ chỉ lắc đầu không chút cảm xúc. “Mười tám cũng đủ để coi là người lớn rồi. Vấn đề là có biết phân biệt đúng sai hay không. Con gái tôi thì có.”

“Vậy là tiến sĩ rất tin tưởng vào cô bé.”

Uhara quay sang nhìn Nakaoka bằng ánh mắt lạnh lùng. “Thế có gì sai không?”

“Tôi nghĩ đó là điều tốt. Cô bé đi khỏi nhà từ khi nào thưa tiến sĩ?”

“Khoảng một tháng trước đây.”

“Hai người không có liên lạc với nhau sao?”

“Thỉnh thoảng tôi có gửi mail. Dù sao thì có vẻ nó vẫn khỏe mạnh.”

“Vậy nói chuyện qua điện thoại?”

“Đến thời điểm này thì không. Từ phía con gái tôi chắc cũng không có gì đặc biệt để nói. Bản thân tôi cũng bận và không có ý định gọi điện khi không có vấn đề gì nghiêm trọng.”

“Lần cuối cô bé gửi mail cho ông là khi nào?”

“Khi nào nhỉ?” Uhara nghiêng đầu. “Có lẽ là khoảng mười ngày trước.”

“Nội dung là gì thưa tiến sĩ? Ông có thể kể trong phạm vi không thấy phiền.”

“Cũng không có gì là phiền. Đơn giản là, con vẫn khỏe, đừng lo lắng.”

“Tiến sĩ có thể cho tôi xem bức thư đó được không?”

Uhara cười như thở mạnh qua mũi rồi đưa tay chỉnh lại kính. “Tôi có thể đưa anh xem nhưng đáng tiếc là tôi đã xóa nó đi rồi, nội dung cũng chẳng có gì cả.”

“Xóa đi? Thư từ người con gái đang một mình đi xa, đáng lẽ phải giữ gìn cẩn thận cho đến khi con gái trở về chứ nhỉ?”

“Có thể có người như thế. Nhưng tôi thì không.” Giọng điệu của Uhara, tùy cách cảm nhận mà có thể nghe giống một lời thách thức, nhưng cũng có khi chỉ đơn giản là tính cách của ông ta.

“Vậy thì hy vọng tiến sĩ có thể cho tôi địa chỉ liên lạc của cô bé, số điện thoại và địa chỉ thư điện tử. Vậy là đủ.”

Uhara ngồi thẳng lên. “Không vấn đề gì, nhưng tôi cũng muốn biết vài chuyện. Đây là cuộc điều tra về vụ việc gì vậy? Tại sao anh hỏi chuyện con gái tôi?”

Môi nở nụ cười nhưng đôi mắt ông vẫn ánh lên vẻ sắc bén của một học giả. Đón nhận ánh mắt đó, Nakaoka lập tức suy tính trong đầu. Nếu giấu giếm quá nhiều, chắc chắn người này sẽ không nói thêm điều gì. Nhìn Uhara Zentaro anh đã kết luận như vậy.

“Tôi đang điều tra về hai tai nạn có thương vong xảy ra tại hai địa điểm.” Anh quyết định tiết lộ. “Tại thời điểm này, tôi phải tạm thời gọi đó là tai nạn, nhưng rất có khả năng đó là hai vụ án.”

“Tai nạn gì vậy anh?”

“Đều là trúng độc cùng một loại khí độc. Tôi chỉ xin nói như vậy thôi.”

“Vậy sao… Con gái tôi có liên quan đến vụ việc này như thế nào?”

“Điều đó chúng tôi chưa dám chắc. Tuy nhiên tại cả hai hiện trường, đều có người trông thấy con gái ông. Cả hai hiện trường đều là những vùng nông thôn. Cụ thể thế nào thì tôi không thể nói được, nhưng về mặt địa lý, hai hiện trường cách nhau đến hơn ba trăm ki-lô-mét, hơn nữa con gái ông lại đều bị trông thấy ở những địa điểm rất gần với nơi xảy ra tai nạn. Là cảnh sát điều tra tôi không thể bỏ qua dấu hiệu này. Nên lẽ đương nhiên là tôi cũng muốn trực tiếp nói chuyện với cô bé.”

Uhara thở ra một hơi khá dài rồi lại lấy tay chỉnh lại kính. “Anh có thể nói cho tôi thông tin chi tiết hơn về hai vụ tai nạn được chứ?”

“Cái đó thì mong tiến sĩ thông cảm cho.” Nakaoka cúi đầu.

“Vậy thì tôi chỉ hỏi một điểm thôi. Không có lý do gì cảnh sát hình sự lại tham gia điều tra một tai nạn bình thường. Chính anh vừa rồi cũng đã nói khả năng đó là một vụ án. Trong trường hợp này liệu có thể là một vụ án gϊếŧ người?”

Nakaoka nghĩ một lúc rồi gật đầu. “Vâng, tiến sĩ có thể nghĩ như vậy.”

“Vậy anh nghĩ con gái tôi liên quan đến vụ án gϊếŧ người đó?”

“Tôi muốn xác minh lại điều đó nên mới đến đây hỏi tiến sĩ làm thế nào để liên lạc với cô bé.”

“Tôi hiểu rồi.”

Uhara lấy chiếc điện thoại từ túi trong áo khoác rồi nhìn tấm danh thiếp Nakaoka để trên bàn, thao tác nhanh trên điện thoại.

Ngay sau đó điện thoại Nakaoka rung lên tiếng báo tin nhắn. Anh kiểm tra và thấy một tin nhắn từ tiến sĩ Uhara, bên trong có ghi số điện thoại và địa chỉ thư điện tử.

“Tuy nhiên…” Uhara vừa cất điện thoại vừa nói, “Anh có gửi mail cho nó thì cũng chưa chắc đã chuyển đến được. Tôi cũng không dám khẳng định có thể liên lạc được qua điện thoại. Có vẻ con bé cài đặt ngăn chặn khá kỹ lưỡng.”

“Tức là không nhận tin nhắn và điện thoại từ những số lạ?”

“Chính xác là như thế.”

Ra là vậy, Nakaoka gật đầu rồi chỉ lên ngực Uhara. “Ngay bây giờ và ở đây liệu ông có thể liên lạc với con gái cho tôi được không? Sau đó nếu như cô bé nghe máy thì phiền ông chuyển máy cho tôi.”

Uhara nhìn chằm chằm vào mắt Nakaoka. Có lẽ ông ta muốn đọc xem gã cảnh sát hình sự này đang tính toán điều gì.

Không lâu sau vị bác sĩ thiên tài cũng lái ánh mắt mình sang hướng khác rồi lấy ra chiếc điện thoại. Ông bấm máy bằng một tay rồi áp tai nghe.

Một lúc sau, Uhara lắc đầu, “Có vẻ như không liên lạc được thưa anh.”

Nakaoka im lặng chìa bàn tay phải ra. Ý muốn xác định xem có đúng như vậy không. Đoán được ý tứ đó, Uhara thở dài rồi đưa chiếc điện thoại của mình ra. Nhận chiếc điện thoại, Nakaoka áp tai nghe. Đúng là có thông báo điện thoại không liên lạc được. Số điện thoại hiển thị cũng không sai.

Nakaoka cảm ơn rồi đưa lại chiếc điện thoại cho Uhara.

“Con gái tôi rất thất thường. Nó chỉ gọi điện khi nào nó muốn nói chuyện.”

“Nếu có việc gấp thì ông làm thế nào?”

“Tính đến bây giờ thì chưa có việc gì gấp đến mức tôi phải liên lạc ngay. Nếu thực sự khẩn cấp mà điện thoại không gọi được thì tôi sẽ gửi tin nhắn. Con gái tôi đọc và nếu nó thấy cần thiết phải liên lạc ngay thì nó sẽ chủ động gọi điện lại.”

“Tôi hiểu rồi. Vậy nếu có thể ông hãy gửi tin nhắn đến con gái, ghi lại số điện thoại và địa chỉ thư điện tử của tôi và nhắn cô ấy rằng đừng chặn điện thoại của tôi. Tôi rất cảm ơn ông.”

Uhara suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu. “Tôi hiểu. Lúc nào có thời gian tôi sẽ nhắn.”

“Hy vọng ông có thể giúp tôi càng sớm càng tốt.”

“Ý anh là ngay bây giờ?”

“Vâng, đúng như vậy.” Nakaoka nhìn thẳng vào mắt Uhara.

Có vẻ như ông tính nói gì nhưng lại ngừng lại, đôi môi vẫn mím chặt và bắt đầu bấm bấm màn hình điện thoại.

Sau khi gõ xong dòng tin nhắn; Uhara giơ màn hình điện thoại cho Nakaoka, “Thế này được chưa anh?”

Trên màn hình ghi “Có thể người này sẽ gọi cho con. Đừng từ chối liên lạc từ anh ta”. Kèm theo đó là một dòng thông tin về tên, nghề nghiệp, số điện thoại và địa chỉ thư điện tử của Nakaoka.

“Vậy là được rồi.” Nakaoka nói. Ngay sau đó Uhara gửi tin nhắn.

“Anh còn điều gì muốn hỏi không?” Uhara vừa cất điện thoại vừa hỏi. “Nếu không thì tôi xin phép.”

“Một câu hỏi cuối thôi, tiến sĩ.” Nakaoka giơ ngón tay lên. “Uhara Madoka và Amakasu Kento có quan hệ như thế nào với nhau?”

Uhara khẽ giật mình, mắt mở to ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên ông tỏ rõ vẻ dao động.

“… Tôi không hiểu câu hỏi cho lắm… Ý anh là…”

“Đúng nghĩa đen của câu chữ thôi thưa tiến sĩ. Tôi đang hỏi

về mối quan hệ của hai người.”

Uhara khẽ nhíu mày, chớp mắt chậm rãi nhìn lại Nakaoka.

“Madoka là con gái tôi, Amakasu Kento là bệnh nhân của tôi. Đó là tất cả những gì tôi biết.”

“Ý ông là giữa hai người không có mối liên quan trực tiếp nào?”

“Theo những gì tôi được biết…” Uhara bình thản trả lời. Nét dao động vừa rồi trên khuôn mặt ông giờ hoàn toàn biến mất.

“Vâng, tôi đã hiểu. Rất cảm ơn tiến sĩ đã dành thời gian quý báu để tiếp chuyện tôi.” Nakaoka nói rồi đứng dậy.

“Rất xin lỗi vì không cung cấp được thông tin nào hữu ích cho anh. Trong quá trình điều tra nếu phát hiện thêm thông tin mới nào có liên quan đến con gái tôi, anh đừng ngại liên lạc với tôi. Tôi sẽ hết sức hợp tác trong khả năng cho phép.”

“Vâng cảm ơn ông. Lúc đó chắc chắn tôi sẽ nhờ đến sự giúp đỡ của ông.”

Nakaoka cúi đầu chào rồi bước ra khỏi căn phòng. Trong thâm tâm anh nghĩ, lần tới đến nơi này, chắc chắn anh phải có trong tay quân bài đủ uy lực để lật tẩy lời nói dối của tay tiến sĩ này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận