Ma Nữ Của Laplace

Chương 21


Ngay khi Nakaoka bước chân tới tầng dành cho ban hình sự, anh bị chủ nhiệm ban Narita khoát tay gọi lại. Hiếm khi một cấp trên có thực lực nhưng lỏng lẻo về thời gian như Narita lại đến văn phòng sớm thế này.

Khi Nakaoka lại gần, Narita cầm bao thuốc lá rồi đứng lên. Có vẻ sẽ có một cuộc trao đổi bí mật ở phòng hút thuốc. Nếu vậy, anh đã phần nào đoán ra anh ta sẽ nói chuyện gì.

“Cái gì thế hả?” Vừa vào phòng hút thuốc, Narita đã hất hàm về phía tay của Nakaoka. Anh đang cầm một túi giấy.

“Quà ạ. Bánh gạo và mì soba. Bánh gạo lát em sẽ phát cho mọi người. Còn soba mời sếp mang về nhé. Món tủ của sếp mà.” Nakaoka rút bịch soba ra khỏi túi giấy, đưa cho Narita.

Nhận bịch soba từ tay Nakaoka, Narita đọc dòng chữ in trên đó rồi nhíu mày.

“Suối nước nóng Tomate? Tranh thủ ngày nghỉ đi du lịch với bạn gái à? Ghen tị với cậu thật.”

“Tiếc là em đi một mình thôi. Mà lại là đi về trong ngày.”

“Đi về trong ngày? Tôi không biết cậu lại có sở thích như thế đâu đấy.”

“Không phải sở thích. Mà vì công việc.”

“Công việc?” Narita đặt bịch soba sang bên cạnh, lấy bật lửa dùng một lần châm một điếu thuốc. “Chuyện tôi muốn nói là chuyện đó. Hình như cậu đang lén lút hành động. Có nhiều lời phàn nàn rằng không rõ cậu đi đâu.”

“Em không làm gì mà không có lệnh đâu.”

Narita phả khói. “Trả lời câu hỏi của tôi. Cậu đang làm gì?”

“Điều tra vụ suối nước nóng Akakuma. Có vẻ cô vợ đã sát hại chồng nhằm lấy tài sản thừa kế.”

Narita nhăn nhó.

“Cậu vẫn mắc chuyện đó hả? Đúng là khả nghi thật, nhưng làm gì có manh mối nào.”

“Không đâu. Càng điều tra em càng phát hiện ra nhiều chuyện hay ho, đang tính báo cáo với sếp đây.”

“Cái gì? Chuyện hay ho?”

Tuy trong phòng hút thuốc không còn ai khác, Nakaoka vẫn ghé tai chủ nhiệm nói nhỏ. “Chắc chắn là dấu hiệu phạm tội. Thậm chí còn kịch tính là đằng khác.”

Narita dùng đầu ngón tay gảy tàn thuốc. Mặt anh thoáng hiện nét tinh ranh. “Cậu nắm được gì rồi?”

“Liên quan tới một vụ khác. Cũng là một cái chết bất thường tại khu suối nước nóng. Khí sulfur hydro. Ở suối nước nóng Tomate.”

Ánh mắt Narita trở nên sắc lẻm. Có vẻ anh ta đã bị câu chuyện thu hút. Sau khi đưa điếu thuốc lên rít một hơi, anh hất hàm. Ý giục Nakaoka kể tiếp câu chuyện.

Nakaoka tường thuật lại toàn bộ mọi việc từ trước tới giờ, bao gồm cả cuộc nói chuyện với Aoe, không hề giấu giếm. Vì nội dung khá phức tạp, Narita liên tục hỏi chen vào, nhưng đó cũng là bằng chứng cho thấy anh có quan tâm. “Chuyện quái quỷ gì thế? Đúng là có mùi đáng ngờ thật.” Nghe hết câu chuyện, Narita vừa châm một điếu mới vừa nói.

“Đấy. Giờ thì sếp hiểu tại sao em phải lén lút thăm dò chưa? Vụ này mà trót lọt, mình sẽ bỏ xa sở là cái chắc.”

“Thì đúng thế. Có điều, vẫn còn nhiều chuyện chưa sáng tỏ. Chẳng phải ông giáo sư lỗi lạc ở trường đại học đã bảo không thể gϊếŧ người theo cách đó được sao?”

“Nhưng sếp không thấy quá trùng hợp sao? Hai người liên quan tới giới điện ảnh liên tiếp bỏ mạng vì khí sulfur hydro tại hai khu suối nước nóng. Người nhà vị đạo diễn có quan hệ khăng khít với hai người này trước đây cũng chết vì lý do tương tự, và cậu con trai còn lại của ông ta đã được nhìn thấy tại hiện trường. Sếp định bỏ qua chuyện này sao?”

Narita rít một hơi dài, rồi phả khói mù mịt. “Đúng là không dễ gì mà bỏ qua. Vậy, cậu vẽ được bức tranh thế nào rồi?”

Em đoán thế này. Dù chưa rõ tình tiết cụ thể, nhưng có lẽ, cả hai vụ việc đều liên quan tới Amakasu Kento. Có điều, cậu ta không hành động một mình mà có đồng phạm. Ở suối nước nóng Akakuma là Mizuki Chisato. Họ bắt tay để cùng trục lợi. Sếp thấy sao?”

“Thú vị đấy. Nhưng cậu định chứng minh bằng cách nào? Chỉ tình cờ ở trọ tại suối nước nóng Akakuma cùng ngày không thể coi là bằng chứng được.”

“Quả thực, chỉ ở Akakuma thì không thể. Nhưng nếu ở Tomate cũng xác minh được việc tương tự thì sao?”

“Ở Tomate? Họ cũng có mặt ở đó sao?”

“Nhiều khả năng là thế. Em đã thử điều tra về diễn viên Nasuno Goro đã bỏ mạng ở suối nước nóng Tomate, nhưng chẳng có ai được lợi từ cái chết của anh ta cả. Cũng không thấy anh ta có thù oán với ai. Vì vậy, nếu bắt buộc phải có đồng phạm, Amakasu Kento chỉ còn cách lợi dụng Mizuki Chisato thôi. Do có ơn giúp hạ sát chồng nên khi được nhờ, Chisato khó lòng từ chối. Mà cũng có thể, họ đã thống nhất hợp tác vụ ở suối nước nóng Tomate từ trước khi ra tay ở Akakuma cũng nên.”

Narita gật đầu, miệng vẫn ngậm điếu thuốc. “Tôi hiểu điều cậu nói, nhưng làm thế nào để xác minh?”

“Xe thuê thì sao?”

“Xe thuê?”

“Trong câu chuyện của giáo sư Aoe trường Đại học Taiho, có một tình tiết khiến em thắc mắc. Nạn nhân đến hiện trường một mình, nhưng không rõ làm thế nào anh ta đi tới lối vào đường đi bộ được. Vì vậy, hôm qua em đã tới tận suối nước nóng Tomate để xác nhận. Quả thực đúng như lời giáo sư nói. Lối vào đường đi bộ nằm ngược hướng với khu suối nước nóng, cách ga gần nhất phải mấy cây số. Ngoài đi bằng ô tô thì không còn cách nào khác.”

“Bình thường sẽ bắt taxi chứ?”

“Đó là trường hợp chỉ có một mình. Nhưng em không nghĩ nạn nhân đi một mình. Em ngờ rằng có kẻ nào đó chở anh ta tới đường đi bộ. Nếu vậy không thể dùng taxi. Vì sẽ rất nguy hiểm do sau khi sự việc xảy ra, tài xế có thể làm chứng rằng có người dẫn nạn nhân tới đó.”

“Nhà Mizuki Chisato có xe riêng chứ?”

“Có. Là loại Maserati đỏ sẫm. Mang xe đó tới khu suối nước nóng ở vùng quê sẽ gây chú ý. Vả lại, khoảng cách từ Tokyo tới đó khá xa. Rủi mà tắc đường sẽ lỡ hết kế hoạch.”

“Vì vậy cậu tính tới khả năng xe thuê. Có dấu vết gì không?”

“Do phán đoán là tai nạn nên cảnh sát chưa kiểm tra các cửa hàng cho thuê xe. Hung thủ vì thế chưa cần lo lắng.”

Nghe Nakaoka giải thích, Narita vừa gật đầu vẻ đồng tình nói “Thì ra là vậy”, vừa dụi điếu thuốc thứ hai đã ngắn đi đáng kể.

“Chủ nhiệm này,” mặt Nakaoka đầy vẻ thần bí. “Điều tra tất cả các cửa hàng cho thuê xe trong vùng xem ngày hôm đó có người nào tên Mizuki Chisato hay Amakasu Kento đăng ký không, sếp thấy sao ạ?”

Narita lườm. “Cậu bảo làm thế nào một chủ nhiệm ban ở tỉnh này ra lệnh cho tỉnh khác được hả?”

“Vậy mới cần phải tính…” Nakaoka nhún vai. Đương nhiên, anh đã tính trước rằng với tính cách của Narita, chắc chắn chủ nhiệm mình sẽ muốn vượt lên trước các tinh hoa của Sở cảnh sát Tokyo.

Narita gãi cánh mũi, thở dài. “Đúng là bó tay. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ thử thông qua trưởng đồn để yêu cầu sở cảnh sát tỉnh hợp tác. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa muốn tiết lộ chi tiết. Cần phải nghĩ ra lý do thỏa đáng. Cả với trưởng đồn cũng phải giữ kín một thời gian. Cậu đã kể chuyện này với ai chưa?”

“Sếp là người đầu tiên ạ.”

“Tốt. Tuyệt đối im lặng cho tới khi có sự cho phép của tôi. Thay vào đó, tôi sẽ miễn cho cậu các việc khác. Tập trung vào riêng việc này là được, cần trợ giúp cứ nói. Tôi sẽ điều thêm vài người. Có điều, không được hé lộ chi tiết cho họ.”

“Em hiểu rồi. Cảm ơn sếp.”

“Vậy, giờ cậu tính sẽ tấn công bằng cách nào?”

Nakaoka xoa xoa cằm đáp: “Amakasu Kento.”

“Có manh mối gì à?”

“Chưa. Nên em muốn quay về điểm khởi đầu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận