Lâm Niệm nhìn khoảng không, tìm một góc độ tương đối không tồi để đứng yên, sau khi đứng yên, tuy rằng vẫn là trạng thái bị người người chen chúc, nhưng so với lúc trước thì tốt hơn một chút.
Lúc này, hành khách trong xe cũng đều có vị trí thích hợp.
Lại một lát sau, người bán vé bắt đầu đi thu tiền của từng người một.
Lâm Niệm vươn tay ra, từ đỉnh đầu đưa một đồng tiền của mình qua.
Sau khi thu tiền vé xe xong, trong xe yên tĩnh một lát, nhưng rất nhanh liền vang lên âm thanh nói chuyện, vừa tán gẫu bát quái, lại tán gẫu về tương lai mà mặc sức tưởng tượng ra, còn có tán gẫu về buổi sáng ăn cái gì, ly kỳ cổ quái, không thiếu chuyện lạ nào cả.
Bên tai của Lâm Niệm nghe từng đợt thanh âm truyền đến, tâm tình cũng dần dần ổn định lại.
Sống lại một đời này, cô phải đoạn tuyệt quan hệ với cái thôn nhỏ ngu ngốc kia sớm một chút, tuy rằng lúc vừa mới trở về thì tình huống thật sự quá mức cấp bách, cô cũng không thèm để ý.
Cô nghĩ đây có lẽ chính là khảo nghiệm của ông trời đối với cô đi, khảo nghiệm cô có thể lại một lần nữa thành công thoát thân hay không, nếu như có thể, sẽ thưởng cho cô một cái chân không bị què.
Ngoài cửa sổ xe, là từng hình ảnh thôn xóm cùng gò núi xanh biếc xẹt qua.
Giữa mũi, là mùi xăng nồng nặc đến mức khiến người ta không thể bỏ qua, hơn nữa khiến người ta nhịn không được mà buồn nôn.
Bên tai, là âm thanh chậm rãi mà nói của các hành khách vừa lạ vừa quen.
Lâm Niệm ở giữa không gian đa dạng ồn ào, tâm tình thập phần yên tĩnh, trên mặt cũng nhịn không được lộ ra một nụ cười, trong ánh mắt tràn đầy sự mong chờ đối với tương lai.
“Ai u, nôn rồi, anh nôn ra ngoài cửa sổ đi.
”“Mau mau mau, nhường chỗ đi, nếu anh không nhường, đến lúc đó người trong xe đều không dễ chịu.
“Ọe!”“Có ai mang theo quýt ở trên người không? Dấm cũng được, những thứ có vị chua có phải đều được hay không?””Túi nilon, ở đây có túi nilon sạch.
”Hơi thở nôn mửa hỗn tạp với mùi hương của xăng, khiến cho mùi vị trong xe càng thêm khó ngửi, ngay cả Lâm Niệm cũng có kích động muốn nôn mửa, cũng may cuối cùng vẫn nhịn xuống được.
Đơn giản là vì lúc này xe đã đến biên giới huyện thành, con đường bằng phảng hơn trước rất nhiều, mùi trong xe cũng dần dần tản đi, cuối cùng cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Hành trình ước chừng hai tiếng rưỡi, tuyệt đại đa số hành khách trong xe cũng đều đứng hai tiếng rưỡi.
Sau khi đến trạm xe của huyện thành, mọi người lập tức chen nhau đi xuống, có người vội vàng chạy sang một bên nôn mửa, có người thì nhịn không được đấm đấm chân, duỗi lưng duỗi người, hoạt động gân cốt.
Lâm Niệm cũng đi theo đại bộ phận người xuống xe.
Kiếp trước sau khi cô rời đi, cũng đã đi tới huyện thành này, nhưng chỉ là ngồi xe lại đây, sau đó liền đi đến một nơi xa hơn, cũng không quen thuộc với nơi này.
Huyện thành rách nát hơn so với tưởng tượng của cô, ngay cả trạm xe này cũng chỉ cỡ một sân lớn đơn sơ mà thôi.
Lúc suy nghĩ, cô vẫn luôn đứng yên tại chỗ.
Những người khác đến huyện thành đều có mục đích, đến trạm xe chỉ dừng lại một lát rồi rời đi, chỉ chốc lát sau, toàn bộ người trong xe cũng chỉ còn lại một mình Lâm Niệm.
Cô đang do dự, đến tột cùng nên tiếp tục ở lại huyện thành này, hay là đi đến một nơi xa hơn.
Bàn tay của Lâm Niệm càng nắm chặt hơn.
Ngày hôm qua làm việc thể lực một ngày, kiếm được năm đồng tiền, trừ bỏ một đồng mua bánh bao, một đồng tiền xe, trong tay cô còn lại ba đồng tiền.
Với giá cả lúc này, ba đồng tiền này đủ để cô chống đỡ một thời gian trong huyện thành này, tìm một công việc coi như thích hợp để kiếm một chút tiền.
Nhưng từ mười năm sau trở về, cô hiểu rất rõ, mặc kệ huyện thành này phát triển như thế nào, cũng kém hơn nội thành.
Trong chốc lát sau, Lâm Niệm đứng trong trạm xe, ngẩng đầu nhìn bảng thông báo viết bằng tay về hành trình chuyến đi của xe.
Đi thành phố: Hai Đồng.
Đi tỉnh thành: Ba Đồng (xe chậm).
Lâm Niệm đứng ở cửa bán vé: “Xin chào, phiền cho tôi một vé xe chậm đi tỉnh thành.
”Tiền còn lại: 0.
.