Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn cũng dần ổn định lại. Giữa không gian giăng đầy sấm sét các nàng tiến từng bước từng bước vững vàng hướng lên đỉnh núi.
Có hi vọng! Có thể đánh thắng! Tôn Vũ trong lòng rung lên, cầm chặt đại chùy trong tay phóng lên đỉnh núi.
Lúc này Trương Giác cũng cảm giác được địch nhân trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng vì trong thời gian dài sử dụng liên tục võ tướng kỹ ám kim, sức ép lên thân thể đã đến cực hạn, sắc mặt của Trương Giác ngày càng tái nhợt, sấm sét cũng càng ngày càng yếu. Mọi người trong lòng vui mừng, thắng lợi đã ở ngay trước mắt rồi.
Lúc này đột nhiên thân thể Trương Giác rung lên. Nàng quát to: “Thái bình yêu thuật! Mở!”
Chỉ thấy chí bảo “Thái bình yêu thuật” đột nhiên bay lên tựa như một dải lụa màu múa lượn trong gió. Sau đó nó bay vòng quanh Trương Giác, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau.
Khuôn mặt tái nhợt của Trương Giác chợt hồng hào trở lại. Nàng vung kiếm gỗ đào lên. “Tật! Tật! Tật!” liên tiếp, sấm sét bắn ra càng mạnh hơn lúc trước.
Ta ngất mất! “Thái bình yêu thuật” là pin sạc điện sao? Tôn Vũ đổ mồ hôi. Hắn cầm đại cung bắn liên tiếp vài mũi tên, đều bị Trương Giác đánh rơi. Bên kia Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn cũng khó mà đi tới nửa bước, trái lại bị sấm sét ép tới liên tục lui về phía sau.
Không được, cứ đứng im như vậy thì không xong. Phải liều mạng! Chỉ cần làm Trương Giác không thể nói ra từ “Tật” thì có thể ngăn chặn lại sấm sét của nàng. Nhất định phải tìm cách tiến lên để bịt miệng nàng.
Tôn Vũ bắn tên liên tiếp. Sau đó lợi dụng khoảnh khắc Trương Giác phân tâm đối phó với mũi tên, hắn lộn người vào góc chết trong tầm mắt của Trương Giác, trốn sau một tảng đá lớn.
Trương Giác đánh rơi tên của Tôn Vũ rồi quay đầu lại nhìn, đã không thấy bóng dáng của Tôn Vũ đâu. Nàng còn tưởng rằng hắn chạy xuống núi rồi, trong lòng nhẹ nhõm, rồi toàn lực đối phó với Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn.
Tôn Vũ từ từ bò ra từ phía sau tảng đá, từng chút từng chút một tiến đến phía sau Trương Giác. Hắn bò rất chậm, sợ Trương Giác phát hiện ra động tĩnh của mình.
Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn đương nhiên thấy Tôn Vũ đang làm cái gì. Hai người liếc nhau ngầm hiểu, lúc này là cơ hội ngàn năm khó gặp, phải hấp dẫn sự chú ý của Trương Giác. Hoàng Phủ Tung tay trái cầm thuẫn, tay phải cầm một thanh thiết kiếm, nàng quát to: “Trương Giác, xem kiếm!”
Nói xong nàng liền ném thanh kiếm về phía Trương Giác. Thanh thiết kiếm mang theo ánh sáng màu vàng mãnh liệt bay tới. Trương Giác phải bắn ra năm tia sét mới đánh rơi được thanh kiếm.
Lúc này Tôn Vũ đã bò đến cách Trương Giác năm trượng rồi. Tại chỗ này có thể bắn hạ Trương Giác hay không? Tôn Vũ suy nghĩ một chút, quyết định không nên mạo hiểm. Nhỡ ra tiếng tên xé gió bị Trương Giác phát hiện, nàng mà xoay người lại phóng điện trong cự ly gần như vậy thì mình không thoát được.
Tôn Vũ lại tiếp tục bò về phía trước!
Chu Tuấn thấy thế, cũng rút kiếm bên hông ra, học Hoàng Phủ Tung ném về phía Trương Giác, buộc Trương Giác tập trung chống đỡ.
Lần này Tôn Vũ lại bò gần thêm mấy trượng, chỉ còn cách Trương Giác có một trượng thôi.
Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn liếc nhau, cùng quát to: “Trương Giác, chúng ta liều mạng với ngươi.”
Hai người cùng giơ thuẫn lên, toàn than tỏa ra àm kim sắc phóng về phía trước, giả bộ muốn liều mạng. Trương Giác hừ lạnh một tiếng, mái tóc bạc của nàng dựng lên. “Thái bình yêu thuật” thi triển đến cực hạn, đã hoàn toàn biến thành một dải lụa tung bay trong gió.
“Tật! Tật! Tật!” Mấy trăm tia chớp đồng thời bắn về phía Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn. Chỉ nghe trong không trung truyền đến một tiếng nổ thật lớn. Bụi mù nổi lên bốn phía, khói nhẹ lượn lờ.
Kỹ năng của hai người Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn chung quy vẫn kém một bậc. Kim quang hộ thân của bọn họ bị lôi điện đánh tan, cùng té xỉu xuống đất. Bốn chữ màu vàng “Tận diệt hoàng thiên” biến mất trong nháy mắt.
Trương Giác thở dài một hơi, thân thể run lên. Thể lực của nàng cũng đã cạn sạch.
Đúng lúc này, Trương Giác cảm giác thấy nguy hiểm. Một người nam nhân dùng tay phải ôm lấy nàng từ phía sau, đồng thời vươn ra tay trái ra bịt miệng của nàng.
Thì ra trong khoảnh khác cuộc đấu diễn ra quyết liệt nhất, Tôn Vũ từ mặt đất nhảy vọt lên áp sát phía sau Trương Giác. Lúc này hắn đã có thể giết chết Trương Giác.
Nhưng nhìn tiểu đạo cô tóc bạc mười bảy tám tuổi trước mặt, Tôn Vũ quả thực không xuống tay được. Theo phân tích của NM01, chỉ cần không để nàng nói “Tật” là có thể ngăn chặn được sấm sét của nàng. Tôn Vũ nghĩ thầm: việc giết một thiếu nữ xinh đẹp như này để cho người khác làm đi, ta chỉ chịu trách nhiệm bắt sống là được.
Hắn dùng “Cự lực” khống chế Trương Giác, đồng thời vươn tay trái ra bưng kín miệng nàng.
“Ư!” Trương Giác kinh hãi, nàng giãy dụa đầu, muốn thoát ra khỏi cánh tay Tôn Vũ. Nhưng Tôn Vũ ra sức bịt chặt lại, sợ nàng nói ra một từ “Tật” thì chắc chắn mình biến thành con lợn nướng.
Hắn dựa vào uy thế của “Cự lực”, sức mạnh so với tiểu đạo cô Trương Giác này hơn không biết bao nhiêu lần. Hai tay hắn dùng lực siết cho toàn thân Trương Giác bủn rủn, cơ bản nàng không thể động đậy được.
Thấy tay phải Trương Giác còn muốn vung kiếm gỗ đào lên, Tôn Vũ vội vươn tay đánh rơi thanh kiếm xuống đất. Nhìn thấy cuốn “Thái bình yêu thuật”, Tôn Vũ nghĩ thầm, cuốn sách này hình như là cái cục pin nạp điện, khi sử dụng có thể tăng sức mạnh cho sấm sét của Trương Giác, không thể để cho nàng cầm lấy.
Tôn Vũ dùng tay trái bịt miệng của Trương Giác, tay phải đưa ra nắm lấy cuốn “Thái bình yêu thuật”.
Thật kỳ quái, Tôn Vũ vừa lấy “Thái bình yêu thuật” ra khỏi tay Trương Giác thì thân thể nàng run lên. Ánh sáng vàng sậm đột nhiên biến mất. Bốn chữ “Đại hiền lương sư” không thấy bóng dáng tăm hơi đâu. Mái tóc bạc cũng chuyển sang màu đen. Đạo bào giống như một kiện thần khí trong nháy mắt hóa thành tro bụi, chỉ còn lại một bộ y phục bằng vải bố.
Dải khăn vàng quấn trên đầu nàng vốn có một hình Thái Cực bát quái đồ lúc này cũng không thấy rồi. Trương Giác mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.
Tôn Vũ kỳ quái, chăm chú nhìn lại dung mạo của nàng. Trên mặt nàng đã không còn khí chất “Đại hiền lương sư” giống như một vị tiên nữ nữa, mà đã biến thành bộ dáng của một cô bé nhà bên. Đây đâu còn là Trương Giác, rõ ràng biến thành một người khác rồi. Nếu như không phải chính mình bắt lấy nàng, còn tưởng rằng bị người khác trộm long tráo phụng chứ.
A? Đây là chuyện gì? Tôn Vũ ngắm nghía cuốn “Thái bình yêu thuật” trên tay, trong lòng không khỏi nghi ngờ… Lẽ nào… Cái này thật sự là pin nạp điện? Không nên nghĩ nhiều, cứ cầm lấy rồi tính sau.