Trương Giác đã biến thành tóc đen lúc này đang hôn mê. Hơi thở của nàng rất yếu ớt, sắc mặt tái nhợt. Hiển nhiên là bởi vì phóng ra quá nhiều lôi điện nên thể lực tiêu hao, cũng không biết mất bao lâu nàng mới có thể tỉnh lại.
Nhìn bộ dáng thanh thuần khả ái của nàng, hoàn toàn không giống vẻ áp bức người khác khi biến thành tóc bạc. Đúng là sự khác biệt giữa thiếu nữ nhà bên và tiên tử tỷ tỷ.
Tôn Vũ lấy từ trong ngực ra cuốn “Thái bình yêu thuật”. Nhìn kỹ thì đây cũng chỉ là một cuốn sách bình thường, hoàn toàn không có vẻ gì là một món chí bảo.
Kỳ quái! Lúc Trương Giác cầm “Thái bình yêu thuật” thì quyển sách này tỏa kim quang, nhìn vô cùng bất phàm mà.
Tôn Vũ là người hiếu kỳ, hắn nhịn không được đem “Thái bình yêu thuật” chạm nhẹ vào bàn tay Trương Giác. Khi vừa chạm vào thì thân thể Trương Giác chợt tuôn ra một luồng khí lưu, phảng phất như là tiên khí thấu vào tâm gan người ta.
Tóc Trương Giác đột nhiên từ từ chuyển thành màu trắng bạc. Dải khăn vàng quấn trên đầu bắt đầu hiện ra một hình bát quái đồ mờ mờ. Một tấm đạo bào màu hoàng hạnh không biết từ đâu xuất hiện trên người nàng.
Trương Giác mở hai mắt, tỉnh lại!
Oa, quá không khoa học rồi! Thứ này đúng là pin nạp điện! Tôn Vũ vội rút “Thái bình yêu thuật “ ra khỏi tay Trương Giác. Trương Giác nhắm mắt lại, lại hôn mê bất tỉnh. Sau đó tóc nàng trở về màu đen, thái cực bát quái đồ biến mất không thấy đâu, đạo bào trên thân cũng tan thành tro bụi. Nàng lại biến trở về bộ dạng của một thiếu nữ nhà bên.
Tôn Vũ suy nghĩ một chút. Bây giờ hắn có thể rút ra kết luận rồi. Trương Giác chỉ là một con rối, một cái thể xác. “Đại hiền lương sư” thực sự là cuốn sách “Thái bình yêu thuật” này. Xem ra đây chỉ là một thiếu nữ đáng thương bị yêu vật bám vào mà thôi. Phù, lần này ta thực sự cứu được ngươi rồi!
Cửa doanh trướng có bóng người tiến vào. Triệu Vân đi đến, cười hì hì nói: “Tầm Chân tiên sinh, Tử Long đói bụng, muốn ăn cái gì.”
Tôn Vũ a một tiếng nói: “Trên bàn có đồ ăn, ngươi cứ ăn đi.”
Triệu Vân vui vẻ đi tới bên cạnh bàn, nhìn thấy trên bàn có mấy cái bánh màn thầu, bánh bao thịt, còn có nửa con gà nướng. Nàng quơ tay nhét liên tiếp vào trong miệng.
Tôn Vũ nhìn không nhịn được cười nói: “Ngươi cũng đừng ăn sạch như vậy. Nếu béo quá sẽ không tốt cho thân thể. Không chỉ bổ sung dinh dưỡng mà còn phải rèn luyện nhiều mới có thể khỏe mạnh được.”
Triệu Vân vâng dạ, nhưng trong mồm đầy thức ăn không rảnh nói chuyện.
Tôn Vũ đưa tay chỉ vào Trương Giác đang mê man bất tỉnh trên giường, cười nói: “Triệu Vân, vị tỷ tỷ này phải nhờ ngươi tới chăm sóc rồi.”
Triệu Vân nghiêng đầu, rốt cục nuốt một cái bánh bao thịt xuống. Nàng cười nói: “Vị tỷ tỷ này làm sao vậy? Vì sao phải đút vải trong miệng nàng, tay chân đều bị trói lại?”
“Ặc… Chuyện này…” Tôn Vũ suy nghĩ một chút, chỉ cần mình giữ “Thái bình yêu thuật” thì Trương Giác vô pháp biến thân thành đạo cô. Vậy thì không cần phải lo lắng, mà cả ngày trói nàng cũng không được, thả nàng ra đi. Vì vậy hắn bảo Triệu Vân cởi dây trói cho Trương Giác, miếng vải trong miệng cũng lấy ra.
Triệu Vân ngạc nhiên nói: “Vị tỷ tỷ này vì sao ngủ suốt từ nãy tới giờ vậy? Ồ, chắc nàng đã đói bụng rồi nên ngủ mê đi. Tử Long trước đây cũng như vậy. Ta tới cho nàng ăn một chút gì thì tốt rồi.” Nàng tốt bụng lấy một miếng gà nướng định đút vào trong miệng Trương Giác.
Tôn Vũ cười khổ, đoạt lấy miếng thịt ga trong tay Triệu Vân, nói: “Nàng đang hôn mê, chỉ có thể đổ nước cháo, sao có thể ăn gà nướng. Đi, ngưới đến hậu doanh mang chút cháo tới.”
“Ồ! Không thích ăn gà nướng, thích húp cháo?” Triệu Vân nhấp nháy mắt, buồn bực nói: “Trên đời nào có người như vậy.”
Ta choáng váng! Chuyện này có quan hệ gì thích hay không thích. Vấn đề ở đây là nàng không ăn được. Tôn Vũ đau đầu.
Triệu Vân nhét hết thức ăn trên bàn vào miệng, sau đó mới đi hậu doanh tìm cháo.
Nàng mới vừa đi, Công Tôn Toản cùng Công Tôn Việt lại tiến vào trướng. Hai người nhìn Tôn Vũ, lại nhìn Trương Giác trên giường. Công Tôn Việt trợn mắt, nói: “Cô nàng này là ai? Ngươi nhặt được từ chỗ nào vậy?”
“Không biết là ai! Nhặt được trên núi.” Tôn Vũ bịa chuyện mặt không đổi sắc.
“Ngươi… Nhặt một dã nữ nhân trên núi trở về, ngươi cũng dám đặt ở trong lều.” Công Tôn Việt giận dữ nói: “Ngươi coi tỷ tỷ ta là loại người gì?”
“Ta coi nàng là chủ công nha.” Tôn Vũ cãi chày cãi cối: “Chính là… Ta không có nha hoàn. Ngươi nhìn Triệu Vân suốt ngày chỉ có biết ăn thôi. Dựa vào một mình nàng chăm sóc ta thì không được.”
Công Tôn Việt giận dữ: “Vậy mà ngươi lại không chịu ở rể Công Tôn gia. Chỉ cần ở rể nhà ta, tỷ tỷ tự nhiên sẽ chăm sóc ngươi, còn có nha hoàn của tỷ tỷ cũng có thể hầu hạ ngươi. Cần phải đi khắp nơi nhặt dã nữ nhân sao?”
“Muội muội đừng nói nữa.” Công Tôn Toản kéo tay Công Tôn Việt. Nàng muốn nói chuyện về bệnh nan y của Tôn Vũ cho muội muội, nhưng lại sợ Tôn Vũ không muốn để cho người khác biết rõ, đành phải ôn nhu nói: “Tầm Chân tự có tính toán. Ngươi cũng đừng để ý nhiều.”
Công Tôn Toản đi tới giường, ngồi ở bên người Trương Giác. Nhìn khuôn mặt ngây thơ thiện lương của Trương Giác, nàng than thở: “Xem ra thiếu nữ này là con gái nhà lành, đáng tiếc lại lưu lạc trong quân Hoàng Cân. Thật đáng thương! Tầm Chân thu nàng làm nha hoàn, nàng cũng không phải lang bạt khắp nơi nữa.”
Công Tôn Việt bĩu miệng: “Tỷ tỷ, ngươi nhẹ dạ quá. Nếu cứ như vậy, về sau hắn ở rể rồi, là ngươi hay hắn làm chủ gia đình? Tỷ tỷ chớ đảo lộn chuyện nam nữ tôn ti.”
Ta choáng! Ta không thèm để ý chuyện nam nữ tôn ti trong thế giới này của các ngươi. Tôn Vũ trong lòng lau mồ hôi lạnh. Ta muốn kết hôn với một người vợ theo nam nữ tôn ti của thế giới kia, chí ít cũng phải là nam nữ bình đẳng. Có điều nhuyễn muội tử là võ tướng cao cấp lam sắc, ta chỉ là võ tướng trung cấp hồng sắc, quả thực không lên mặt với nàng được. Chuyện này tựa như trong thế giới kia của ta một nam nhân lương hai nghìn tệ cưới một người vợ lương một vạn tệ vậy! Thật phiền muộn, ta còn phải gắng sức nâng cao thực lực hơn nữa.
Có điều… Tôn Vũ ác ý tưởng tượng. Ta dù thế nào cũng mạnh hơn nha đầu Công Tôn Việt kia Ngươi muốn chọc ta nào có dễ dàng như vậy. Nếu so võ tướng kỹ ta còn đánh được ngươi răng rơi đầy đất. Hắn oán hận trừng mắt liếc Công Tôn Việt.
Lúc này Triệu Vân đã đem cháo tới. Nàng ngồi xuống bên giường, đút từng thìa cho Trương Giác.
Mọi người ngồi không ở trong lều cũng chẳng làm gì nữa nên đi ra ngoài quân doanh, nhìn xem quân sĩ giải quyết công việc sau trận chiến. Chỉ thấy bạch mã nghĩa quân chạy tới chạy lui trong quân doanh, rất nhiều lực sĩ Hoàng Cân bị bọn họ áp giải đến chỗ tạm giam.
Binh sĩ Hán quân cũng rất bận rộn. Bọn họ bắt đa số là giặc Hoàng Cân bình thường. Nhưng số lượng những người này nhiều hơn rất nhiều so với lực sĩ Hoàng Cân, quản lý cũng khó khăn hơn.
Thương binh nằm trên cáng cứu thương được khiêng tới khiêng lui.
Một đại đội binh sĩ đang ở trên chiến trường thu nhặt vật tư. Chỉ cần còn dùng được thì mũ giáp, giáp trụ, đao thương kiếm kích, cung tiễn nỏ… toàn bộ đều phải nhặt trở lại rửa sạch mài sắc để sau này dùng lại.
Tôn Vũ cùng hai tỷ muội Công Tôn đi quanh doanh trại, đột nhiên nhìn thấy Tào Tháo mặc quần áo diễm lệ đi ở phía trước. Dường như nàng đang vội vã đi tới chỗ nào đó, có chút sốt ruột, hoàn toàn không chú ý tới bọn Tôn Vũ theo ở phía sau.
Bệnh hiếu kỳ của Tôn Vũ nổi lên, hắn liền đuổi theo Tào Tháo. Hai tỷ muội Công Tôn dĩ nhiên cũng theo ở phía sau.
Chỉ thấy Tào Tháo đi đến phía sau một cái doanh trướng, ba người Tôn Vũ lanh lẹ đi tới nhìn lén.
Phía sau doanh trướng có một nam nhân dường như đứng đợi đã lâu. Thấy Tào Tháo đến, người kia bước một bước về phía trước, quỳ một gối xuống đất, nói với Tào Tháo: “Tào tướng quân, mạt tướng là đội trưởng kỵ binh dưới trướng Hữu trung lang tướng Chu Tuấn, tên là Tiêu Vân, đối Tào tướng quân tao nhã vô song vừa thấy đã yêu. Khẩn cầu Tào tướng quân cho mạt tướng một cơ hội, để mạt tướng ở rể Tào gia. Hoặc là… giao du trước một chút cũng được.”