Mắt Bồ Đề

Chương 4: 4: Ở Rể



Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Trước khi Tiêu Khản đến Đôn Hoàng, cô từng ghé nghĩa trang công cộng tại thành phố Ngô Đông một lần.
Buổi thanh minh đã kết thúc, nơi này hầu như chẳng còn mấy ai.

Một đợt mưa xuân qua đi, đủ loại chồi non vươn khỏi khe đá.

Cô đi qua từng tấm bia đá xám xịt, hệt như nhân vật mang màu sắc xông vào bộ phim đen trắng.
Liễu Thần Quang ngủ ở giữa sườn núi.
5 năm trước khi anh ấy được chôn cất, Tiêu Khản không có mặt.

Nơi đây có quy tắc dẫu có là cặp vợ chồng đã kết hôn, khi một người qua đời, nửa còn lại sẽ không đi đưa đám.

Bởi lẽ người sống còn có tương lai, nếu đưa tro cốt lên núi sẽ bị vong hồn xem là người bạn đời vĩnh hằng.

Sau này người kia có tìm một nửa khác vẫn bị quỷ quấn lấy, không chết tử tế.
Huống chi anh ấy chỉ là bạn trai của cô.
Tiêu Khản nhớ lại, có một lần cô đọc một bài đăng trên mạng, có người hỏi: nếu bạn trúng 10 triệu tiền thưởng mà đột nhiên bạn trai của bạn bị bệnh, chi phí điều trị cần 9 triệu 999, bạn sẽ làm gì?
Bình luận dưới bài viết gần như chỉ có một màu hệt nhau:
“Bạn gì trai gì? Gọi là bạn trai cũ.”
“Tôi sẽ tổ chức một đám tang tuyệt vời cho anh ấy ta, sẽ nhớ anh ấy ta mãi mãi.”
Lúc đó cô cười vui tột cùng, cầm điện thoại di động cho Liễu Thần Quang xem.

Anh ấy đầy tự giác bảo rằng: “Hẳn anh sẽ tìm một chỗ lặng lẽ chết đi.”
Sau đó nữa, anh ấy thật sự đã chết rồi.
Tiêu Khản thả cả chùm hoa baby trong tay, ngồi trước bia mộ nửa tiếng đồng hồ.

Khi nhận đơn làm ăn này, cô từng có một thoáng lưỡng lự vì không muốn tới Đôn Hoàng.

Thế mà hết do dự rồi, cô lại có một cảm giác lôi kéo khó hiểu.
Cô muốn đi xem.
Xem anh ấy có bị bệnh nan y thật hay không, thành thử anh ấy mới chạy trơ đến địa phương khắp nơi toàn là cát vàng quỷ quái để rồi yên lặng táng thân.
Cô nghĩ: Liễu Thần Quang, tốt nhất anh nên thế.
(P1)
——
Tiêu Khản quay về nhà trọ vừa đúng lúc hoàng hôn, cô kéo một cái ghế dài cạnh cửa sang, ngồi nghễu nghệnh trên đó nhìn về nơi xa.
Sắc đỏ nhuộm nửa vòm trời, những cồn cát liên miên bị ánh sáng cắt manh mún thành đám hình học sáng tối chẳng đồng nhất; hắc ám và sáng tỏ hệt hai thế giới không thể hợp làm một.
Bác gái dọn dẹp hùng hổ đi qua từ phía sau.

Cô quay đầu nhìn sang đã thấy người nọ đỏ cả mặt đi ra khỏi phòng tắm công cộng, đã rửa sạch toàn thân.
Khuôn mặt sạch sẽ, là người xa lạ mà Tiêu Khản chưa từng thấy.

Cô dịch về phía sau, vỗ đôi phen chỗ trống trên ghế dài, ra hiệu cho anh đến.
“Anh tên là Liễu Thần Quang?” Cô lại hỏi lại một lần nữa.
Người đó gật đầu.
Tiêu Khản đưa tay: “Chứng minh thư.”
Anh cúi đầu lục lọi trong túi áo khoác mình.

Tóc của anh đen tuyền và vô cùng dày, đỉnh đầu có hai cái xoáy, khác với Liễu Thần Quang.
Không thể kìm nén, trong đầu cô hiện lên một số ý tưởng đáng dè bỉu.

Chẳng hạn con người chết phải mất 18 năm sau mới đầu thai; chẳng hạn linh hồn sống lại sẽ có trí nhớ của kiếp trước; chẳng hạn…
“Tìm được rồi!”
Anh lấy ra một mẩu giấy tờ tùy thân từ trong túi mình.
Đầu ngón tay Tiêu Khản khẽ run, nhận lấy tấm thẻ màu trắng này.
Hình ảnh ở góc trên bên phải thật sự là anh, trong khi phần danh tính bên trái có ba từ, đầu tiên là Lâm, hai là Tầm và ba là Bạch.
Liên kết với nhau, là Lâm Tầm Bạch.
“Con mẹ nó, anh ngỡ bà đây mù chữ à?”
Cô nắm chặt vạt áo anh, xách anh đến trước mắt.

Một khuôn mặt anh tuấn, có phong độ, thậm chí còn đầy nỗi gợi đòn; dựa theo lẽ thường người muốn ăn đòn đến mức độ này e là phải đánh.
Một cú ném qua vai, người con trai ngã xuống đất chực chó táp bùn, ruột rà ngũ tạng chấn động đau đớn.
“Khoan đã…”
(P2)
Anh nhọc nhằn phát ra thành tiếng nhưng Tiêu Khản chẳng màng, cô nhấc chân giẫm lên lưng anh.

Một nửa cơn thịnh nộ của cô mang nỗi tức giận, một nửa có hối hận, hối hận vì không dùng một gậy giải quyết anh từ đầu.
“Anh tên là Liễu Thần Quang? Hả? Anh xem coi ba chữ này, mẹ nó, là Liễu, Thần, Quang?”
“Đó là nghệ danh của tôi…” Người trên đất vừa ngậm đất vừa giải thích.
“Anh làm Ngưu Lang sao mà còn có nghệ danh!” Tiêu Khản càng thêm nổi đóa, “Sao anh không gọi mình là Tom Cruise luôn đi!”
“Không phải chú Tom đó còn sống à!”
Anh đau đến hét lớn, chân Tiêu Khản buông lỏng.
“Ý anh là sao?”
“Mang tên Liễu Thần Quang bởi vì anh ta đã chết rồi, chết rồi tôi mới dùng tên của người ta,” Anh nhân cơ hội đứng dậy khỏi mặt đất, mặt xám xịt uất ức, “Tôi là hướng dẫn viên du lịch, dẫn theo người có yêu cầu riêng.

Có một số khách thích mạo hiểm, khoái tới mấy nơi hiểm nguy, cái gì mà Thành cổ Lâu Lan, La Bố Bạc.

Có nhiều điều bí ẩn trên đường vành đai Tây Bắc, dùng tên người chết có chăng ngài Diêm Vương thấy cũng chả màng.”
Dứt lời, anh hạ giọng thì thầm: “Tôi mua đại một cái tên, sao phản ứng của cô lại mạnh như vậy…”
Tiêu Khản ngẩn ra, giương mắt nhìn lên trên.
Ban công tầng 2 có mấy cái đầu của ông chủ, bà chủ, còn có đầu bếp chính, đầu bếp phụ đang chen chúc, ngay cả khuôn mặt không chút thay đổi của Yến Sơn Nguyệt cũng lộ ra từ cửa sổ phòng đơn.
Cô vội ho khan, ném chìa khóa xe ra khỏi túi.
Người kia vô thức bắt được.
“Chứng minh cho tôi thấy.” Cô bảo, “Chứng minh rằng anh là hướng dẫn viên du lịch.”

“Cô muốn đi đâu?”
“Tới động Ngàn Phật.”
(P3)
——
Đêm Tây Bắc khác với phương Nam, trong sự thô sơ mang theo hoang dã và chất phát, mặt trời chói lọi chiếu vạn vật là thế nhưng chỉ cần tới lúc, nó sẽ quay người rời đi ngay và để lại một vùng đen mịt mờ.
Đi dọc theo đường Dương Quan Đông về phía Đông Nam, trước nhất sẽ thấy Trung tâm Triển lãm Kỹ thuật số.

Trong những năm gần đây, hang Mạc Cao có số khách du lịch đến tham quan vượt xa so với sức chứa tối đa của hang động.

Ngoài việc đặt trước, du khách phải phân luồng ở đây, lần lượt ngồi xe buýt Thống Nhất đến hang Mạc Cao.

Và dẫu cho có hàng bao người, hang động sẽ đóng cửa lúc chạng vạng 6 giờ tối, không bao giờ mở cửa vào giấc đêm.
Những lời này được người tên Lâm Tầm Bạch lặp đi lặp lại ba lần trên đường đến, thế mà Tiêu Khản làm ngơ.
Anh phải dừng lại ở cổng Trung tâm Triển lãm Kỹ thuật số, tiếp tục giải thích cho cô lần thứ tư: Đường cái chỉ có một con đường này, hướng về phía trước là sân bay, khu vực hang động cần rẽ phải vào đường nội bộ và đi thêm mười mấy km.

Họ đến không đúng thời gian, danh lam thắng cảnh chẳng cho phép tự lái xe vào.
Tiêu Khản lạnh lùng: “Đi vòng qua.”
“Vòng qua?”
Anh bối rối, bày bộ dạng không hiểu.
Cô phiên dịch lại…
“Không phải anh là hướng dẫn viên du lịch tư nhân sao? Có Động Ngàn Phật mà còn không vòng qua nổi thì đi Lâu Lan gì chứ, tới Hà Nam luôn đi!”
Lâm Tầm Bạch lén bĩu môi, đoán chừng không phục.

Kế tiếp anh đánh mạnh vô lăng, lái xe khỏi đường cái và chạy vào sa mạc Gobi đen bát ngát mênh mông.
Thân xe xóc nảy nhẹ, không biết do nó đè lên đá vụn hay nghiền nát bộ rễ thảm thực vật.
“Đã nói từ trước rồi, dù vòng qua được, chuyện không vào được cửa không liên quan tới tôi đâu.”
Hang Mạc Cao là chỗ nào?
Di sản văn hóa thế giới, thuộc nhóm di tích văn hóa đầu tiên được quốc gia tập trung bảo vệ.

Đi vòng quanh cửa để xem phong cảnh vẫn ổn, còn muốn đột nhập vào ngay lúc đóng cửa, không ai có bản lĩnh đó.
(P4)
“Ai nói tôi muốn đi tới cửa chính?” Tiêu Khản nghiêng người xoay ngang, thuận tay hạ cửa sổ xe xuống một nửa.
Gió đêm phần phật thoáng cái thổi vào, sau gáy Lâm Tầm Bạch mát lạnh: “Không đi cửa chính…!Vậy đi đâu?”
“Đi đến đỉnh núi phía Đông, đối diện với núi Tam Nguy.” Cô cho hay.
Núi Tam Nguy là nhánh núi thuộc núi Kỳ Liên, trải dài 60 km.

Tam Phong Nguy Trì, tên cũ là Tam Nguy, có ngọn núi chính đối diện với sườn núi đá Minh Sa phía Đông, chỉ cách một con sông Đại Tuyền; và trên sườn núi đá dựng đứng ấy chính là nơi khai quật hang Mạc Cao.

Tương truyền năm Tần Kiến Nguyên thứ hai, cao tăng Nhạc Tôn đi ngang qua nơi này, thấy trên núi Tam Nguy có ánh vàng lóng lánh, phản chiếu chư thiên vạn phật.


Thế là ông tạc ra hang đá thứ nhất trên sườn núi đá, bấy giờ mới có động Ngàn Phật về sau.
Hóa ra cô muốn đi tới phía sau hang động, đỉnh động Ngàn Phật.
Mặt Lâm Tầm Bạch lộ chiều khó xử.

Trước kia cùng lắm du khách chỉ tới nơi hẻo lánh, anh lo hiểm nguy mới đặt một cái nghệ danh ngăn tai họa.

Mà nơi vị khách này muốn đi chính là thứ vô cùng tồi tệ đấy!
Anh nhìn qua gương chiếu hậu để cẩn thận đánh giá cô một lần nữa.
Cô ấy trông lớn hơn mình vài tuổi, là một người miền Nam.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô ấy là một người phụ nữ mà đêm hôm khuya khoắt lại xông pha vào sa mạc với một người đàn ông.

Người nên cảm thấy nguy hiểm chắc không phải là người con trai này chứ hả?
Nghĩ đến đây, lòng anh buông lỏng, tiếp tục đi về phía trước.
Vòng qua cổng chính chỉ đơn giản là đi theo con đường nhỏ bên trong, còn vòng tới sau thì khác, phải đánh một vòng lớn đi dọc theo núi Minh Sa.

Anh cố gắng hết sức để đến đích, một mực lái xe đến đầu cuối khu sa mạc này và dừng lại dưới chân một cồn cát.
Cồn cát cao tót vời chực một con thú khổng lồ lẩn quất, gió lạnh thổi hạt cát bay tứ tán bốn phía để rồi vẩn tròn gấp gáp tại chùm sáng đèn xe.

Anh xuống xe và nhìn phương hướng.
Phía trước không có đường, họ nhất định phải đi bộ lên.
(P5)
Leo cát khác với leo núi, mỗi hai bước tiến sẽ lùi lại một bước, như thể có một đôi bàn tay yếu đuối, mềm mại nhưng cứng cỏi muốn kéo họ vào vùng đầm lầy màu vàng này.
Tiêu Khản đi một bước sâu một bước cạn, bóng lưng Lâm Tầm Bạch phía trước cũng lay động về trái về phải.

Càng lên cao càng gần vòm trời, ngân hà sà xuống, đầy sao lấp lánh, để lộ ra vẻ đẹp lạnh giá trong hoang vu.
Thốt nhiên cô hỏi: “Có bao giờ anh đã đưa khách tới đây chưa?”
“Làm gì có ai tới chỗ nãy!” Anh chê trách lắc đầu, “Ngắm sao toàn tới suối Nguyệt Nha.”
Tiêu Khản đột nhiên dừng lại.
Lâm Tầm Bạch cho rằng cô không đi được bèn vươn tay về phía cô.
Ánh mắt Tiêu Khản lại xuyên qua thân thể anh, nhìn thẳng về phía sau.

Anh quay đầu nhìn, thì ra là một hàng lưới sắt thật dài cản đường đi.
“Cho nên tôi mới nói chỗ này không có ai tới đâu.

Phía trên đã phân loại nó vào phạm vi danh lam thắng cảnh, 20 năm trước âu còn hy vọng chứ bây giờ đừng nghĩ tới nữa.

Thế nào, đưa cô tới nơi này đủ để chứng minh tôi là hướng dẫn viên du lịch phải không?”
Tiêu Khản tảng lờ anh, tiếp tục đi lên, đi thẳng đến trước lưới sắt.
Lâm Tầm Bạch sợ cô lại nảy sinh ý nghĩ “trèo qua” quái đản, anh không thể không đi theo.
“Chưa bao giờ dẫn khách đến thì sao anh biết đường vòng vào?” Cô áp sát lưới sắt quan sát phía bên kia, bất thình lình ném ra nghi vấn, “Anh mới bao nhiêu tuổi?”
Lâm Tầm Bạch sửng sốt một chút, nhưng vẫn trả lời cô cấp kỳ.
“Chú họ của tôi đang ở Đôn Hoàng, trước kia ông từng dẫn tôi tới đây.”
“Anh là người Tây Bắc?” Cô khẽ xùy một tiếng, nhìn da thịt trắng mềm mại của anh ta kìa, bảo anh ta chạy qua tuyến đường vành đai lớn Tây Bắc ắt cô không tin, “Nếu chú họ anh ở Đôn Hoàng, anh còn ở nhà trọ làm gì?”
“Chú ấy ở rể.”
Lâm Tầm Bạch nói với vẻ mặt anh tuấn.
Một câu, trả lời hai vấn đề, thậm chí làm cho người ta không bề gì bác bỏ.
Tiêu Khản gật gật đầu, đồng thời tiếp nhận đáp án này và lại hỏi ra mấu chốt trí mạng nhất: “Vì sao tối hôm qua anh chỉ liếc mắt một cái đã chọn trúng miếng giẻ rách trên quầy hàng của tôi?”
(P6)

Trong bóng tối, cô nhìn lom lom vào Lâm Tầm Bạch không nháy mắt.
Đôi mắt trong sáng của anh phản chiếu một phần ánh trăng lưỡi liềm mỏng trắng, hệt như nụ cười nhợt nhạt trên khóe miệng anh.
“Bởi vì tôi may chứ sao.”
“Thật à?” Tiêu Khản không dời mắt, “Vậy anh…”
Một cơn gió mạnh thổi thốc tới cuốn lời nói của cô đi một nửa.

Lâm Tầm Bạch nhất thời không nghe rõ, chỉ thấy cô đi về phía mình, kéo khóa cái cái khoác…
Nụ cười của anh cứng đờ trên khuôn mặt.
Bởi vì Tiêu Khản lấy ra một con dao từ trong ngực.
Dao găm Anh Cát Sa dài 20 cm, là con dao nổi tiếng của người Duy Ngô Nhĩ*, rèn bằng thép đen, hai lưỡi dao thẳng, mặt dao màu đen bạc dán lên da anh lạnh tựa băng.
*Còn được gọi là người Uyghur, người Việt Nam đôi khi gọi họ là Hồi Ngột.
Bộp, bộp.
Cô nắm chuôi dao chạm khắc bằng đồng thau, vỗ nhẹ lưỡi dao sáng bóng vào mặt anh.
Cuối cùng anh cũng nghe rõ câu đó.
“Bây giờ anh còn cảm thấy mình may à?”
Tất nhiên, không tốt.
Anh nín thở và không dám cử động: “Cô…!muốn làm gì?”
Tiêu Khản cảm thấy anh ta thật sự không nhanh nhạy lắm, dối ngoen ngoẻn xoay vòng mà ngay logic cơ bản lại quên mất: “Chuyện tôi muốn làm sáng tỏ như thế, còn có thể làm gì.

Không giết người, không cướp của, chả lẽ lại cạo râu cho anh?”
Cô dời con dao xuống một tấc, đặt lên động mạch chủ bên cổ anh.
Khi lưỡi dao quét qua, anh cảm nhận được.
Con dao này đã được mài lưỡi.
“Đồ? Ý cô là miếng vải toạc đó?” Cổ họng anh căng lên, giọng nói lanh lảnh chực hạt cát.
“Đó là một bức tranh lụa thời Ngũ Đại, tôi đã mua nó với giá 50 ngàn đồng, và sửa chữa xong sẽ bán được ít nhất sáu con số.” Cô kiên nhẫn phổ cập thông tin cho người ta.
Quả thật giẫm trúng mìn rồi!
Da đầu Lâm Tầm Bạch tê rần, anh nói năng lộn xộn: “Tôi thật sự bán đồ đó rồi, nhưng tôi có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho cô, không có phí hướng dẫn.

Cô muốn đi đâu tôi sẽ đưa cô đi, 50 ngàn đó không tới mức… không tới mức muốn mạng người…”
Mồ hôi lạnh ứa ra thành giọt lớn, anh nên nghĩ tới từ trước khi một người phụ nữ dám đến sa mạc trơ một mình với một người đàn ông xa lạ mà chẳng e dè nguy hiểm, đoan chắn cô ta còn nguy hiểm hơn cả nguy hiểm!
“Hướng dẫn du lịch?” Tiêu Khản khinh thường chậc chậc, “Thoạt nhìn anh cũng không tốt để dùng như vậy.”
Ở phía bên kia lớp lưới màu xám, hình dáng cồn cát mờ nhòa.
Là do gió càng lúc càng lớn.
Một ít lý trí còn sót lại trong nỗi sợ hãi vô biên, Lâm Tầm Bạch nghĩ chung quy giết người cũng phạm pháp.

Nếu mình chết âu trên đời sẽ thiếu đi một người, không thể nào lặng im không một tiếng động…
Cô lại cười quái đảng: “Vừa lúc anh mang tên người chết, ngài Diêm Vương không cần ghi sổ sinh tử, đỡ phiền.”
Đêm tối tựa thủy triều, gió lạnh tựa sóng, tất cả các dấu vết sẽ bị gió và cát xóa nhòa, trở lại dáng vẻ chẳng người hỏi thăm.
Huống chi còn là người đã chết và cái tên chết.
Lâm Tầm Bạch tuyệt vọng…
“Cô tới tìm bích họa đúng không! Tôi có thể giúp cô về bức bích họa đó!”
Tiêu Khản cảm thấy người này thật sự thú vị lắm.
——————–
Cảm nghĩ của tác giả
Mạc Hề: Vâng, một chương rất dài
——oOo——
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận