Mật Đắng Ái Tình Ký Sự Truy Thê Của Thượng Tướng Đại Nhân

Chương 48-49: 48: Trói Buộc - 49: Thật Sự Không Phải Là Con Của Hắn Sao


48: Trói Buộc


Ông trời dường như cũng muốn giúp cô có cơ hội để trả lại cho Nicolas Á Phong những gì mà hắn đã gây ra với cô.

“Nicolas Á Phong.” Phương Tịch Lam nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt ẩn chứa muôn vàn sự căm hận: “Lúc trước là anh cho tôi uống thuốc tránh thai, không muốn tôi mang thai con của anh, còn nói đứa bé do “người như tôi” sinh ra chắc chắn sẽ không thông minh. Hiện tại Niệm Niệm không phải con của anh, đáng lẽ anh nên vui mừng mới đúng. Tại sao lại bày ra vẻ mặt đau khổ thế kia? Anh làm vậy để làm gì? Hối hận sao? Ăn năn sao? Muốn quay lại?”

Nicolas Á Phong lặng thinh, hắn không biết nên đáp trả như thế nào. Bởi những lời cô nói quá đúng.

“Tôi nói cho anh biết! Muộn rồi! Tất cả đã quá muộn rồi! Niệm Niệm không phải con của anh. Con bé là con của một người đàn ông khác. Không phải anh! Nghe rõ chưa? Buông tha cho mẹ con tôi đi! A!”

“Em câm miệng! Câm miệng!” Nicolas Á Phong bị những lời của cô tra tấn đến phát điên, hắn tức giận ra sức tàn nhẫn đâm thúc vào bên trong: “Tôi không quan tâm, đừng nói nữa. Em là của tôi, Niệm Niệm dù không phải con tôi thì sao chứ? Tịch Lam, ngay bây giờ tôi sẽ khiến em mang thai đứa con của tôi.”

Sắc mặt cô tái xanh: “Buông ra! Con mẹ nó anh buông tôi ra! A ưm…”

Nicolas Á Phong liên tục thúc vào điểm nhạy cảm của cô, bàn tay cũng không rảnh rỗi mà sờ loạn khắp nơi k1ch thích cô. Khiến cho mọi lời chửi rủa đang chuẩn bị thốt ra đều phải kiềm lại trong cổ họng.

Một luồng ánh sáng tỏa ra từ người Nicolas Á Phong, từ trong không trung xuất hiện một cái còng tay và dây xích. Dưới sự điều khiển của hắn, những thứ đó nhanh chóng trói tay và chân của Phương Tịch Lam lại vào bốn góc giường khiến cả người cô thành hình chữ đại.

Cả quá trình sau đó hắn không nói gì nữa mà chỉ tập trung làm như muốn trừng phạt cô. Cả căn lều tối đen tĩnh lặng chỉ còn vang lên tiếng va chạm “bạch bạch” kịch liệt. Phía dưới của cô bị hắn thúc đến phát đau, dịch của hai người hòa trộn vào nhau, dưới sự va chạm trở thành hỗn hợp trắng đục nhớp dính vô cùng k1ch tình.

Sau đó chỉ còn lại tiếng chửi rủa của Phương Tịch Lam, sau đó nữa, cô không còn sức chống cự nữa mà dần chìm vào kh0ái cảm, chỉ có thể để mặc cho hắn rong ruổi cày cấy trên cơ thể mình.

“ A ha… Nicolas Á Phong… ưm… anh là đồ hèn, chỉ có thể dùng cách này… hưm… mới trói được tôi…”


“Niệm Niệm không phải con của anh… ư ưm… con bé là con của tôi và Chiến Bất Phàm… a ha hức… lúc đi sinh con bé… ưm… là anh ấy đi cùng tôi… aaa… anh ấy cũng là người ở cạnh tôi… hức ưm… không phải anh… ứm… không phải anh…”

Cô ngắt quãng nói. Dù bị chìm đắm trong d*c vọng do Nicolas Á Phong mang lại thì cô vẫn muốn khiến hắn cảm nhận được sự dày vò do lời nói mang lại.

Tuy rất chán ghét Nicolas Á Phong nhưng Phương Tịch Lam vẫn phải công nhận rằng người đàn ông này có thể đem lại cho cô những kh0ái cảm đê mê nhất. Năm năm trước cũng vậy, sau năm năm xa cách rồi gặp lại cũng vậy.

Nghe cô nói lời tàn nhẫn như vậy, Nicolas Á Phong vốn đang kịch liệt ra vào phải dừng lại. Nỗi đau tràn lan trong cõi lòng hắn, đau buốt nhức nhối, niềm sung sướng do hai cơ thể hoan hợp cũng không thể bù đắp lại một trái tim tan vỡ.

Hai người bọn họ đang tự tổn thương nhau.

“Lam Lam, em căm ghét tôi đến thế sao? Tôi đau lắm, những lời đó của em đâm tôi thật đau.”

“Như nhau cả thôi, tôi chỉ là đang trả lại cho anh những gì mà năm năm trước anh làm với tôi.”

Sự tĩnh mịch lan rộng trong không khí. Sự k1ch tình nồng nhiệt cũng nhanh chóng bị những lời lạnh lùng dập tắt.

Lần này, Phương Tịch Lam thắng rồi, cô thắng triệt để. Khiến trái tim hắn đau nhói.

Nicolas Á Phong cười khổ, hắn vịn eo của cô, tiếp tục ra ra vào vào. Hắn muốn dùng d*c vọng để che giấu nỗi đau dâng trào.


Nhưng những lần sau đó, dù bị hắn làm ác liệt đến cỡ nào thì Phương Tịch Lam cũng không mở miệng rên lên lấy một tiếng. Cô cắn chặt môi mình đến mức bật máu. Gương mặt nhịn đến mức bỏ đừng.

Cả căn phòng lại rơi vào một sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Lạnh lùng mà xa cách.

Sau cùng, Nicolas Á Phong vì xót Phương Tịch Lam mà đã cưỡng ép bản thân mình bắn trước. Hắn trút toàn bộ những tinh hoa dồn nén năm năm nay vào tận sâu trong tử c ung của cô. Trong tận thâm tâm mình, hắn vẫn muốn Phương Tịch Lam có thể mang thai đứa con của hắn.

“A!” Sự nóng rẫy mãnh liệt đổ vào tận nơi sâu nhất, thật nhiều, nhiều đến căng tràn, nhiều đến mức bụng nhỏ của Phương Tịch Lam nhô lên. Đến lúc này cô mới không chịu được nữa mà rên lên.

Thật lâu sau Nicolas Á Phong mới bắn xong, hắn cũng không ở lại bên trong mà rút ra, dịch thể trắng đục theo động tác của hắn mà tràn ra ngoài.

Hắn phất tay, những dây trói xung quanh Phương Tịch Lam nháy mắt biến mất. Hắn hôn nhẹ lên đôi môi bật máu của cô, hôn nhẹ lên trán và mắt cô, lại dịu dàng li3m lên những nơi khi nãy dây xích trói tay chân cô lại.

“Xin lỗi, anh xin lỗi, đã làm em đau đớn rồi.”

“Đừng tự làm tổn thương bản thân mình như thế, anh đau lắm.”

Dù khi nãy trong những dây xích đã được bọc nhung mềm để tránh tổn thương Phương Tịch Lam, nhưng vẫn hằn đỏ lên một chút.

“Em nghỉ ngơi đi.”

Nói rồi, hắn buồn bã quay đi, rời khỏi lều trại của cô.


49: Thật Sự Không Phải Là Con Của Hắn Sao


Lúc Nicolas Á Phong đi ra khỏi lều thì thấy một bóng dáng bé nhỏ đang từ đằng xa chạy lại.

Đôi chân nhỏ bé non nớt mũm mĩm đạp trên nền đất đầy đá và cát, cô bé thậm chí còn không thèm mang giày dép.

Cứ như thế mà chạy đi với gương mặt tràn đầy nước mắt.
“Mami, mami ơi!!!”
Phương Ái Niệm hoảng hốt, vừa chạy vừa khóc, đến nỗi vấp cục đá bị té nhưng cô bé vẫn không quan tâm đ ến đầu gối đang chảy máu của mình.

Chỉ một mực chạy về lều mà thôi.
Gary đi phía sau cũng không ngăn cản được cô bé.

Vừa ôm được thì bị cô bé đẩy ra, bé Niệm Niệm tuột xuống đất chạy về phía Nicolas Á Phong.
Nếu như lúc đầu cô bé nhìn hắn với ánh mắt trìu mến, đôi mắt to tròn như có ánh cười nhìn hắn thì bây giờ trong đôi mắt đáng yêu ấy lại tràn đầy nước mắt và chán ghét.
Bé con cuộn tròn bàn tay nhỏ lại thành nắm đấm, liên tục đánh vào chân Nicolas Á Phong.
“Chú độc ác, Niệm Niệm không thích chú nữa, chú ăn hiếp mami của Niệm Niệm.

Ghét chú, cực kỳ ghét chú! Hu hu!!”
Trái tim Nicolas Á Phong thắt lại, nhìn chằm chằm bé con.


Gương mặt hắn tràn đầy sát khí cùng nỗi buồn chưa vơi đi hết.

Lát sau, hắn cúi xuống.
Gary hoảng hốt, tưởng chừng hắn sẽ tấn công bé con.
“Thượng tướng, ngài định làm gì?”
Làm việc cho Nicolas Á Phong đã lâu, đương nhiên Gary biết được cảm xúc của hắn thông qua những gì hắn thể hiện trên mặt.

Thượng tướng luôn là người lạnh lùng ít biểu lộ cảm xúc ra ngoài.

Nhưng nếu hắn thể hiện nó ra thì chứng tỏ rằng… chuyện vừa tác động đến cảm xúc của hắn rất nghiêm trọng.
Hiện tại gương mặt của hắn tràn đầy tức giận, Gary nghĩ hắn vừa xảy ra chuyện gì với tiểu thư Lusica.

Cậu sẽ hắn sẽ trút giận lên bé con đáng yêu nên vội vàng chạy lại ngăn cản.
Nhưng khác với tưởng tượng của Gary, Nicolas Á Phong không làm gì hại đến bé con mà ngược lại, hắn cúi xuống, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.

Sau đó nâng niu như trân bảo mà ẵm bé con lên.
“Sao lại bất cẩn như vậy?”
Hắn nhẹ nhàng lấy khăn tay trong túi áo ra, lau chân cho bé con, hôn nhẹ vào vết thương trên chân cô bé.
“Đau không? Lần sau con cẩn thận hơn nhé!”
Sự dịu dàng của hắn trong phút chốc khiến Phương Ái Niệm ngừng khóc.
Nicolas Á Phong nhìn chằm chằm vào gương mặt giống hắn như đúc này.

Thầm nghĩ đây thật sự không phải là con gái của hắn sao?
Bé con đáng yêu này thật sự không phải là con của hắn sao?
Cũng đúng thôi, bé con này có khả năng rất cao là con của Chiến Bất Phàm.

Bởi diện mạo của hắn và anh cũng rất giống nhau, bé con không giống Nicolas Á Phong hắn, mà là giống Chiến Bất Phàm.
Đứa trẻ này thật sự không phải con của hắn sao?
Nhưng Nicolas Á Phong cũng dâng lên nỗi niềm nghi ngờ.

Vì trông bộ dạng của bé con thì chắc chỉ tầm năm tuổi, hoàn toàn trùng khớp với thời gian Phương Tịch Lam rời đi.
Hơn nữa trước khi ly hôn… cô đã từng nhìn hắn rồi ngập ngừng ôm bụng, tựa như muốn nói điều gì đó.

Sau đó hắn đã nói gì nhỉ?
“Tôi sẽ không bao giờ để cho một người con gái của một gia tộc suy tàn mang thai con của mình.

Không có thì tốt, nếu có thì mau chóng đi phá đi.

Đứa bé do một người như cô sinh ra thì chắc chắn cũng chẳng thông minh.”
Sau khi hắn nói xong câu đó, sắc mặt của Phương Tịch Lam nháy mắt tái mét, đau đớn hiện rõ lên từng đường nét trên gương mặt cô.

Đôi mắt màu đen xinh đẹp rơi từng giọt, từng giọt lệ.
Phải chăng từ lúc ấy cô đã…?
Phải chăng…?
Một ý nghĩ điên rồ lóe qua trong đầu hắn.

Nhưng còn chưa kịp để ý nghĩ của hắn được định hình rõ, khi mọi thứ vẫn còn rất mơ hồ, Phương Tịch Lam đã chạy ra khỏi lều, giành lại bé con trong tay Nicolas Á Phong.
Cô hôn nhẹ lên những giọt nước mắt của bé con Phương Ái Niệm.

Nhẹ nhàng vỗ về cô bé.
“Ngoan, con ngoan của mẹ.

Mọi chuyện đã ổn rồi, không sợ nữa nhé.

Có mẹ đây rồi.”
“Hu hu, mami ơi!” Bé con vùi đầu vào vai của cô, khóc nức nở: “Niệm Niệm đột nhiên xuất hiện ở nơi lạ, phải xa mami… Niệm Niệm… Niệm Niệm sợ lắm hu hu.”
Cô bé ngoảnh đầu nhìn Nicolas Á Phong: “Hơn nữa chú tóc vàng kia trông hung dữ quá.


Mami ở hai người với chú… chú có làm gì mami không ạ? Niệm Niệm lo cho mami lắm!”
Trong lòng Phương Tịch Lam đột nhiên bị sự ngọt ngào cùng đáng yêu, hiểu chuyện của bé con làm cho tan chảy.

Cô xoa xoa đầu bé con, nhẹ giọng vỗ về an ủi.
“Mẹ không sao, cảm ơn Niệm Niệm đã lo lắng cho mẹ.”
Nói rồi cô nhìn sang Nicolas Á Phong.
“Anh về đi, ở đây mẹ con chúng tôi không đón tiếp anh.”
“Niệm Niệm cũng không thích chú nữa.

Niệm Niệm ghét chú rồi!”
Hai mẹ con nói vậy rồi cũng không để cho Nicolas Á Phong kịp phản ứng đã rời đi.

Bỏ vào trong lều.
Chỉ cần Nicolas Á Phong muốn là hắn có thể phá nát cái lều này rồi giam cầm Phương Tịch Lam, bắt cô chỉ có thể ở dưới thân hắn r3n rỉ, mặc hắn muốn làm gì cũng được, dùng dị năng điều khiển để cô nghe theo hắn… chỉ cần hắn muốn là có thể thực hiện những điều đó bất cứ lúc nào.
Nhưng hắn không nỡ, chỉ một lần dùng dị năng điều khiển tinh thần để buộc cô quan hệ với hắn như vậy là quá đủ rồi.
Bây giờ hắn phải chuộc lại lỗi lầm của mình chứ không phải gây thêm tội khiến Phương Tịch Lam ghét hắn..



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận