Mạt Thế Bảo Hộ

Chương 42: Đào thoát


Editor: Fuurin


*Ed: Cực kỳ gay cấn :)))


Một tiếng thú gầm vang lên, những cặp mắt xanh lục từ bốn phương tám hướng lập lòe bay tới như những con đom đóm, trong khoảnh khắc đó, mười sinh vật hình thù quái dị lít nhít bao vây lấy bên ngoài đội ngũ đang vây bắt hai người Diệp Man và Ân Việt. Ánh mắt bọn chúng dữ tợn, răng nanh sắc bén lóe sáng dính nước dãi tỏa ra thứ mùi tanh hôi khiến người ta buồn nôn.


“Sao lại có nhiều quỷ vật tới đây như vậy chứ?”A Phi nhìn những sinh vật ngoài vòng vây đang dùng ánh mắt hung ác và tham lam nhìn bọn hắn, mi mắt giật giật, cảm thấy có chút hoảng hốt, những sinh vật này tuy hắn chưa từng nhìn thấy, nhưng tuyệt đối có thể đoán được lai lịch, chẳng lẽ phòng thí nghiệm ngầm đã xảy ra chuyện gì rồi?


“Anh Phi…” Một tên bên cạnh nghiêm trọng nhìn qua, “Để em lập tức liên hệ bên nhân viên phụ trách phòng thí nghiệm.” Nói xong không chờ A Phi phản ứng, liền lập tức giơ bộ đàm gắn bên cổ áo liên lạc hỏi thăm tình hình, một phút sau hắn cúp máy nói với A Phi, “Anh Phi, tiến sĩ yêu cầu nhất định phải bắt được người dị năng hệ tinh thần, hắn có khả năng kêu gọi các vật thí nghiệm, tuyệt đối không được để hắn chạy thoát.”


“Người dị năng hệ tinh thần ư?” A Phi kinh ngạc lặp lại, theo phản xạ nhìn sang Ân Việt đang ôm Diệp Man? Ý nghĩ đó vừa xẹt qua thì lập tức bị hắn phủ định, người đàn ông này động tác rất nhanh nhẹn, không giống như người có dị năng hệ tinh thần, khả năng là người có dị năng cường hóa cơ thể, chủng loại dị năng này là dị năng thường thấy nhất, và cũng là dị năng có lực sát thương nhỏ nhất trong các loại dị năng. Sau đó, ánh mắt của hắn bình tĩnh di chuyển sang Diệp Man.


Tại mạt thế, tình cảm chính là thứ không đáng giá nhất, con người vì để sống sót mà có thể bất chấp mọi giá, nếu không phải cô ta còn có giá trị lợi dụng, thì tên kia làm sao lại bảo vệ cô ta như vậy chứ? (*Ed: Nghĩ vậy là sai rồi nha anh hai :)) ) Suy luận như thế, A Phi rất nhanh xác định mục tiêu của mình.


Các sinh vật dị hình vẫn vây ở vòng ngoài như hổ rình mồi, không nhúc nhích như đang đợi mệnh lệnh. Diệp Man nhìn ánh mắt A Phi từ kinh hãi đến ngạc nhiên rồi cuối cùng bình tĩnh lại, trong lòng thầm nhủ, một làn sóng điện não lập tức truyền ra ngoài.


Cùng lúc, tín hiệu nổ súng được A Phi đưa ra, “đoàng” — tiếng súng bén nhọn đột ngột vang lên, mấy chục nóng súng chớp lóe liên hồi, cũng trong giây phút đó, các sinh vật cũng nhận được chỉ thị. Thân hình nhanh như chớp, nanh vuốt sắc nhọn lóe lên ánh sáng trong không trung, máu tươi phun ra như suối.


“Man Man, ôm chặt lấy tôi.” Ân Việt ôm eo Diệp Man, nhẹ nhàng thả người nhảy lên, né tránh mấy chục phát đạn bay vụt tới, “đoàng, đoàng, đoàng”— những viên đạn như chớp bắn vào căn nhà phía sau Ân Việt, cửa sổ thủy tinh vì thế mà vỡ tan tành, mảnh thủy tinh bắn ra tứ phía, mấy người tị nạn không hẹn mà cùng đồng loạt bỏ chạy trối chết, tiếng la hét chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ người ta.


Ân Việt chỉ vừa chạm chân xuống mặt đất, thì một đám lửa hừng hực bất ngờ phun tới, thế lửa ngập trời, nhiệt độ cực nóng cùng với tia lửa liếp qua cơ thể, Ân Việt nhanh tay lẹ mắt nhảy sang bên cạnh, tia lửa vừa kịp xẹt qua quần áo hắn, bén vào một góc áo, lập tức theo đó mà bùng lên. Cùng lúc, móng tay dài của Ân Việt nhanh chóng xẹt qua một tên đang cầm súng, móng tay như lưỡi dao cực bén tạo thành khe hở sâu tận xương, máu phụt ra, tên kia lập tức đổ ập xuống đất.


“Á, lửa kìa!” Diệp Man giật mình, không kịp suy nghĩ thì đã theo bản năng mà dùng tay trực tiếp phủ lên ngọn lửa trên người Ân Việt. Ngọn lửa này hình như đã được cho thêm thứ gì đó đặc biệt bắt cháy, tay Diệp Man chỉ vừa khẽ chạm vào, nó đã giống như bị kích thích, đột nhiên liếm lên cao hơn một mét, như rồng cuốn chui thẳng theo cổ tay áo cô, nhiệt độ cao nhanh chóng quét lấy cả hai người. Ân Việt không thèm quan tâm đến lửa trên người mình, đau lòng cầm lấy tay Diệp Man, dùng bàn tay mình chặn lại ngọn lửa đang đốt tay cô, nhiệt độ cực nóng thông qua bàn tay truyền sang cả hai người, lửa bị mất đi không khí cuối cùng cũng không thể nào cháy được nữa, sau một lúc thì tàn mất.


“Ân Việt!” Diệp Man chẳng quan tâm tay mình bị bỏng, chỉ đau lòng kêu lên: “Anh là đồ ngốc à, lại dùng tay trền dập lửa, đau chết anh chưa!”


Ân Việt toét môi cười: “Không đau chút nào hết.”


Diệp Man vừa tức vừa cảm động, thật sự không biết dùng biểu cảm gì đối mặt với hắn, liền dứt khoát im lặng luôn.


Ân Việt đang muốn nói thêm nữa, thì trước mặt lại có thêm lửa phun tới, Ân Việt ôm Diệp Man tránh thoát khỏi công kích, ánh mắt hắn độc ác hẳn lên, cứ bực bội mà tránh né thế này vốn không phải phong cách của hắn, “Man Man, nhớ ôm chặt lấy, chúng ta thừa cơ lao ra ngoài.”


“Ngăn bọn chúng lại, tuyệt đối không được để chúng tẩu thoát.” Hình như đối phương đã phát giác được ý đồ của Ân Việt, A Phi gấp gáp kêu to, tuy mấy chục người hắn mang theo đều là người dị năng, nhưng nhân số quá ít, hầu như mỗi người đều đang bị một sinh vật dị hình chặn lại, còn thừa ba người đối phó Ân Việt thì hai trong số đó đã bị hắn cắt cổ, chỉ còn một thì khó mà ngăn nổi, còn viện quân thì lại cách xa quá, chết tiệt, tuyệt đối không thể để bọn hắn đi, có liều cái mạng này cũng phải giữ hắn lại.


A Phi vừa la lên, lập tức có một người dị năng hệ tốc độ thoát khỏi kềm kẹp của dị thú, vận dụng dị năng chạy một mạch hơn mười mét, cùng với A Phi một trái một phải ngăn trước mặt Ân Việt.


Ánh mắt Ân Việt sắc như đao, giữa đuôi lông mày là sự âm lãnh. Hắn nắm tay thành nắm đấm, rồi đột ngột đấm về phía người dị năng tốc độ, lúc hắn ta né tránh thì nắm đấm xoay sang một góc độ khác một cách lạ thường, bất ngờ hướng về phía A Phi đang không hề đề phòng, đồng thời chân cũng dùng lực, mạnh mẽ đá về phía bên phải, A Phi nhanh chóng phản ứng, biến công thành thủ, tiếp được quả đấm của Ân Việt, về phần tên dị năng hệ tốc độ thì không có may mắn như vậy, chỉ nghe rắc một tiếng, tiếng xương nứt vỡ vang lên, tiếp theo cả người quỳ một gối xuống, sắc mặt trắng bệch như giấy.


“Chết tiệt.” Sắc mặt A Phi đen lại nhìn đồng bạn gặp nạn, dùng cả chân lẫn tay đánh về phía Ân Việt.


Ân Việt cong môi, dưới chân sinh gió, dùng tốc độ nhanh như chớp né được quả đấm, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt tên người dị năng tốc độ, dưới ánh mắt kinh hãi của hắn, đạp hắn một cái vào ngực, chỉ thấy thân thể của người dị năng kia giống như một con búp bê rách bay một vòng sau đó đập mạnh xuống mặt đất cách đó không xa, hắn đau đớn ôm ngực, sau khi ho ra một búng máu liền nhắm mắt ngã ra đất, không rõ sinh tử.


Giải quyết xong một tên một cách hoàn hảo, Ân Việt nhìn viện binh đang tới ngày một gần, cũng không còn ham chiến nữa mà ôm lấy Diệp Man, nhún người nhảy vọt, vòng qua A Phi, tăng tốc chạy ra bên ngoài.


“Mau, mau ngăn bọn họ lại…” Nơi lối vào trụ sở, một hàng người mang súng ống đứng chặn đường họ, tiếng súng vang lên đùng đoàng như tiếng pháo, Ân Việt một mặt tăng tốc, một mặt duỗi thẳng móng vuốt cắt qua những tên đang nổ súng, chỉ ngắn ngủi vài phút sau, cuối cùng hai người cũng an toàn trốn ra khỏi trụ sở.


“Tập họp mọi người, chuẩn bị xe, chúng ta đuổi theo.” Nhìn bóng dáng Ân Việt hóa thành chấm đen nhỏ rồi biến mất, A Phi quăng súng, vội vã nói với thuộc hạ.


Trụ sở dần dần lùi lại phía sau, những người đuổi theo đều đã bị bỏ xa. Diệp Man nhìn hàng cây bên đường liên tục vụt qua, cho đến khi không còn nhìn thấy truy binh nữa, mới vội gọi Ân Việt: “Ân Việt, trước tiên thả tôi xuống đây đã.”


Ân Việt nghe lời, dừng lại, Diệp Man dùng tinh thần lực dò xét xung quanh, xác định không có người sống quanh đây, liền giữ lấy Ân Việt: “Chúng ta tiến vào không gian trước đã, đợi bọn chúng quay về hết rồi ra.” Vừa dứt lời, không để Ân Việt kịp phản ứng, thì trước mắt đã xuất hiện cánh cổng cổ kính, Diệp Man thở phào nhẹ nhõm rồi đẩy cổng bước vào:


“Chúng ta đi vào nhà trúc đi.”


Từ sau khi không gian thăng cấp, Diệp Man liền phát hiện mình có một năng lực mới, đó là có thể sử dụng chiếc gương soi ở bàn trang điểm để nhìn tất cả mọi thứ bên ngoài không gian, giống như bên ngoài có trang bị webcam vậy, tuy rằng chỉ có thể xem được trong phạm vi hai trăm mét tính từ chỗ cô trốn vào không gian thôi, nhưng như vậy Diệp Man đã thấy rất thỏa mãn.


Vừa mới ngồi xuống trước bàn trang điểm, mặt gương liền xuất hiện một bóng dáng to lớn. Một người đàn ông mày rậm mắt to, diện mạo thô cuồng, ánh mắt sắc bén cuồng dã nhìn qua có chút giống dã thú, hắn nhìn quanh bốn phía trống trải, đáy mắt hiện lên tia mờ mịt, hắn híp mắt lại, nhìn nhìn phía xa, sau đó trốn vào trong một bụi cây ven đường, dùng bụi cây rậm rạp che giấu toàn bộ cơ thể.


Không lâu sau đó, là mấy chiếc xe chạy như bay xuất hiện trong gương, tốc độ nhanh như tên bắn tiến thẳng trên con đường quốc lộ phía trước. Xe vừa rời khỏi, người đàn ông liền chui ra, cố chấp hướng về phía mặt đường trống trơn đi qua đi lại mấy vòng, cuối cùng liền dứt khoát ngồi trên mặt đất ôm đầu bất động.


Diệp Man khiếp sợ phát hiện, vị trí hắn ngồi hoàn toàn khớp với vị trí lúc trước bọn họ tiến vào không gian! Trực giác của người đàn ông này nhạy bén kinh khủng!


“Man Man, để tôi ra giải quyết hắn.” Ân Việt cau mày nói.


“Không cần, trước tiên cứ xem kỹ hẵng nói, hắn không thể phát hiện ra chúng ta đâu.” Diệp Man do dự một chút, rồi nói, không gian là bí mật lớn nhất của cô, cô không thể mạo hiểm được.


Ân Việt không nói gì, chiếu theo tính cách của hắn, thì hắn tuyệt đối sẽ chạy ra giết luôn tên đó phòng ngừa hậu hoạn, chỉ tiếc là không gian do Diệp Man khống chế, không có cô chấp thuận, chính mình vốn không có cách nào ra vào. Thôi, vậy thì tạm thời để hắn sống thêm vài ngày vậy, dù sao thì hắn có nghi ngờ thế nào đi nữa cũng không thể ngờ tới Diệp Man và mình đang ở ngay đây, chờ sau này ra rồi giải quyết sau cũng được̃.


Chỉ tiếc là bọn họ không gấp, nhưng những kẻ khác thì gấp cực kỳ.


“Thưa tiến sĩ, người dị năng hệ tinh thần đột nhiên mất tích…”


Trong phòng thí nghiệm ngầm dưới trụ sở Hi Vọng, tiến sĩ An Duy nhìn hình ảnh thu được thông con chip cấy trong đầu sinh vật biến đổi gien, lông mày nhăn lại: “Kết nối với vệ tinh, sử dụng vệ tinh mà tìm.”


“Vâng.” Đáp lời xong, tiếng bàn phím lách cách vang lên, một lát sau, trợ lý Hiểu Văn kinh ngạc nhìn kết quả tìm kiếm được truyền về, “Thưa tiến sĩ, tất cả mọi nơi chốn từ thành phố A đến thành phố F đều đã tìm kiếm, nhưng không tìm được người dị năng hệ tinh thần, thật kỳ lạ, cảm giác như là bọn họ đã biến mất rồi vậy…”


“Tìm kiếm cục bộ không thấy, thì tìm toàn quốc cho tôi.” Tiến sĩ An Duy đứng sau lưng trợ lý, nhìn chằm chằm màn hình vi tính không chớp mắt, mày ngày càng nhíu chặt, “Sử dụng sóng điện não được lưu lại trước đó, kết hợp với vệ tinh mà tìm, không được bỏ qua bất kỳ một bước sóng tương tự nào hết.”


“Thưa tiến sĩ, sóng điện não giống thì tìm không thấy, nhưng mà lại tìm được người có bước sóng tương tự, nhưng có tận hai người, cũng không phải người mà chúng ta cần tìm, phân tích bước đầu cho thấy khả năng bọn họ là người dị năng hệ tinh thần là 67,35%…”


Xem ra thì người dị năng hệ tinh thần này hình như còn biết ẩn nấp, hoặc giả là thay đổi bước sóng điện não của bản thân, thậm chí còn có thể tránh được sự rà tìm của vệ tinh, giá trị của người này thậm chí còn lớn hơn những gì hắn tưởng…


Tiến sĩ An Duy tiến sĩ trầm ngâm trong khoảng khắc, rồi ra lệnh: “Người dị năng hệ tinh thần gì đó, tìm không ra được thì thôi, tiếp túc truy tìm tung tích vật thí nghiệm Y023,” dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Lập tức gọi cho A Phi, để hắn quay lại trụ sở, sau đó đi tới thành phố I và thành phố C trước, bắt giữ người dị năng hệ tinh thần. Nhiệm vụ lần này tuyệt đối không chấp nhận kết quả thất bại!”


“Vâng.” Một lúc sau, trên bầu trời, vài chiếc trực thăng chia làm hai ngả chậm rãi bay về phía xa.


—– Hết chương 42 —–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận