Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Chương 49: Tiêu Quỷ Nhát Gan Thượng



Không tự tay giết Bách Lý Triền, không có nghĩa là tôi buông tha hắn, chỉ có điều là cảm thấy: Chưa cho đủ giáo huấn trước liền như thế bóp chết hắn, thực sự lợi cho hắn quá rồi, tôi muốn giữ lại tính mạng của hắn, để hắn tận mắt nhìn căn cứ mình nhọc nhằn khổ sở chế tạo sa sút, vì người khác làm gả xiêm y.
Tôi muốn cho hắn nếm thử đau lòng đồ vật quan trọng nhất bị đoạt đi, chính như tư vị tôi nếm trải một khắc đó hắn từ trong tay của tôi mang đi An Nhiên.
Chỉ là, thủ hạ Tôn Kính Thành đột nhiên xông vào làm hỏng tôi dự định.

Liếc mắt một cái Bách Lý Triền bị đánh thành cái sàng, đối với việc không thể đúng lúc đem hắn che chắn bên dưới, tôi sẽ không có nửa phần gánh nặng trong lòng; có trách thì chỉ trách hắn có mắt không tròng, nhận một hắc tâm huynh đệ cùng một đám thủ hạ vô dụng, cùng người vô vưu.
Biến số tất cả do tốc độ phản ứng của Tôn Kính Thành: Tuy rằng tôi dự tính hắn sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy, đến cùng cũng không có quá đem hắn để ở trong mắt, dù sao, cùng so với Bách Lý Triền tâm cơ thâm trầm, Tôn Kính Thành vẫn là suy nghĩ đơn giản chút, không ngờ hắn lại nắm giữ một nhóm vũ khí nóng hỏa lực không kém, này xác thực là một tấm vương bài đủ để xoay chuyển bại cục.
Đất nước luôn luôn nghiêm ngặt quản chế vũ khí, nếu như nói trong căn cứ đại học thành nhìn thấy súng ống chỉ để tôi thoáng kinh ngạc, như vậy ở đây nhìn thấy số lượng vũ khí không ít này liền càng hoài nghi .
Đoạt lấy súng trong tay một người đàn ông, trong lúc vô tình tôi tìm thấy trên báng súng có khắc mã hóa wkt2209, quân đội mỗi một khẩu súng ống đều có mã hóa độc nhất vô nhị, mẫu chữ thứ nhất biểu thị súng ống xuất hiện ở xưởng sau đó là phân phối khu vực bộ đội tương ứng, quân khu W với tôi mà nói, không thể quen thuộc hơn được.

Bởi vì, cha của tôi
Tiêu Lễ Thận, chính là Tư lệnh quân khu W, cũng chính là vị trí đứng đầu trên danh nghĩa.

Súng ống quân đội, hiện tại làm sao lại ra nơi này? Người sử dụng lại là thủ hạ Tôn Kính Thành.
Là trùng hợp, hay là có ẩn tình khác? Tại sao bên trong sự kiện gần nhất luôn có thể phát hiện bóng dáng quân đội?
Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi muốn biết nhất vẫn là cha tôi cùng những việc này đến tột cùng có liên quan hay không, cho dù biểu hiện không đáng kể như thế nào đi nữa, tôi từ đầu đến cuối không có biện pháp không nhìn tới ảnh hưởng hai chữ “Tình thân” này đối với tôi, lại như tôi mãi mãi cũng không cách nào cắt rời quan hệ máu mủ của mình với bọn họ.
Tôi cười lạnh vứt vũ khí trong tay, cùng Tôn Kính Thành liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu ý duy trì ôn hòa trên mặt, nhưng tôi biết, hắn đã đối với đám người chúng tôi nổi lên sát tâm, đúng là tôi đối với hắn như vậy.
Buổi tối, thừa dịp sau khi An Nhiên bọn họ đều ngủ, tôi trực tiếp mở ra cửa phòng ngủ Tôn Kính Thành.
Hắn cũng không có cách quá xa, mà là trực tiếp vào ở biệt thự màu cà phê của Bách Lý Triền trước kia.

Sắp tới nửa đêm, trong biệt thự vẫn đèn đuốc sáng choang, lẽ nào là mở lễ chúc mừng sao?
A, từ trên bản chất tới nói, Tôn Kính Thành cùng Bách Lý Triền cũng thật không kém chỗ nào, dã tâm bừng bừng như thế nhưng cũng…!ngu xuẩn như vậy.
Không có tự mình hiểu lấy còn vọng cầu đồ vật phạm vi ở ngoài năng lực, kết cục đều là đau đớn thê thảm ngoài ý muốn; chỉ tiếc, quá ít người chân chính có thể rõ ràng đạo lý này, đương nhiên cũng không bao gồm hai người này.
Tôn Kính Thành tựa hồ rất kinh ngạc tôi đến, khi hắn nhìn tới mấy kẻ giữ cửa bị tôi quật sau, sầm mặt lại, nhưng miễn cưỡng ngăn chặn tức giận phát tác, bỏ ra một mỉm cười khó coi, quay sang tôi giả mù sa mưa mời: “Tiêu bác sĩ đại giá quang lâm, không biết vì chuyện gì?”
Tôi nhìn lướt qua những người khác trong phòng, các nữ nhân mặc hở hang nhưng không rõ vì sao, bọn nam nhân sắc mặt lạnh lùng mà như gặp đại địch, nhìn về phía ánh mắt của tôi không tìm được một tia thiện ý, không khó suy đoán trước khi tôi đến đây, bọn họ chính đang thảo luận giao dịch xấu xa gì đó, âm quỷ cạm bẫy, rất có thể, cùng một nhóm bốn người chúng tôi có quan hệ.


Cũng không có hứng thú đối với vị trí thủ lĩnh căn cứ đến phiên ai tọa, tôi duy nhất phản cảm chính là: Tôn Kính Thành muốn đem chủ ý đánh tới trên người chúng tôi, đối với người dám to gan tính toán An Nhiên, tôi xưa nay sẽ không lòng dạ mềm yếu.
Dễ như ăn cháo dỡ xuống vũ khí từ trong tay nam nhân cách gần nhất, ở ngay trước mặt bọn họ đem thanh súng tự động bẻ thành bánh quai chèo, từ vẻ mặt bọn họ không hẹn mà cùng hít vào một ngụm khí lạnh giống như đau răng, tôi biết mình uy hiếp có hiệu quả, như vậy tiếp đó, nên là lúc đàm phán .
Vứt đi thanh sắt thép “Bánh quai chèo” kia, tôi hướng về phía Tôn Kính Thành giơ giơ lên cằm, đi thẳng vào vấn đề: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, sau lưng ngươi làm mờ ám ta đều rõ ràng, ” ở hắn đột nhiên sắc mặt âm trầm, tôi tiếp tục không nhanh không chậm đả kích nói, “Xin khuyên ngươi một câu, không nên nỗ lực khiêu chiến sự kiên trì của ta, nếu ta dám một mình đến đây, ắt có niềm tin ở dưới con mắt mọi người lấy đi tính mạng của ngươi.”
Hắn biến sắc mặt, tay đưa về phía hậu vệ đã từ từ thu lại, sau đó đối với thủ hạ làm một thủ thế, để bọn họ tạm thời không làm khó dễ.
Đem động tác của hắn thu vào đáy mắt, trong lòng tôi cười lạnh, nhưng không có bóc trần, mà tiếp tục nói rằng: “Ta đến đây, cũng không phải dự định nhúng tay việc căn cứ, cũng không có thân trương chính nghĩa nhàn tình nhã trí, ngươi có thể yên tâm, ” sắc mặt của hắn khá hơn một chút, vẫn cảnh giác vạn phần đề phòng tôi, “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, những vũ khí này, là từ đâu tới đây ?”
Cho dù có suy đoán, tôi vẫn muốn tự mình xác định, đồng thời nghiệm chứng khả năng khiến người khó có thể tiếp thu kia.
Tôn Kính Thành sắc mặt biến đổi liên tục, nhìn chằm chằm tôi chậm rãi hỏi: “Ngươi tại sao phải biết cái này? Có quan hệ gì tới ngươi?”
“Ngươi chỉ có quyền lợi trả lời, không có tư cách đặt vấn đề.” Tôi không kiên nhẫn đánh gãy hắn, “Ngươi cho rằng tìm tới chỗ dựa là có thể muốn làm gì thì làm, cao chẩm vô ưu* sao? Chớ ngu, bọn họ có thể nâng đỡ một Khôi Lỗi**, tự nhiên cũng có thể nâng đỡ người thứ hai, người thứ ba, xem hết ngươi có thể mang đến bao nhiêu lợi ích, giá trị cống hiến bao nhiêu…! Về phần trung tâm, ngươi cảm thấy tất yếu sao?”
(*gối cao đầu ngủ mà không lo nghĩ)
(**Khôi Lỗi được xem là những chiến binh không cảm xúc, là người cận vệ trung thành nhất)
Tôn Kính Thành cau mày suy tư một chút, tựa hồ là cân nhắc, một lúc lâu mới từ trong khe răng phun ra ba chữ: “quân khu W.”

Được đáp án, chứng thực suy đoán, trong lòng tôi nặng nề, không lại dừng lại: “Cho ngươi lời khuyên, chó không nghe lời sẽ bị chủ nhân chán ghét, thế nhưng chó quá nghe lời cũng phải cẩn thận bị sói cắn chết.”
Không lại quan tâm vẻ mặt Tôn Kính Thành, tôi cấp tốc trở lại bên trong phòng ngủ, đi qua phòng ngủ An Nhiên, tôi dừng lại bước chân, lặng lẽ đẩy cửa ra, nàng đang ngủ say nghiêng người quay về cửa, khóe miệng ôn hòa hiện lên, tinh khiết như đứa bé, tâm tôi không tự chủ nhũn dần xuống, liền ngay cả áp lực lúc nãy cùng Tôn Kính Thành đối thoại tạo thành đều biến mất không ít.
Không tiếng động mà cười cười, nhẹ nhàng đóng cửa, lưu lại bên trong an hòa.
Sáng sớm hôm sau, qua loa dùng qua điểm tâm, chúng tôi thu thập xong đồ vật đi lấy xe, tôi chú ý tới An Nhiên rời đi một lúc, sau khi trở về liền sắc mặt trắng bệch, trong mắt mờ mịt càng để trong lòng tôi có hơi đâm nhói.
Tôn Kính Thành đối với chúng tôi rời đi rất là thoả mãn, chỉ thiếu chút nữa phái người ở hai bên đường vung cờ màu đưa tiễn .
Không có chối từ đồ ăn của hắn, tôi rất mau đem xe đi cách xa cái căn cứ nguy cơ tứ phía này, trạng thái An Nhiên cũng không tốt, tôi có chút bận tâm.
Xe chạy ra khỏi mười mấy cây số, ngốc cô nương bên cạnh tôi vẫn trầm mặc không nói lời nào, hầu như khiến người ta cho rằng nàng ngủ, chỉ là lông mi liên tục chiến lạc cùng tiếng hít thở nhè nhẹ nói cho tôi nỗi lòng của nàng cũng không giống bề ngoài nhìn bình tĩnh như vậy.
Tuy rằng sắc trời còn sớm, vị trí hoang dã cũng không thích hợp ngay tại chỗ dựng trại đóng quân, thế nhưng đối với An Nhiên căng thẳng che lại tất cả lý tính phân tích, để những điều này đều trở nên bé nhỏ không đáng kể.
Cùng Kiều Tử Mặc hỏi thăm một chút, tôi mang theo An Nhiên tiến vào không gian, vốn tưởng rằng hoàn cảnh ưu mỹ thoát tục sẽ làm tâm tình hậm hực của nàng tốt một chút, chỉ là, tâm tình nàng chợt tan vỡ ngồi chồm hỗm trên mặt đất thất thanh khóc rống lên, dù cho năm đó thực tập làm giải phẫu sinh con lần đầu tiên đều không khiến tôi tay chân luống cuống hoảng loạn như giờ khắc này.
Trù trừ một lát, tôi cẩn thận đi tới bên người nàng, ôm nàng thật chặt, vắt hết óc hồi ức tuần phòng thì từng gặp phương thức gia trưởng trấn an hài tử, lập tức nhẹ nhàng ở thái dương nàng đặt một nụ hôn, nàng như là sợ hết hồn, ở trong lồng ngực tôi theo bản năng mà tránh tránh, rồi lại ở giây tiếp theo càng nhu thuận tựa sát tôi, ngoan ngoãn như mèo con.
Tôi phảng phất nghe thấy trong lòng “Khách kéo khách kéo” tiếng vang —— đó là, âm thanh băng cứng vỡ vụn tan rã.
“Tiêu, chị sẽ vĩnh viễn cùng em sao?” Đôi mắt kia ướt nhẹp ngóng nhìn tôi, tràn ngập cẩn thận từng li từng tí một thăm dò, e lệ mà lại ẩn hàm ước ao, như là nhu nát ánh sao óng ánh, khiến người ta luyến tiếc cự tuyệt.
Không chờ tôi trả lời, nàng đã bám vào cổ áo tôi nghiêng người tới gần, tôi xưa nay cũng không biết, môi nữ nhân là mềm mại như thế, nữ nhân hôn môi là như thế trong veo.
Hay là, chỉ vì vì người này, là An Nhiên.

Hay là, chỉ có nàng tới gần, là tôi bất luận làm sao đều sẽ không bài xích.
Tôi chưa từng thiết tưởng qua, tâm tư An Nhiên đối với tôi ôm như vậy, tôi coi chính mình sẽ lúng túng, sẽ khó chịu, sẽ khó có thể tiếp thu; nhưng trên thực tế, khi đầu lưỡi nàng từng tấc từng tấc tới lui tuần tra ở khóe môi tôi gõ nhẹ cửa thì, tôi chỉ cảm thấy từ sâu trong linh hồn kích động rung động, cùng với tự đáy lòng bay lên mừng rỡ vui thích.
Không cách nào lừa gạt mình, tôi cũng không ghét cùng nàng thân mật như vậy, thậm chí là, có một ít yêu thích.
Hầu như là không thể chờ đợi được nữa tiếp nhận đầu lưỡi nàng bồi hồi tìm kiếm, trong miệng nhưng nếm trải từng tia rỉ sắt mùi vị, thơm ngọt quá mức để tôi thần hồn điên đảo, đột nhiên càng sản sinh kích động đem mỹ vị trước mắt ăn sạch vào bụng.

Cỡ nào muốn đem người này tàn nhẫn mà vò tiến vào trong lồng ngực, cỡ nào muốn đem người này hôn đến nghẹt thở, cỡ nào muốn đem người này…!Triệt để biến thành như tôi, thậm chí là một bộ phận của thân thể tôi!
Nhào nặn, gặm nuốt, cắn xé…!Tuyết trắng như thế, máu hồng như vậy, trong mắt tôi tựa hồ chỉ còn dư lại hai loại màu sắc này, trong đầu tôi phảng phất chỉ còn dư lại bản năng nguyên thủy nhất—— hủy diệt, hủy diệt tất cả nhìn thấy!
Ý thức như ngựa hoang mất cương cấp tốc hút ra, tôi theo bản năng liền muốn há mồm cắn vào nàng; may là, lý trí đi đến nhanh, thu hồi cũng nhanh, miễn cưỡng trước khi muốn gây ra sai lầm lớn, tôi đem An Nhiên dùng sức đẩy ra, đồng thời chuyển ra không gian.
Ảo não cắn cắn môi, để cho mình tỉnh táo một ít, tôi chậm rãi co quắp ngồi dưới đất, sau lưng đã thấm ra một tầng mồ hồi lạnh tinh tế dầy đặc, tôi không dám tưởng tượng, nếu như mới vừa rồi không có đúng lúc khống chế lại chính mình, tôi sẽ đối với An Nhiên làm cái gì?
—— ngươi sẽ phá huỷ nàng.
Ngươi sẽ phá huỷ một vệt ánh sáng cuối cùng trong cuộc sống.
Tôi không thể trả lời chính mình, nhưng trong đầu bỗng nhiên vang lên một thanh âm lạnh như băng, như một thanh kiếm sắc, không chút lưu tình chém nát lớp ngụy trang cuối cùng của tôi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận