Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 121: - 130


Chương 121: Cậu hai cùng chị họ


Tề Cảnh Huy ở trong quân đội có một ngôi biệt thự độc lập, nhưng bình thường phần lớn thời gian hắn cũng không ở nơi này, mà ngủ trong phòng nghỉ ở văn phòng.


Hôm nay, ngôi nhà nhỏ này có không ít khách đến rồi.


Trong phòng khách lầu một, trên ghế salon bằng da có năm người ngồi, ba nam hai nữ.


Bầu không khí trong phòng khách có chút kỳ quái, không có người mở miệng nói chuyện, không khí giống như đều đọng lại.


Ngồi ở bên phải Hạ Uyển là một cô gái khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, tướng mạo có hai phần tương tự như Hạ Uyển, làn da trắng nõn, tóc tết thành con rết xinh đẹp, mặc áo sơ mi đơn giản cùng quần jean, cử chỉ tự nhiên hào phóng, vừa xem liền biết là đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng.


Đôi mắt to của cô vòng vo vài vòng, thân mật kéo tay Hạ Uyển phá vỡ bầu không khí trầm tĩnh cả phòng.


“Cô, lúc nào em trai họ và em gái nhỏ đến? Cháu muốn nhanh chóng nhìn thấy bọn họ nha, trong nhà cuối cùng có người nhỏ hơn cháu rồi.”


Giọng điệu vui sướng tiếng nói mềm mại, nghe cô nói chuyện mọi người cũng không nhịn được cao hứng trở lại.


“Một lát nữa sẽ tới rồi.” Hạ Uyển vừa cười vừa nói, năm đó lúc cô rời đi Hạ Y Huyên chỉ có ba tuổi, hôm nay đã trưởng thành cô gái duyên dáng yêu kiều rồi.


“Cô và dượng xinh đẹp như vậy, em gái nhỏ nhất định rất đẹp.”


“Nào có, tính tình Dao Dao yên tĩnh, không thích nói chuyện, đến lúc đó cháu đừng ghét con bé im lìm.”


“Làm sao sẽ buồn chán chứ? Xem ra em họ nhỏ là tiểu thục nữ yên tĩnh nham đến lúc đó em ấy đừng ghét bỏ cháu ồn ào là được rồi!” Hạ Y Huyên nghiêng đầu nháy mắt với Hạ Uyển, dí dỏm nói.


Không có người không thích người khác tán dương con của mình, Hạ Uyển bị Hạ Y Huyên chọc cho hé miệng cười không ngừng.


Bên kia Ôn Trác mỉm cười nhìn hai người trò chuyện thật vui, rủ đôi mắt xuống nhàn nhạt quét qua tay Hạ Y Huyên kéo Hạ Uyển.


Hạ Y Huyên không để lại dấu vết rút tay của mình về, thuận tiện sửa sang mái tóc rủ xuống trước ngực, sắc mặt không thay đổi, nhưng vẫn cùng cười cười nói nói với Hạ Uyển.


Nhưng trong đầu cô lại điên cuồng không ngừng đậu đen rau má:


Mẹ nó ơi, ông dượng này quả nhiên là đại biến thái! Nhiều ngày như vậy chỉ thân cận với cô một chút mà cứ bị im ắng uy hiếp, tham muốn chiếm giữ quá mạnh mẽ rồi đấy!


Khó trách ba mẹ ông nội trong nhà đều mắng ông ấy, cha còn muốn cô cách xa ông dượng một chút, quả nhiên thật đáng sợ.


Làm sao bây giờ, thật đồng tình em họ cùng em gái nhỏ nha, bọn họ làm sao có thể an toàn trưởng thành vậy?!


“Nghe Cảnh Huy nói thực lực Ôn Minh không tồi, trợ giúp căn cứ hoàn thành nhiều nhiệm vụ lớn, tôi cũng muốn nhanh chóng nhìn thấy nó.”


Ngồi ở một mình trên ghế sa lon Hạ Thiên Dật cũng mở miệng.


“Chú hai, chú đây là thấy thứ mình thích rồi thèm phải không nha? Anh hai không muốn vào bộ đội, chẳng lẽ chú chuyển sang con trai của cô rồi hả?” Hạ Y Huyên cười hì hì trêu chọc chú hai nhà mình.


“Đừng nhắc thằng nhóc thúi đó với chú, đều bị mẹ nó chiều hư! Nào có như anh cả của cháu biết tiến bộ như vậy, quả thật muốn lật trời mà!”


Vừa nhắc tới con trai độc nhất, Hạ Thiên Dật tức đánh vào một chỗ, cũng không biết di truyền từ ai, đàn ông nhà họ Hạ bọn họ đều nghiêm cẩn tự hạn chế, chỉ có nó khác loại như thế.


Cả ngày cà lơ phất phơ, bộ dạng không đứng đắn.


Tận thế cũng không gặp phát triển bao nhiêu, suốt ngày ở bên ngoài mò mẫm lăn qua lộn lại.


“Đừng nói anh hai như vậy chứ, anh ấy và tiểu đội của anh ấy cũng đã nhiều lần làm được chuyện lớn, cũng rất lợi hại mà chú.” Hạ Y Huyên cảm thấy bất công thay anh hai của mình.


“Được rồi, đừng nói đến thằng nhóc hồ đồ kia, gọi nó đến gặp em trai em gái họ cũng không đến, thật sự tức chết chú rồi.”


Không khí trong phòng khách dần dần hòa hoãn không ít, Ôn Dao vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ hòa thuận như vậy.


Trong phòng nhiều hơn hai người không người quen biết, một cô gái khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi cùng một quân nhân hơn bốn mươi tuổi.


Tướng mạo của hai người có một vài điểm tương tự với Hạ Uyển, đặc biệt người quân nhân trung niên kia, nhìn kỹ có năm phần tương tự với Ôn Minh.


Làn da hắn màu đồng cổ, ánh mắt kiên nghị, trên người có chứa một luồng áp lực vô hình, vừa nhìn đã biết là người sống lâu trên vị trí cao.


Tề Cảnh Huy là người đầu tiên nhìn thấy bọn họ, hắn vẫy tay với Ôn Dao: “Dao Dao, mau tới đây, đến gặp cậu hai cùng chị họ của cháu.”


Nghe tiếng nói của hắn những người khác mới nhìn ra ngoài, một người lớn ba người nhỏ đang đứng ở cửa ra vào


“YAA.A.A.., đây là em trai họ và em gái họ sao, lớn lên thật đẹp nha! Quá đẹp rồi, đây là chuyên chọn ưu điểm tốt nhất của cô và dượng trưởng thành nè!”


Hạ Y Huyên đứng lên vừa cười vừa nói.


Hạ Uyển ngoắc gọi mấy người tới, sau đó giới thiệu cho hai bên: “Đến đây, đây là Ôn Minh cùng Dao Dao, còn có Ngữ Điệp, đứa nhỏ chúng ta nhận nuôi. Dao Dao, đây là chị họ của con, con gái của cậu cả, con có thể gọi là chị Huyên Huyên.”


“Cô, chị chính là chị, gì mà gọi chị Huyên Huyên, lộ ra dư thừa quá.” Hạ Y Huyên lắc tay Hạ Uyển, làm nũng nói.


“Dạ dạ đúng, là chị.” Hạ Uyển lập tức đổi giọng, để con thân thiết với người nhà mẹ đẻ cũng là điều chị hy vọng đấy.


“Người này là cậu hai của các con, mau gọi cậu đi.”


Ôn Minh nhàn nhạt hô một tiếng, Ôn Dao vẫn không nói một lời, Ngữ Điệp vẫn luôn theo sát Ôn Dao, cũng không mở miệng.


“Ha ha ha, xem ra Thiên Dật cũng có đãi ngộ như tôi, vừa mới gặp Dao Dao cũng không có gọi tôi đâu này.” Một bên Tề Cảnh Huy nhanh chóng hoà giải.


Hạ Y Huyên cũng tiếp lời nói: “Như vậy không phải cháu nên tranh thủ để Dao Dao nhanh chóng gọi cháu là chị? Như vậy cháu chính là người đại thắng ~ “


Ôn Dao đưa mắt nhìn sang Hạ Y Huyên, cô cho Ôn Dao một cảm giác quen thuộc, không phải gặp lại, mà cách thức nói chuyện khéo léo này rất giống người mẹ trước kia của cô.


Mẹ của cô là bá tước phu nhân, mỗi ngày xã giao rất nhiều, ngẫu nhiên cô về nhà sẽ gặp phải bà đang mở hội trà với những tiểu thư quý tộc khác. Mẹ của cô chính là như vậy đấy, nói những lời có thể làm cho bất cứ người nào cũng đều vui vẻ, có thể chiếu cố cảm xúc của tất cả mọi người.


“Tôi lại không nói gì, ngược lại anh che chở dữ.” Hạ Thiên Dật trợn mắt liếc nhìn Tề Cảnh Huy, sau đó mang theo dáng vẻ tươi cười vẫy chào với bọn Ôn Dao.


“Dao Dao đúng không, đừng sợ, cậu là cậu hai của cháu. Đến, nơi này cậu có quà cho các cháu, đều là của ông ngoại bà ngoại cháu gửi đến cho các cháu, mau đến đây xem.”


Nói xong đứng dậy lấy tới một valy, sau khi mở ra bên trong tràn đầy đồ vậy, có vài túi được gói cực kỳ chặt chẽ, có vài túi có thể nhìn thấy đó là đồ đạc của em bé, chủng loại rất nhiều.


Hạ Thiên Dật chỉ vào va ly này nói với Ôn Dao cùng Ngữ Điệp: “Những vật này đều cho cô bé như hai con đấy.”


Sau đó lại từ trong túi móc ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra trong hộp nằm một hồ lô quả ngọc.


“Đây là nhà bà ngoại cháu truyền lại, vốn muốn cho em cháu, nhưng mẹ cháu không nghe lời, cho nên, bà ngoại nói muốn truyền ngọc bội này lại cho cháu.”


Hạ Thiên Dật vừa nói vừa đưa chiếc hộp cho Ôn Dao.


Ôn Dao rũ mắt nhìn ngọc bội, quay đầu nhìn về phía Hạ Uyển, Hạ Uyển gật nhẹ đầu với cô.


Lúc này Ôn Dao mới tiếp nhận chiếc hộp cũng nói một câu: “Cảm ơn.”


Hạ Thiên Dật lại lấy ra một khẩu súng đưa cho Ôn Minh: “Đây là quà của cháu.”


Khẩu súng này còn lớn hơn một chút so với súng ngắn bình thường, vẻ ngoài cũng có chút khác biệt, không có băng đạn để đạn, ngược lại phía sau có một lỗ có thể mở ra, bên trong rỗng tuếch.


Ôn Minh nghiên cứu một phen, nghĩ nghĩ, móc ra một viên tinh hạch tinh lọc cấp một, thử thả vào, lớn nhỏ vừa vặn.


Nhìn thấy động tác Ôn Minh, Hạ Thiên Dật gật gật đầu, không tệ, sức quan sát cùng suy nghĩ đều rất mạnh.


Cất kỹ tinh hạch, Ôn Minh cầm súng ngắn không biết nên xạ kích thử ở chỗ nào.


“Đi, đi bên ngoài!” Tề Cảnh Huy đứng lên dẫn bọn hắn đi ra ngoài.


Chương 122: Anh trai muốn làm lính


“AA.A.A.., từ đâu có lão hổ thế này?”


Vừa ra khỏi cửa, Hạ Y Huyên đã bị Đại Hoàng đang ở trong sân vui sướng chạy qua chạy lại, trắng trợn phá hư hoa cỏ lại càng hoảng sợ.


“Đại Hoàng.”


Thịch, Đại Hoàng đang chơi vui vẻ nghe được giọng nói bình tĩnh lãnh đạm của chủ nhân nhà mình, thân thể mãnh liệt cứng đờ, nó ngượng ngùng thu hồi móng vuốt ra tay ác độc, liếm liếm chất lỏng dính đầy trên bộ lông, lúc này mới quay lại chạy đến bên người Ôn Dao cọ xát vào cô.


Đầu to đầy lông xù cọ cọ vào làn da lỏa lồ của Ôn Dao, có chút nhồn nhột nha.


Ôn Dao đẩy đầu Đại Hoàng, thuận tay đặt ở trên đầu của nó gãi vài cái.


Đại Hoàng được gãi rất thoải mái, nó nửa nheo mắt lại, thân thể cũng nằm xuống, trong cổ họng phát ra tiếng rên ư ư ư ư, chiếc đuôi thật dài vung qua vung lại, cực kỳ thích ý.


Hạ Y Huyên nhìn ríu rít kêu kỳ lạ, em gái họ này thật lợi hại, tuy căn cứ Hoa Bắc cũng có người mang theo thú biến dị khoe khoang đi lại khắp nơi, nhưng đại đa số đều là mèo chó, cũng chỉ một lần thấy qua báo biến dị.


Không nghĩ đến em gái nhỏ lại có một con hổ biến dị to như thế, con này chắc chắn không phải nuôi trong nhà nha.


“Dao Dao, Tiểu Tiểu đâu rồi?” Hạ Uyển biết rõ con gái nhà mình đã thu phục được một con hổ biến dị, Mạn Mạn ở trên vai Ngữ Điệp, Tiểu Tiểu đi đâu?


Tay trái Ôn Dao đang vuốt lông cho Đại Hoàng, duỗi tay phải về phía Hạ Uyển, Tiểu Tiểu trên cổ tay ngẩng đầu lên, hướng về phía mẹ Ôn vặn vẹo uốn éo thân thể, biểu hiện hình tượng mới của chính mình.


“Woa, thật đáng yêu!” Nhìn con rắng trắng nhỏ xíu nhu thuận quấn ở trên cổ tay Ôn Dao, hai mắt Hạ Y Huyên tỏa ánh sáng, trong lòng ngứa ngáy.


Bộ dáng thật quá đáng yêu mà! Quá phạm quy nữa à!


Hạ Y Huyên nhịn không được đưa tay ra muốn sờ một phát, ai ngờ Tiểu Tiểu hoàn toàn không nể tình, trực tiếp một đuôi quất đến, lập tức trên mu bàn tay phải của cô xuất hiện một vết đỏ.


“Bốp~.”


Ôn Dao một cái tát vỗ xuống đầu Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu lập tức thu hồi chiếc đuôi, ủy ủy khuất khuất một lần nữa quấn tốt, vẫn không nhúc nhích… giả chết.


“Huyên Huyên cháu không sao chứ? Thật sự có lỗi, Tiểu Tiểu không phải rắn sủng vật, cũng là thú biến dị, cho nên…” Hạ Uyển có chút xấu hổ, muốn Tiểu Tiểu xin lỗi hình như có chút không đúng, nhưng muốn con gái chị xin lỗi chị cũng không nỡ, dù sao chuyện không liên quan đến Dao Dao.


“Không có việc gì không có việc gì.” Hạ Y Huyên khoát khoát tay, Tiểu Tiểu ra tay vẫn có đúng mực, chỉ đỏ lên một chút, cũng không lo ngại.


“Không có làm bị thương, cũng do cháu không rõ tình huống, thì ra đây cũng là thú biến dị à, Dao Dao thật lợi hại, có hai đại bảo tiêu đây này.”


“Xin lỗi.” Ôn Dao lạnh lùng bảo Tiểu Tiểu.


“Không có việc gì, không…” Hạ Y Huyên vừa định nói không cần, đã nhìn thấy con rắn trắng nhỏ xíu kia lần nữa ngồi thẳng lên, hướng về phía cô nhả ra lưỡi rắn, còn cúi người xuống, dường như đang xin lỗi với cô.


Cái này thành tinh rồi nha…


Hạ Y Huyên có chút hâm mộ Ôn Dao, nhà thông thái hiểu tính thú biến dị cũng không dám tìm kiếm, cô bé còn có hai con, đều không giống bình thường, xem ra lực chiến đấu cũng không tồi, người với người vì cái gì lại chênh lệch lớn như vậy chứ?


Ôn Minh nhìn chung quanh một lần, chọn một cây nhỏ trong sân làm thí nghiệm.


Cậu nâng súng lên, động tác tiêu chuẩn, nhắm trúng mục tiêu sau đó trực tiếp bóp cò, một luồng ánh sáng trắng phóng xuất từ họng súng ra, bắn thẳng về phía cây nhỏ.


Chỗ cây nhỏ bị bắn trúng lập tức xuất hiện một cái lỗ lớn, không khác biệt lắm lớn nhỏ như thân cây.


Cây nhỏ nhẹ lung lay, sau đó “Oanh” một tiếng ngã xuống trong sân.


Tiếng động đưa đến sự chú ý của binh sĩ canh gác bên ngoài, bọn hắn thăm dò nhìn thoáng qua, xác định không có vấn đề gì mới thu hồi ánh mắt.


Ôn Minh: …


Cậu lại nhìn kỹ một chút, mở ra chỗ rãnh, phát hiện thể tích tinh hạch bỏ vào co lại một ít, hơn nữa bên ngoài có chút dấu vết vỡ vụn.


“Đây là súng tinh năng (súng có khả năng bắn tinh hạch).” Hạ Thiên Dật hướng bọn hắn giải thích nói: “Sau khi chúng tôi phát hiện tinh hạch vẫn luôn nghiên cứu công dụng của nó, hy vọng có thể sử dụng với tư cách nguồn năng lượng mới, thế nhưng năng lượng bên trong tinh hạch vẫn luôn không ổn định, luôn thất bại.


Về sau phát hiện phương pháp tinh lọc tinh hạch, tốc độ nghiên cứu bắt đầu nhanh hơn… đây là nghiên cứu mới nhất gần đầy súng tinh năng.


Trước mắt chỉ có thể sử dụng tinh hạch sau khi tinh lọc, hơn nữa năng lượng hao tổn khá lớn, quá trình chuyển hóa phải lãng phí gần ba phần năng lượng, còn có chút gân gà.”


Mấy người vừa đi vào phòng vừa nghe hắn nói tiếp:


“Nhưng nghe nói gần đây có đột phá mới, có thể đề thấp hao tổn trong quá trình chuyển hóa, đồng thời đối với tinh hạch chưa tinh lọc ổn định phương pháp này cũng có một ít thành tựu.


Cho nên cái này chỉ là vật thí nghiệm, cho cháu mở mang tầm mắt, tùy tiện chơi đùa. Dù sao sử dụng nó phải hao tổn số lượng tinh hạch không ít, còn không bằng dùng để tu luyện dị năng.”


Ôn Minh gật gật đầu, lúc chuẩn bị cất vào thì nhìn thấy đôi mắt em gái nhìn thẳng tắp vào súng tinh năng trong tay cậu, cậu liền trực tiếp đưa cho cô.


Hạ Y Huyên nháy mắt mấy cái, muốn nhắc nhở cậu súng này rất nguy hiểm, đừng tùy tiện giao cho cô bé nhỏ.


Nhưng nhìn thấy cô dượng, còn có chú Tề đều là vẻ mặt tập mãi thành thói quen, cô lại lặng yên nuốt lời muốn nói vào.


Trở lại phòng khách, mấy người tiếp tục nói chuyện phiếm, chủ yếu kể về một vài chuyện cũ, ngẫu nhiên cũng hỏi thăm Ôn Minh một chút về chuyến kinh nghiệm lần này.


Hạ Y Huyên cùng Ôn Dao, Ngữ Điệp ngồi ở một bên, cô xem như đã hiểu rõ, cô em họ này có chút khuynh hướng chứng tự bế, đều không thế nào để ý người.


Bởi vậy cô cũng không hỏi Ôn Dao vấn đề gì, mà chủ động nói


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận