Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ

Chương 1: Ngũ Nhất là một bé Hamster


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1: Ngũ Nhất là một bé Hamster
Edit: Mao Khống


Tết Nguyên Đán sắp kết thúc, trên bãi cỏ ngoài sân còn sót lại lác đác xác pháo, không khí vẫn chưa ấm lên, khẽ thở một hơi đã phun ra một làn sương mù trắng xóa.


So với cái lạnh ở bên ngoài thì nhiệt độ trong nhà ấm hơn, làm người ta không muốn bước chân ra ngoài nữa bước. Buổi sáng phải ôm chăn ấm chính là lý do của cơ số người có khát vọng phải nướng thêm chút nữa.


Vân thành, khu biệt thự Phượng Sơn.


Trong một căn biệt thự theo phong cách châu Âu nằm ở lưng chừng núi, một người đàn ông có vẻ ngoài anh tuấn lại nghiêm nghị đang nằm trên chiếc giường lớn, có vẻ như đang bị ổ chăn ấm áp “giam cầm”.


Ánh mắt rõ ràng đã thanh tỉnh, nhưng vẫn không có dấu hiệu là sẽ ‘thức dậy’.


Người đàn ông nằm trên giường mở đôi mắt thâm sâu nhìn trần nhà chằm chằm, rõ ràng đang tự ủ mình trong chăn nhưng ánh mắt lại phủ đầy nghiêm túc như thể đang suy nghĩ về một chuyện vô cùng trọng đại trong đời.


Nếu để người bên ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ tin sái cổ. Dù sao thì hành vi không chín chắn như bám giường thế này, một người “tiếng xấu đồn xa” sẽ không bao giờ làm ra.


Tuy nhiên, mọi thứ đều sẽ có ngoại lệ.


‘Nó’ không những biết người nam nhân anh tuấn lạnh lùng này đang bám giường, ‘nó’ còn là một sinh linh nhỏ bé biết mọi bí mật nhỏ của Nhiếp Tiêu trên đời này nhưng vẫn còn sống mà chưa bị diệt khẩu.


Ở bên phải trên tủ đầu giường của Nhiếp Tiêu, một cái ổ nho nhỏ đang yên bình nằm đó.


Bên trong cái ổ được lót bằng bông, lấp ló hai cái tai bông xù nhỏ xíu. Cảm giác mềm mại dễ thương hình thành sự đối lập rõ ràng với bố cục của căn phòng.


Nhưng nếu bạn tỉ mỉ quan sát căn phòng này sẽ phát hiện, các đồ vật đáng yêu như vậy đều hiện diện ở khắp các góc nhỏ.


Ngay lúc này, hai cái tai nhỏ đột nhiên khẽ run, đám bông giữ ấm bên trên bị một cái móng vuốt nhỏ đẩy ra, lăn lông lốc qua một bên


Kế tiếp là một cái đầu nhỏ nhô ra, đó là một bé chuột hamster màu trà sữa. Híp lại đôi mắt nhỏ, vươn hai móng vuốt ra chậm rãi xoay người.


Bé chuột nhỏ sau một đêm ngủ no cả người tràn đầy sức sống, nhìn người đàn ông vẫn còn đang nằm ì trên giường, liền vung bốn chân ngắn ngủn phóng tới. Quen đường quen lối bò lên gối của Nhiếp Tiêu, sau đó bám vào tóc tiếp tục leo lên trán.


Chiếm được ‘siêu cấp vị trí – trán’ bé chuột vui vẻ nheo mắt lại, hiển nhiên hôm nay lại là một ngày bé sẽ làm mưa làm gió trên đầu Nhiếp Tiêu.


Sau đó bé chuột cúi đầu nhỏ, ở trên trán hắn cọ cọ một cái như đang chào buổi sáng.


Có một cục mềm nhũn đang ngồi trên trán, Nhiếp Tiêu không nhịn được nữa liền giơ tay chụp tên nhóc này vào lòng bàn tay, sau đó ngồi dậy.


Nhìn Nhiếp Tiêu thành công rời giường, bé chuột trong lòng bàn tay đang vui vẻ nheo mắt lại.


Dũng sĩ Hamster hôm nay lại chiến thắng ác ma ổ chăn, cứu thoát chủ nhân ba ba! ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ


“Chít” ba ba, chào buổi sáng nha!


Nhiếp Tiêu mở bàn tay, nhìn cục lông nhỏ xíu bắn sức sống ra bốn phía, gương mặt đẹp trai không cảm xúc, tay lại vuốt bé chuột từ đầu tới đuôi hai cái.


“Chào buổi sáng. “


Bé chuột bị sờ đến toàn thân lông xù, đầu óc choáng váng. Nếu không phải nể mặt mặt mũi của ba ba, bé nhất định sẽ trở mặt.


Mặc dù bị sờ rất thoải mái rất hưởng thụ. ( ‘͈ ᗨ ‘͈ )


Nhiếp Tiêu thoải mái mà sờ mấy cái mới đem bé chuột thả lại vào chiếc ổ trên tủ đầu giường, sau đó mở tủ lấy một bộ quần áo đi vào phòng tắm.


Bé chuột nằm nhoài trong ổ một lát mới từ trong cảm xúc bị sờ thoải mái tỉnh lại. Liếc đôi mắt nhỏ về phía Nhiếp Tiêu, tinh thần phấn chấn cũng chuẩn bị tự tắm cho mình.


Trượt từ thang trượt được lắp từ tủ đầu giường xuống thảm trải sàn, sau đó chạy về khu vệ sinh riêng của mình ở góc phòng.


Đầu tiên ở trong nhà vệ sinh nhỏ có rèm cửa giải quyết vấn đề sinh lý, sau đó tiến vào bồn tắm có cát mùi dâu tây dễ chịu lăn vài vòng. Lông toàn thân đều được tắm sạch sẽ, khẽ run thân thể để cát còn dính trên người rơi ra hết, một cục mochi dâu tây* đã ra lò.


*Mochi dâu tây:



Bé chuột tắm cả người đều thơm ngát bò ra khỏi bồn tắm, đi đến ngoài nhà vệ sinh của Nhiếp Tiêu cách lớp kính mờ bắt đầu chờ đợi.


Mắt nhỏ đen láy nhìn ảnh phản chiếu mờ ảo trên cửa kính, cả người không có việc gì làm, buồn bực nhàm chán, chuột sinh* đều trôi qua như nước chảy.


* Người thì có ‘nhân sinh’, chuột thì có ‘chuột sinh’.


Ba ba mỗi lần tắm đều thật lâu nha chít.


Chờ lâu thật lâu, bé chuột không nhịn được bắt đầu suy nghĩ miên man, căng thẳng lo lắng. Nếu không phải thân ảnh bên trong cửa kính vẫn cử động, bé còn nghĩ có khi nào Nhiếp Tiêu đã chết đuối trong bồn tắm rồi không. ( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅ )


Cũng may rất nhanh cửa đã mở, nhìn thấy Nhiếp Tiêu bình yên vô sự bước ra, bé chuột liền phun ra một cái bong bóng trắng.


Lo chết bổn bảo bảo. ( ౦ ‸ ౦ )


Nhiếp Tiêu thân thể trần trụi từ trong bồn tắm bước ra, theo thói quen nhìn xuống thảm nhỏ bên cạnh, đúng như dự đoán nhìn thấy cục lông nho nhỏ nào đó đang ngồi xổm trợn mắt nhìn mình, không nhịn được liền dùng đầu ngón tay còn dính nước xoa xoa đầu nhỏ, ở trên đó lưu lại một vệt nước nhàn nhạt.


“Tiểu lưu manh.”


“Chít!” Mới không phải!


Vừa mới chải chuốt lông gọn gàng liền bị chủ nhân xấu xa xoa loạn, bé chuột tức giận thở phì phò ôm đầu xoay người, hướng cái mông tròn vo vào Nhiếp Tiêu. (ơ hơ hơ 🤤 )


Đáy mắt Nhiếp Tiêu hiện lên ý cười, cầm lấy khăn mặt bên cạnh lau khô người.


Vai rộng hông hẹp, cơ bụng mượt mà, chân dài thẳng, cao to nhưng không thô lỗ, vóc người hoàn mỹ hiện ra theo từng động tác lau qua loa.


Các vết sẹo to nhỏ dữ tợn ở trước  ngực và sau lưng càng làm tăng thêm hormone nam tính.


Mặc quần lót và áo khoác xong, Nhiếp Tiêu giơ bàn tay to lớn hốt trọn tên nhóc còn đang tức giận chải lông vào lòng bàn tay, bước ra ngoài.


Làm một quan hốt phân đầy đủ trách nhiệm, Nhiếp Tiêu quen tay quen chân cầm cái xẻng nhỏ màu xanh lam, ngồi xổm trước khu vực vệ sinh chuyên dụng của bé chuột. Nhấc lên bức màn nhà xí, dùng xẻng xúc các viên tròn nho nhỏ nào đó bỏ vào thùng rác sau đó thêm vào ít cát mới.


“Thật thúi, Ngũ Nhất đúng là một bé thối thối.”


Nhiếp Tiêu làm bộ bóp mũi lại ghét bỏ, khiến cho bé chuột vừa thẹn vừa lúng lúng kháng nghị “chít chít!” mềm mại, tiếng kêu làm cả lòng mề Nhiếp Tiêu muốn run rẩy.


“Chít!” Người ta mới không phải là bé thối thối!


Bé chuột oán niệm nhìn Nhiếp Tiêu, đối với cái nhũ danh “Thối Thối” này bé phản đối từ cả nội tâm, nhưng mà chuột thân bất do kỷ, miệng lại không thể nói tiếng người, cho dù cả cục lông đều kháng nghị cũng không thể chống lại chủ nhân tà ác.


“Đi thôi, thối bảo bối, chúng ta đi ăn sáng. “


Nhiếp Tiêu khóe môi nhếch lên cười tủm tỉm, tinh thần sảng khoái cùng bé chuột tâm trạng sống không còn gì luyến tiếc xuống lầu. Những người giúp việc trong biệt thự đã chuẩn bị xong thức ăn từ sớm, trên bàn đặt hai phần đồ ăn.


Một bộ bình thường to to, một bộ tí hon tinh xảo.


Nhiếp Tiêu sau khi ngồi xuống, liền đem bé chuột thả xuống mặt bàn. Bé chuột ngửi mùi ngũ cốc trong chén cơm, bụng nhỏ đã đói từ lâu bắt đầu kêu ọt ọt. Không kịp chờ đợi lập tức chạy tới víu chặt móng vuốt vào miệng chén của mình, nắm lấy một hạt dưa nhỏ bắt đầu gặm, vừa nhanh vừa đáng yêu.


Nhiếp Tiêu không khỏi nở nụ cười, sau đó cũng tao nhã ung dung bắt đầu dùng cơm.


Sau khi đã lắp đầy bụng, bé chuột nhìn bên trong chén cơm của mình còn một ít ngũ cốc, đối với thiên tính tích trữ lương thực, rất nhanh đã quyết định đem phần còn lại nhét vào hai túi kho bên quai hàm, làm cho hai má thịt nháy mắt phồng to.


Nhìn hai chiếc má thịt thịt, đáng yêu đến nỗi khiến Nhiếp Tiêu không nhịn được vươn ngón tay xoa xoa. Mà cái xoa này thiếu chút nữa làm cho bé chuột ngay tại chỗ biểu diễn màn “mở kho xả hàng”.


Cũng may tiểu móng vuốt nhanh chóng bịt kín miệng nhỏ, lúc này mới không để lương thực rớt ra.


Bé chuột lập tức ngẩng đầu lên, vừa ai oán vừa uất ức nhìn chủ nhân ba ba độc ác nhà mình. Nếu không phải nể mặt mặt mũi của ba ba, bé nhất định sẽ cắn chết tên đàn ông này! 


Túi của chuột ta có thể tùy tiện muốn xoa là xoa sao? Xấu xa!


Bị ai oán mà nhìn, Nhiếp Tiêu không khỏi ngượng ngùng thu tay về, nhìn cục lông đem phần ngũ cốc cuối cùng trong chén càn quét sạch sẽ, liền cầm bình nước nhỏ bên cạnh đưa tới bên miệng đối phương.


Bé chuột đối với động tác này đã quen thuộc, ngước đầu nhỏ, ôm lấy miệng ống hút thủy tinh “chậc chậc chậc” mà uống nước, ngủ một đêm thực sự khát.


Ăn uống no nê, lương thực nên trữ đều đã trữ, cục lông nhỏ nhất thời nằm bẹp trên khăn trải bàn, thoả mãn không muốn nhúc nhích.


Nhiếp Tiêu cũng đã ăn xong, gọi người đến dọn bàn sau đó lấy đến một cái cân điện tử. Thừa dịp cục lông không chú ý, nhanh tay đem bé đặt lên trên.


Nhìn con số hiển thị, một lớn một nhỏ đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.


Bé chuột: OvO


“Thối thối, con lên 10g! Con sắp biến thành một nhóc béo phì rồi.” Nhiếp Tiêu nhìn mà than thở, bữa cơm này, gần như ăn một phần năm trọng lượng cơ thể, “Con là một cái thùng cơm!”


“Chít!” Mới không phải, mới không có! (ಥ △ ಥ)


Bé chuột cảm giác cả chuột đều không ổn, vội vàng từ trên cân leo xuống, hai móng vuốt nhỏ nâng quai hàm căng phồng, dường như đang bày tỏ đây không phải là cân nặng thực sự của mình.


Nhiếp Tiêu mặt lạnh: “Hiện tại chỉ là tích trữ, nhưng sau này không phải cũng là một mình con ăn sao? “


Bé chuột: QAQ


Để chứng minh không phải chỉ một mình mình ăn hết, bé chuột dùng móng vuốt nhỏ đẩy đẩy một bên má, sau đó từ trong kho nhỏ lấy ra một hạt lúa mạch đặt vào lòng bàn tay Nhiếp Tiêu, mắt nhỏ mong ngóng mà nhìn hắn.


“Chít!” Ngũ Nhất không ăn một mình, cho nên Ngũ Nhất không mập.


Nhiếp Tiêu nhất thời bị chọc cười, nhìn hạt lúa mạch trong lòng bàn tay, trong lòng liền ấm áp, không nhịn được dùng đầu ngón tay xoa xoa trán bé chuột, “được rồi, thối thối hiện tại không mập chút nào, bây giờ tích trữ nhiều đồ ăn một chút, sau này lớn lên có thể nuôi ba ba.”


Bé chuột được dỗ đến mức vui vẻ, nhảy nhót mà “chít” một tiếng đáp ứng. Nhìn một người lớn như Nhiếp Tiêu, nhất thời ngọn lửa lý tưởng nuôi gia đình cháy lên hừng hực.


Ngũ Nhất sau này sẽ nuôi ba ba! !


Ngay lúc này, một cú điện thoại đột nhiên gọi tới. Nhiếp Tiêu liếc nhìn tên người gọi đến liền trực tiếp bắt máy, bé chuột đứng ở trên bàn ăn ngước đầu nhìn, nhạy bén mà dựng lên hai lỗ tai nhỏ.


Điện thoại vừa thông, một tiếng rống tràn đầy sức sống từ đầu bên kia truyền tới.


“Lão đại lão đại, năm mới vui vẻ nha! Chị Nghiên báo tin chuẩn bị làm một bàn ‘Đạm thủy bàn đầu ngư’ chiêu đãi chúng ta, hỏi chúng ta có muốn ăn hay không.”


*Cá mè hoa nước ngọt.


“Ăn.” Nhiếp Tiêu nhíu mày, lời ít ý nhiều.


“! ! ! ?”


“Lão đại! Ông làm sao đáp ứng nhanh vậy! ! !”


Đối diện tựa hồ không ngờ tới Nhiếp Tiêu sẽ đồng ý, giọng nói trong trẻo nhất thời mất đi sức sống, vô cùng đau đớn mà chất vấn, “Lão đại, anh không phải nhân dịp tết và quốc tế lao động mà nghĩ ở nhà mấy ngày sao? Tết nguyên tiêu cũng còn chưa qua mà, em còn muốn ở lại Hawaii thêm hai ngày nà QAQ!”


Nhiếp Tiêu: “…” lễ gì mà lung ta lung tung.



Bé chuột đang nghe lén bên cạnh tức giận, đối với người bên kia điện thoại “chít” một tiếng bày tỏ kháng nghị.


Ngũ Nhất mới không phải quốc tế lao động, Ngũ Nhất là bé chuột! ! !


*Ngũ Nhất  => 1/5 quốc tế lao động :v


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận