Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ

Chương 17: Ngũ Nhất đã cố gắng hết sức


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 17: Ngũ Nhất đã cố gắng hết sức.


Uy lực đất rung núi chuyển này làm mọi người chấn động, đồng thời cũng làm mọi người kích động đỏ cả mặt. Dị năng giả trở nên mạnh hơn, không phải đại biểu cho tang thi càng ít hơn sao?


Như vậy, cách ngày mạt thế càng gần hơn sao?


“Quá lợi hại! Quả thực giống như siêu nhân của nước Mỹ!”


“A a ngầu quá xá! Vạn cân chùy và khai sơn phủ*!!!”


(búa vạn cân, rìu mở núi)


Các sinh viên trẻ nhìn hố lớn và vết chém trên vách núi, kích động đến nói năng lung tung. Nam sinh viên càng thêm sùng bái, trong mắt như lóe hào quang.


Nhưng hai người Tạ Quân và Lưu Đại Sơn lại bị hai đòn này vắt kiệt sức lực, như hai con cá mắm nằm trên mặt đất, không hề có một chút hình tượng của siêu anh hùng.


“Đừng nói nữa, ai tới đỡ tôi dậy cái coi!” Tạ Quân nằm dưới đất gào thét: “Ném hai viên tinh hạch cũng được, tôi nói muốn không nổi rồi đây!” “


Tiểu Ngũ Nhất ngồi xổm xuống cạnh bọn họ đầu tiên, đem mấy viên tinh hạch nhét vào tay hai người, sao đó không nhịn được lấy tay chọt chọt cánh tay rắn chắc, mắt sáng lấp lánh.


Thấy tiểu lão đại quan tâm mình, Tạ Quân và Lưu Đại Sơn cảm động không thôi, nhưng câu tiếp theo của thiếu niên trực tiếp ném bọn họ vào lòng nước Tây Hồ*.


“Khôi phục nhanh lên, gọi búa lớn và rìu lớn về cho tui sờ sờ, tui muốn xem!”


Tạ Quân và Lưu Đại Sơn: “…” Không muốn yêu nữa.


Búa lớn và rìu lớn cuối cùng cũng được triệu hồi về, vẫn là cái búabvà cái rìu đen thui bình thường kia, không có một chút biến hóa. Nhưng mọi người không hề chê bai, sờ bên trái rồi sờ bên phải.


Tạ Quân và Lưu Đại Sơn bị xa lánh ở ngoài, rõ ràng không bị ai đụng tới, mà lại cảm giác cả người khó chịu.


“Tôi cảm giác mình bị sàm sỡ.” Tạ Quân sắc mặt thâm trầm nói.


Khuôn mặt màu lúa mạch của Lưu Đại Sơn khó phát hiện chỗ nào kỳ lạ, lặng lẽ gật đầu.


Tất cả mọi người nỗ lực nhấc cái búa và rìu lên, nhưng dùng tất cả sức lực từ lúc bú mẹ đến nay cũng không mải may làm nó động đậy.


Tiểu Ngũ Nhất cũng đưa tay ra thử nhấc, kết quả khuôn mặt nhỏ đều rặn đỏ nhưng chỉ có thể khiếp sợ nhìn hai thanh vũ khí có trọng lượng không bình thường.


“Tiểu Quân Quân và Đại Sơn thật lợi hại, mỗi ngày đều cầm mà không thấy mệt!” bé chuột phát ra âm thanh thán phục.


Các sinh viên khoa vật lý cũng phát huy tinh thần nghiên cứu khoa học, đi vòng quanh hai vòng, sờ cằm nhìn từ trên xuống dưới, vô cùng hứng thú: “Trọng lượng này trái với quy ước bình thường, không biết có cấu tạo là gì.”


Nghe lời này, Tạ Quân cùng Lưu Đại Sơn nhất thời cảm thấy sau lưng lạnh toát, cảm giác như sắp bị giải phẩu xông lên đầu, đem búa và rìu bản mệnh của mình ôm về. Mà ở trong tay bọn họ, hai món vũ khí giống như 2 món gia cụ trọng lượng bình thường, cầm lên dễ như ăn cháo.


Viên lão hiệu trưởng nhìn hai món vũ khí này, ở một bên suy tư. Khác với mọi người, ông đem lực chú ý đặt trên dị năng.


Nói đến vấn đề này, nhóm sinh viên chung quanh cũng bắt đầu suy ngẫm. Những ai có đọc tiểu thuyết đều biết các loại dị năng như phong vũ lôi điện, chứ chưa bao giờ thấy có loại dị năng biến thành rìu và búa*.


(Ban đầu tác giả để Tạ Quân cầm dùi cui, Đại Sơn cầm rìu. Sau này lại đổi thành Tạ Quân cầm búa nên mình sẽ đổi lại từ các chương này về sau nhé.)


Vừa nhắc đến, lồng phòng ngự của Võ Văn Vũ cũng rất đặc thù.


Viên lão hiệu trưởng bàn bạc với các học sinh, cho ra kết luận: “Nếu dựa theo giải thích của các trò này, có thể phân chia ra hai loại là dị năng hệ kim và hệ không gian, chỉ là hình thức có sự biến dị. Tạ Quân và Đại Sơn có lẽ là dị năng hệ kim biến dị, đặc thù chính là biến thành vũ khí. Còn trò tiểu Vũ chính là biến dị của dị năng hệ không gian, đặc thù dị năng thiên về cách ly và phòng ngự, cho nên mới biến thành lồng phòng hộ như chúng ta thấy.”


Những người khác nghe phân tích xong cũng bắt đầu ngẫm nghĩ, phân chia như vậy, đặc điểm cũng rất rõ ràng.


“Thì ra là như vậy, tôi và Đại Sơn là biến dị kim hệ dị năng, lúc trước sau khi tỉnh dậy, trong tay chúng tôi đột nhiên xuất hiện hai món vũ khí. Chắc là có liên quan đến nghề nghiệp của bọn tôi.” Tạ Quân vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía Võ Văn Vũ.


Võ Văn Vũ cũng kể lại tình huống của mình, trên mặt hơi ngại ngùng: “Tôi với anh trai từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, trước giờ anh ấy luôn bảo vệ tôi, trong lòng tôi kỳ thật cũng rất muốn có thể bảo vệ lại anh ấy.”


Ngũ Nhất nghe lời này, không nhịn được nhớ lại vóc người khôi ngô cường tráng của Võ Văn Kỳ, lại nhìn thân hình nhỏ bé xinh đẹp của cô, trong đầu khó có thể tưởng tượng ra hình ảnh cô bảo vệ lại hắn.


… Chà, hơi đẹp.


Ngũ Nhất nhanh chóng lắc lắc đầu, đem hình ảnh đáng sợ kia quăng ra ngoài, ngẩng đầu nhìn bầu trời dần tối.


Mọi người quyết định tìm một chỗ nghỉ ngơi.


Mà ngày mai, có thể sẽ tới được Sơn Thành. Nghĩ đến sắp có thể về nhà, các sinh viên nhà ở Sơn Thành đều vô cùng kích động.


Bé chuột cũng cảm thấy cách ba ba gần hơn một chút.


***


Ở nơi khác, mấy người Nhiếp Tiêu dị năng cũng đồng loạt lên cấp, không uổng công bọn họ không quản ngày đêm hấp thu tinh hạch. Nguyên bản dị năng không có chút lực sát thương, rốt cuộc đã hiện ra uy lực chân chính.


Trong màn đêm thăm thẳm, mấy người Nhiếp Tiêu tụ lại trong một căn phòng, lần lượt biểu diễn dị năng đã biến hóa lúc ban ngày.


Nhiếp Tiêu phát ra dị năng, giữa căn phòng tối xuất hiện một con rắn điện màu xanh lam bay lượn trong không khí, phát ra tiếng điện xẹt chói tay, dòng năng lượng cao áp khiến người ta không dám đến gần. Mà lốc xoáy nhỏ trong lòng bàn tay đã biến thành từng lưỡi phong nhận*, nhẹ nhàng phóng ra ngoài, một cái lọ hoa lặng yên bị cắt thành hai nữa.


(*thuần Việt là lưỡi dao gió, nhưng phong/băng/thủy nhận vv nghe hay hơn nên mình giữ nguyên Hán Việt nhé. )


Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên vô cùng thán phục, Mạc Diệp ở bên cạnh thiếu chút nữa kích động vỗ tay. Sau đó, bọn họ cũng không cam lòng yếu thế mà thả ra dị năng của mình.


Băng hệ dị năng của Tiêu Nghiên từ đơn giản chỉ có thể ngưng tụ băng sương giờ đã hoàn toàn đóng băng vật trong tay, lớp băng dày kia chính là minh chứng tốt nhất.


Dị năng của Võ Văn Kỳ càng đơn giản thô bạo, hai tay chạm xuống đất, một cái gai đất dài hơn một mét từ dưới đất mọc lên.


“Mạnh thì có mạnh, thế nhưng muốn em lấy tay đi sờ tang thi thì em xin từ chối.” Tiêu Nghiên đầy tay sương lạnh, sắc mặt nặng nề vô cùng không tình nguyện.


Võ Văn Kỳ lúc này không tử tế mà cười cười.


Mạc Diệp ở một bên cũng biểu diễn dị năng của mình, con dao găm của nhóc hầu như không có gì thay đổi, thế nhưng chém gai đất dễ như cắt đậu hủ, chém xong còn lén nhìn Võ Văn Kỳ một cái, nhỏ giọng giải thích.


“Anh khôi phục nó lại đi, xem như chưa bị cắt.”


Võ Văn Kỳ: “…”


Tiêu Nghiên không nhịn được cười rộ lên xoa xoa đầu nhóc, nhìn dao găm trong tay Mạc Diệp, tò mò mượn lấy xem một chút, sau đó nhẹ nhàng vung dao lên, một lưỡi băng nhận liền bay ra, tự hù chính mình sợ ngây người.


Tiểu Mạc Diệp cũng kinh ngạc há miệng.


“Còn có thể làm như vậy?”


Võ Văn Kỳ không thể tin nổi, Nhiếp Tiêu ở bên cạnh cũng rất hứng thú. Hai người đàn ông cao lớn vây quanh Mạc Diệp, làm cậu chàng áp lực như núi đè, lùi về sau hai bước.


Nhưng mà hai người bọn họ lại không thể cầm lấy dao găm của Mạc Diệp, so với Tiêu Nghiên có thể cầm lấy dễ như ăn cháo, bọn họ lại cảm thấy như có mấy ngọn núi đè lên đó, nặng tựa ngàn cân.


“Tà môn!” Võ Văn Kỳ cảm thấy kỳ quái, dùng sức xoa xoa đầu Mạc Diệp, “Nói, có phải thằng nhóc cậu bây lớn mà đã yêu thích chị gái xinh đẹp không.”


“Em không phải! Em không có!” Tiểu Mạc Diệp vô tội bị oan uổng, đặc biệt oan ức, chính cậu cũng không biết là xảy ra chuyện gì.


Nhiếp Tiêu cũng suy tư.


Tiêu Nghiên ở bên cạnh hơi bận tâm, thân thiết nhìn Mạc Diệp nói: “Mạc Mạc, lúc nãy chị có làm cưng đóng băng không?”


“Không có, em ở Mạc Hà từ nhỏ đến lớn, không sợ lạnh.” Mạc Diệp ngoan ngoãn lắc đầu, vừa nãy trong nháy mắt cậu cảm thấy một cơn lạnh buốt, nhưng sau đó lại không có khó chịu gì.


Nghe lời này, Tiêu Nghiên lại cầm lấy dao găm của Mạc Diệp thử lần nữa, dị năng của cô không có chút xung đột nào với thanh dao găm này.


Tiêu Nghiên không khỏi vui vẻ đề nghị: “Mạc Mạc, vậy sau này chúng ta cùng liên thủ đi!”


“Dạ!” Mạc Diệp không chút suy nghĩ, vui vẻ dứt khoát gật đầu.


Một lớn một nhỏ trong nháy mắt đã vui vẻ đạt thành quyết định, làm Vĩ Văn Kỳ ở một bên không hiểu sao lại cảm thấy khí chịu, giơ tay lên vỗ ót Mạc Diệp.


“Còn nói không phải, đúng là một nhóc quỷ háo sắc!”


“A a a chị Tiêu Nghiêm, ảnh bắt nạt em!”


“Đừng nghịch!”


Nhiếp Tiêu đã bị lãng quên ngồi trong góc, mặt không đổi sắc nhìn “một nhà ba người” này đánh yêu, sau đó cô đơn một mình đến bên cửa sổ, bóng hình cô quạnh nhìn lên mặt trăng trên trời, không tiếng động thở dài.


Bảo bối Thối Thối, ba rất nhớ con.


# Cha già trong đêm, cô quạnh nhớ con#


***


sân bay Cáp Nhĩ Tân.


Trong căn phòng yên tĩnh, Ninh Phong và Đoạn Ôn Du cũng đang nghiên cứu dị năng của nhau. Hai người đè thấp giọng, như là đang lén lút tâm tình.


Ninh Phong thả ra một đóm lửa bằng lòng bàn tay, ánh lửa lập tức chiếu sáng căn phòng tối tăm, chiếu đến mặt hai người đều đỏ ửng.


Đoạn Ôn Du cũng cầm cái bình rỗng, trong nháy mắt, bên trong đã đầy nước. Nói chung, là có thể tạo ra nhiều nước hơn.


Ninh Phong nhìn bình nước kia, bĩu môi. “Quả nhiên dị năng hệ hỏa của em ngầu hơn!”


Ninh Phong vừa nói vừa nâng đốm lửa trong lòng bàn tay lên cao, vui vẻ đắc ý mà xoay vòng vòng tại chỗ, tia lửa ở trong không trung vẽ nên một quang cảnh đẹp đẽ.


“Bổn thiếu gia sau này sẽ làm một kẻ tội phạm phóng hỏa trong tim*,mê đảo ngàn vạn thiếu nam thiếu nữ.”


Đoạn Ôn Du lạnh mặt nhìn ‘cây đuốc hình người’ Ninh Tiểu Phong, giơ tay đẩy kính mắt, lòng bàn tay ngưng tụ một quả cầu nước ném qua.


“Phòng cháy chống trộm, trách nhiệm mọi nhà.”


“Hôm nay cứu hỏa, tại tuyến dập lửa.”


“Sắc trời đã muộn, tắm rồi ngủ đi.”


Ninh Phong: “…” QAQ


Tui rất hận.


***


Một đêm trôi qua.


Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại, nhóm của Ngũ Nhất lập tức xuất phát đến Sơn Thành. Tăng nhanh tốc độ, chưa đến giữa trưa đã tới một cái thôn nhỏ ngoại ô Sơn Thành, chân chính tiến vào vùng có người cư trú.


Chỉ cần đi khỏi thôn trang phía trước, bọn họ sẽ chính thức tiến vào thành phố, sau đó đến nhà của các thành viên trong đội, tìm kiếm người nhà của họ.


Chỉ là bọn họ không thể ngờ được, từ lúc bọn họ đặt bước chân đầu tiên vào thôn này, nhất cử nhất động của họ đã bị một bóng dáng nho nhỏ phát hiện.
__________
Tây Hồ:




Cục Lông: Đây là nguyên nhân tui thích đào hố về mạt thế, mỹ thực vân vân. Vừa lội tìm ảnh minh họa vừa xuýt xoa chảy nước miếng (ˉˉ)


Bên dưới có cảnh báo, không muốn tụt mood xin hãy bỏ qua.
.
.
.
.
Xin hãy đội nón bảo hiểm ಥ_ಥ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận