[Mạt Thế] Hồi Sinh

Chương 43


Bầu trời theo thời gian bắt đầu tối sầm lại, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, không gian hệ nữ nhân rùng mình đánh một cái hắt hơi, ngượng ngùng sờ sờ mũi.

Mạc Mông nhìn qua kính chiếu hậu nói.

“Sắp tiếng vào sâu trong ngoại ô, có thể sẽ có nguy hiểm, trời cũng đã tối ta đề nghị tất cả dừng tại đây dựng trại qua đêm, để hạn chế nguy hiểm đợi trời sáng lại tiếp tục đi vào trong”

Ý kiến đưa ra không ai dị nghị, vì vậy hai chiếc xe đồng loạt dừng lại.
Lục đục dựng lều.

Một nam nhân thuộc Mạc gia đốt một đống lửa, mọi người sao khi dựng trại liền tập hợp ngồi quanh.

Không gian hệ nữ nhân phóng ra trên mặt thảm lương thực rồi bắt đầu phân phát đều cho mọi người.

Tô Chu được đến một gói bánh mì nhỏ và một chai nước khoáng, nhìn mọi người đã bắt đầu mở gói ăn ngon lành, cô không dấu vết nhíu lại mi.

Không muốn ăn!

Bụng lại đột nhiên cồn cào, cô nghĩ bản thân đã lâu không hấp thu thêm tinh hạch, tay chân cũng bắt đầu có cảm giác mệt mỏi, cấp bốn trung kì cũng dừng lại đã lâu. 

Tô Chu cầm lấy bánh mì bỏ về lều trại, mọi người nhìn cô một cái cũng không ai nói thêm gì, chỉ là nghĩ thoáng qua cô gái này thật khó chung đụng mà thôi.

Mạc Mông nhìn bóng lưng Tô Chu như có điều suy nghĩ, nhưng chỉ là thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất.

Hắn quay đầu nói với mọi người.

“Ăn xong tất cả nhanh chóng nghỉ ngơi, mai chúng ta lên đường sớm, bốn nữ nhân chung một lều trại, còn lại theo ta ở chung, canh gác phân công theo nhóm!”

Thủy hệ nữ nhân dè dặt giơ lên tay.

“Mạc thiếu… Ta muốn thay quần áo…”
Đi cả một ngày, mồ hôi dính đầy người, làm một cô gái đương nhiên không chịu nổi.

Mạc Mông không dấu vết nhíu mi.  Nhìn thấy vậy, không gian hệ cùng với chữa khỏi hệ nữ nhân cũng theo đứng lên.

“Hai chúng ta cũng đi theo nàng, ngươi không cần lo lắng!”
Hai nàng cũng muốn thay đồ a…

Mạc Mông thở hắt phất phất tay.

“Đi đi đi”

Nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm.

“Đừng đi quá xa!”

Ba nữ nhân đồng loạt gật đầu, tiến vào bụi rậm cách đó không xa.

Mạc Mông phân công hai người ở lại canh gác rồi tiến vào lều trại, đi cả một ngày, cho dù là thần tiên thì cũng phải mệt mỏi huống chi hắn vốn không phải thần tiên.

Vừa ngả lưng ra thảm, Mạc Mông liền nghe tiếng bước chân hỗn loạn chạy về phía lều trại.

“Mạc thiếu, không xong rồi!”

Hắn bật người dậy, sắc mặt âm trầm mang lên súng lục.

“Chuyện gì?”

Người đến sắc mặt khó coi mở miệng.

“Chúng ta đang canh gác liền nghe tiếng hét thảm từ bên bụi rậm, chạy qua đến thì chỉ thấy An Khả cùng với Lam Tư Nhi bất tỉnh nằm tên mặt đất, Thương Khuê không thấy!”

Trong miệng nam nhân, An Khả là thủy hệ dị năng nữ nhân, Lam Tư Nhi là chữ khỏi hệ, Thương Khuê là không gian hệ.

Nghe tin không gian hệ nữ nhân mất tích, sắc mặt của Mạc Mông cấp tốc chìm xuống, hắn phun một ngụm nước bọt xuống mặt đất, chửi tục.

“Mẹ nó!”

Thương Khuê mất tích! Không gian cũng mất! Đây chứng minh cho cái gì? Vật tư chuẩn bị cho chuyến đi của họ cũng không cánh mà bay! Bắt họ phải đi như thế nào?

Càng nghĩ gương mặt càng âm trầm, bàn tay cuộn thành nấm đấm nổi lên cả gân xanh.

“Mẹ nó! Tắm rửa thay đồ cái gì! Chỉ biết xông ra họa!”

Mạc Mông nhắm lại mắt bình ổn tâm tình táo bạo, hỏi nam nhân.

“Hai nữ nhân kia hiện tại thế nào?”

“Đã được đưa vào lều trại, Tô tiểu thư đang xem xét!”

Không biết vì sao vừa nhắc đến Tô Chu, Mạc Mông liền cảm thấy an tâm, trong lòng hắn vô cớ bật ra một thanh âm.

Có cô gái này ở đây, tất cả đều không phải việc lớn.

Hắn chân trước vừa bước vào lều trại liền nghe âm thanh chói tai vang lên.

“Chát!”

Mạc Mông khóe môi run rẩy, cảm giác thật đau răng.

Bên trong là hai nữ nhân gương mặt mê mang bị đánh thức, hai bên gò má in một dấu tay trở nên bầm tím, cả bên mặt bắt đầu sưng lên.

Mạc Mông vô ý thức lùi lại một bước, đánh thức người bằng phương pháp này, chỉ có cô gái gọi Tô Chu này có thể làm được thôi, thật quá hung tàn.

An Khả choáng váng trợn mắt nhìn Tô Chu.

“Ngươi bị điên a!!!”

Tô Chu khó có được nhếch khóe môi, khoái trá trả lời.

“Gọi ngươi dậy mà thôi”

An Khả nghẹn đỏ mặt, cuối cùng cũng nuốt xuống, chột dạ nhìn đứng trước cửa lều Mạc Mông, dù gì thì nàng cũng là người đề ra việc thay quần áo, bây giờ xảy ra chuyện rồi nàng cũng không trách khỏi trách nhiệm.

Lam Tư Nhi đỏ ửng vành mắt dùng dị năng chữa trị trên mặt dấu bàn tay. Từ khi sinh ra đến giờ, cô nơi nào chịu đau lớn như thế! Ngay cả khi mạt thế đổ xuống rồi thức tỉnh dị năng, cô đều là ngủ một giấc rồi thức tỉnh, mọi người đều coi cô như tổ tông mà đối đãi, đáng giận! Nữ nhân này dựa vào cái gì mà dám đánh thức cô bằng biện pháp này!

Tô Chu nếu biết trước đánh thức người ta bằng hai cái bạt tay liền bị người ghi hận thì cô chắc chắn sẽ đánh nhiều thêm năm mười cái.
Dù gì thì cũng bị ghi hận rồi, thêm nữa cũng chả sao.

Cô không tiện dùng quang dị năng chữa khỏi, chỉ có cách dùng biện pháp mạnh này thôi.

Mạc Mông khụ một tiếng, ánh mắt đảo qua hai người rồi nhìn vệ phía bàn tay Tô Chu, thoáng chốc run rẩy.
Hắn khụ một tiếng rồi nghiêm mặt hỏi.

“Chuyện gì xảy ra?”

An Khả dè dặt cắn cắn môi nhu thuận trả lời.

“Ta cùng hai người bọn họ vừa tiến vào liền gặp đột kích, thứ đó quá nhanh, khi phản ứng lại thì Thương Khuê không thấy, ta cùng Tư Nhi cũng choáng rồi ngất đi”

Mạc Mông nhướn mày hỏi, giọng bình thản không đoán được cảm xúc:

“Có nhìn rõ bị thứ gì tập kích?”

An Khả vò vò góc áo, đầu cũng không dám ngẩng lên nói:

“Không…không nhìn rõ”

Mạc Mông gân xanh trên trán ào ào nổi lên, vì cái gì lại chọn trúng người thế này đi làm nhiệm vụ chứ, quả thật chính là kéo chân sau của toàn đội.

“Tất cả khẩn trương chuẩn bị lên đường tìm Thương Khuê, trong vòng tối nay phải tìm được nàng, nghe rõ không?”

Thấy mọi người tán thành, Mạc Mông liền quay lưng đi ra khỏi lều đều động tất cả chuẩn bị.

Tô Chu duỗi thắt lưng, ánh mắt đăm chiêu xuyên thấu qua lớp vải lều trại nhìn về phía rừng rậm.
Cái mũi trong không khí hít một hơi rồi lại thở mạnh ra.

Một hương vị quen thuộc!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận