“Cô ta muốn làm phẫu thuật thì thương! Chị tôi bị người ta cướp đàn ông, còn bị cắm sừng thì lại không thấy thương à?!”
“Nhưng trong chuyện này Y Nhu cũng là người bị hại mà! Muốn trách thì phải trách cái thằng nhóc thối Từ Chu Phi kia quá ghê tởm chứ, lừa hai con gái Đồng gia của chúng ta!”
Giang Vũ Hiên nói hai ba câu đã phủi sạch sẽ cho Giang Y Nhu, còn nhét cô ta đến bên Đồng Ngải Linh.
“Bà phải nói cho rõ, nhà của chúng tôi, cha của tôi, chỉ có một đứa con gái là tôi! Giang Y Nhu là con gái của ai thì còn không biết được!”
Đồng Ngải Linh bê bát canh cuối cùng ra, lạnh lùng nói.
Trước kia đều là em trai và cha bảo vệ cô, cô chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người chị gái.
Hôm nay hãy để cô bảo vệ em trai một lần.
“Con!! Ngải Linh, sao con có thể nói chuyện với mẹ như vậy?”
Giang Vũ Hiên giả bộ vô cùng đau lòng nhìn Đồng Ngải Linh.
“Từ lúc con 14 tuổi mẹ bước vào cửa nhà họ Đồng, nhưng đến bây giờ mẹ cũng đã coi con như là con của mình, mẹ đối với con có khi còn tốt hơn cả Y Nhu. Lúc con sốt, mẹ thức cả đêm chăm sóc con, lúc con chuẩn bị thi, mỗi ngày mẹ đều hầm nhiều loại canh khác nhau cho con uống…”
Giang Vũ Hiên liệt kê từng việc mình đã từng làm cho Đồng Ngải Linh:
“Nhất là trước kia có lần nhà bị cháy, mẹ vì cứu con mà bị bỏng ở chân, suýt chút nữa mất mạng ở bệnh viện!”
Bà ta nói đến đây, mắt Đồng Minh Phong loé lên, có chút áy náy cúi đầu.
Thật ra ông đã không hài lòng với Giang Vũ Hiên từ lâu rồi, ông không giống Đồng Ngải Linh, trà trộn trên thương trường nhiều năm như vậy, Giang Vũ Hiên đi theo ông vì cái gì, ông rất rõ.
Chẳng qua là đối với Đồng Ngải Linh, Giang Vũ Hiên thật sự là một người mẹ tốt có thể làm tất cả mọi việc, chẳng qua chỉ là tiền, nếu đổi lại là những người phụ nữ khác cũng chưa chắc đã làm tốt như bà ta.
Ít nhất bà ta còn có thể đối xử tử tế với con gái của mình.
“Những món canh kia đều là chị Lâm làm, bà chẳng qua là mang ra cho tôi uống mà thôi, sau này vì sao bà lại sa thải chị Lâm, đừng tưởng tôi không biết! Cái lần tôi phát sốt kia chỉ là tôi cảm vặt thôi, bà muốn để cho ba ba thấy bà tốt với tôi nên suốt ngày cho tôi ăn kem! Còn về lần hoả hoạn kia đã xảy ra chuyện gì thì bà về hỏi cô con gái tốt Giang Y Nhu của mình đi!”
Đồng Ngải Linh bình tĩnh nói ra những chuyện này, cứ như đang nói chuyện của người khác, chẳng qua cô càng nói thì trên mặt Đồng Minh Phong và Đồng Ngải Ni lại càng khiếp sợ.
“Chị? Những chuyện này là gì?”
Đồng Ngải Ni còn tưởng Giang Vũ Hiên dùng tình cảm nịnh nọt chị, nếu không tại sao chị lại bảo vệ Giang Vũ Hiên như vậy?
Đồng Ngải Linh không trả lời, những chuyện này đều là kiếp trước lúc Giang Y Nhu giẫm nát cô dưới chân đã nói cho cô biết.
Trước kia cô vẫn cho rằng Giang Vũ Hiên thật sự coi cô như con ruột.
“Ngải Linh… Con đang nói cái gì vậy?”
Trên mặt Giang Vũ Hiên hiện lên vẻ bối rối, những chuyện này bà ta che giấu vô cùng tốt, không một ai biết! Rốt cuộc là ai đã nói với Đồng Ngải Linh?
Đồng Minh Phong cũng không phải tên ngốc, tất cả phản ứng của Giang Vũ Hiên ông đều thu hết vào trong mắt.
“Giang Vũ Hiên!!!”
Ông lại dẫn sói vào nhà, khiến cho con gái ông phải chịu nhiều oan ức như vậy! Đứa trẻ nhỏ như vậy thì biết cái gì chứ?
Con bé không nói với ông là vì nó muốn làm ông vui vẻ phải không?
“Tôi cho bà thêm một cơ hội cuối cùng, bây giờ rời khỏi đây ngay, nếu không tôi sẽ khiến bà muốn đi cũng không nổi đấy!!”
“Minh Phong, ông nghe tôi giải thích!! Nhất định là Ngải Linh bị ai đó mê hoặc rồi, tôi đối xử với con bé như thế nào, mấy năm nay ông cũng đã nhìn rõ mà!! Hơn nữa, bây giờ Y Nhu thành ra nông nỗi này, chúng ta không thể bỏ mặc nó!! Mặc kệ nó thì cả đời này của nó bị huỷ hoại hết mất!!”
____________
Wattpad dạo này kì ghê, tải app về cũng lắm lúc không đăng nổi truyện, web thì hơi rắc rối, mình định đăng lên Lustaveland, không biết có nên không nhỉ ಠ_ಠ?