Mạt Thế Không Gian: Nam Thần Độc Sủng Vợ Tang Thi

Chương 42: Tạm Thời Ở Lại


Kiếp trước hầu hết thời gian Đồng Ngải Linh đều trốn ở phía Đông, sau đó lập tức bị người ta nhốt lại.

Có rất nhiều thứ mà cô chỉ nghe qua chứ chưa từng được nhìn thấy.

Dị năng hệ kim nhìn như thế nào cô cũng không biết.

Chẳng qua là lúc nãy khi Vân Trạch Hạo đang đánh nhau có một chút màu vàng kim lấp lánh toả sáng nên cô đoán vậy.

“Tuyệt!”

Vân Trạch Hạo hơi phấn khích, nếu anh ta cũng là dị năng giả thì có phải nghĩa là anh có thể bảo vệ Đồng Ngải Linh đúng không?

Anh thử làm theo lời Đồng Ngải Linh nói, duỗi một tay ra.

Dùng tất cả tinh lực tập trung hết vào tay, sau đó anh ta cảm thấy như một dòng nước ấm từ khắp nơi trên cơ thể tụ tập hết vào trong lòng bàn tay.

Một thanh kiếm nhỏ màu vàng kim lấp lánh nhanh chóng xuất hiện ở chính giữa bàn tay, anh ta tiện tay ném thanh kiếm đó ra ngoài như Giang Y Nhu vừa làm.

Kiếm liền cắm chặt vào một khúc gỗ ở phía xa, qua một lúc lâu thanh kiếm kia mới rơi xuống rồi biến mất.

Nhưng dấu vết trên khúc gỗ kia đã chứng minh Vân Trạch Hạo thật sự là một dị năng giả.

“Tôi cũng là dị năng giả!!”

Vân Trạch Hạo kích động nhìn về phía Đồng Ngải Linh như muốn chứng minh điều gì đó.

“Dị năng giả hệ kim ngoại trừ những khả năng cơ bản này có lẽ vẫn có thể dùng theo cách khác, có điều tôi cũng không rõ lắm, anh có thể tự khám phá ra.”

Đồng Ngải Linh bị nụ cười của Vân Trạch Hạo làm vui lây, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Vân Trạch Hạo là một nhân tài, cũng là người đối xử tốt với cô.

Mặc dù cô vẫn còn đề phòng anh ta, nhưng lúc này anh ta lại nghĩ có thể bảo vệ được cô.

Đương nhiên cô cũng rất vui vì anh ta có thể thức tỉnh dị năng.

“Ừm!”

“Ngày mai chúng ta phải đi tìm vật tư, cũng như đi lấy xe của tôi về đây, chỉ là tôi hi vọng mình có thể ở lại bên cạnh cô.”

Vân Trạch Hạo mạnh dạn nói ra yêu cầu của mình.

“Bây giờ thế giới đã biến thành như vậy, anh em của tôi người chết thì đã chết, biến dị thì biến dị, tôi cũng không có bất cứ người thân nào. Nếu rời khỏi đây thì tôi cũng chẳng còn nơi nào để đi, chuyện kinh doanh của tôi thứ nhất là vì tôi rất thích xe, thứ hai chỉ là vì muốn kiếm sống. Tôi không muốn theo đuổi danh vọng, một nơi như thủ đô không phải là mục tiêu của tôi, hơn nữa sau khi tận thế đến lòng người khó đoán. Tôi không muốn đến nơi gọi là tốt đẹp đó mà chịu khổ sở, thành phố B là nơi tôi lớn lên, ở lại đây trong lòng tôi mới cảm thấy thoải mái.”

Đồng Ngải Linh còn chưa tỏ thái độ, Vân Trạch Hạo đã như sợ Đồng Ngải Linh từ chối, liều mạng giải thích, chặn hết những lời Đồng Ngải Linh định nói lại.

“Tuỳ anh vậy…”

Đồng Ngải Linh cạn lời, Vân Trạch Hạo người ta cũng đã nói đến vậy rồi, cô còn có thể nói gì nữa chứ.

Anh ta làm gì cũng là do chính bản thân anh ta lựa chọn.

“Có điều tôi không cho không người khác chỗ ăn chỗ ở, hơn nữa anh cũng phải nhìn rõ khuôn mặt thật của một số người, tôi không muốn anh bị kẻ khác lợi dụng để đối phó tôi.”

Trước khi hai mẹ con họ Giang kia phát huy hết tác dụng của mình, cô phải đảm bảo Vân Trạch Hạo sẽ không bị kẻ khác lợi dụng.

“Tôi hiểu rõ bộ mặt thật của hai mẹ con họ Giang kia.”

Nhắc đến Giang Y Nhu và Giang Vũ Hiên, ánh mắt anh lạnh lẽo.

Vốn dĩ lúc đầu anh ta chỉ nghĩ hai người này là người thân của Đồng Ngải Linh, không ngờ rằng bà già kia lại tính kế anh.

Nếu đã vậy thì làm sao anh ta lại phải lịch sự với loại người đấy làm gì.

Nhìn lại thì Đồng Ngải Linh có vẻ không thân thiết với hai mẹ con đó lắm.

Nếu thế thì anh ta lại càng không cần ngơ ngác liên can gì đến hai con người đấy.

“Anh về phòng nghỉ ngơi trước đi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ ra ngoài.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận