Cánh cửa mở phát ra tiếng “két”.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào.
Hạ Hoa khoanh tay, cô ngồi quay lưng với cửa sổ, hiển nhiên đang chờ Sơ Nguyệt.
Hai người yên lặng nhìn nhau vài giây, cuối cùng vẫn là Sơ Nguyệt mở miệng trước: “Ban nãy chị có ý gì đúng không?”
Hạ Hoa nhướn mày, nói thật cô không biết rõ con người của Sơ Nguyệt, nếu bảo cô ta khôn ngoan thì không phải, nhưng nói ngu ngốc cũng không đúng.
Thay vì trả lời câu hỏi của Sơ Nguyệt, cô nghiêng đầu hỏi lại: “Sau này cô tính như thế nào?”
“Là sao?” Sơ Nguyệt bối rối, người ta thường hỏi vậy khi muốn tống cổ mình ra khỏi nhà nhỉ.
“Chị định đuổi tôi đi ư?”
“Không.
Cô là bạn anh em Lưu Đại Bảo, tất nhiên tôi sẽ không đuổi cô.” Hạ Hoa mỉm cười đầy ẩn ý.
“Nhưng tôi cũng không mang cô đi theo đâu.”
Sơ Nguyệt khiếp sợ.
Đi? Họ định đi đâu? Chẳng lẽ định bỏ mặc mình ở lại?
Không được, quanh đây toàn zombie, khác nào chỗ chết đâu, mình muốn trở về thành phố C cơ.
“Chúng ta có thể thương lượng được không? Nếu chị có thể đưa tôi đến thành phố C, gia đình tôi sẽ…” Tiếng nói của Sơ Nguyệt ngưng lại khi nhớ rằng Hạ Hoa đã bảo cô không quan tâm tới Sơ gia.
“Vậy…!chị muốn sao?”
Sơ Nguyệt đã hỏi đúng câu Hạ Hoa chờ đợi, cô mỉm cười đứng dậy.
“Để tôi kể rõ tình thế cho cô hiểu nhé.”
Tận thế đã bắt đầu, đạo đức, tiền bạc, luật pháp đều bị thay đổi.
Chúng ta sẽ không còn được bảo vệ bởi luật pháp, tiền bạc vô giá trị, đạo đức nhanh chóng suy đồi.
Ngay cả quyền lực cũng sẽ thiết lập lại, những kẻ có năng lực sẽ lên thay thế những người vô năng lực, dù trước tận thế họ là ai, như thế nào.
Chắc hẳn cô vẫn chưa hiểu những điều tôi nói, chờ đến khi cô bước ra ngoài, chứng kiến thế giới mới, cô sẽ hiểu thôi.
Cái tôi muốn nói cho cô hiểu là bây giờ nhà họ Sơ đã không còn như trước nữa rồi.
Tôi biết, một gia tộc có truyền thống quân sự, nắm trong tay nhiều quyền lực sức mạnh như Sơ gia thì khó mà suy sụp.
Nhưng cô đã thử nghĩ, bao nhiêu người trong gia đình cô đã biến thành zombie, bao nhiêu người sống sót, quan trọng nhất, bao nhiêu người là dị năng giả?
Cô còn nghĩ Sơ gia vững chắc?
Cô còn nghĩ, Sơ gia sẽ cho tôi mọi thứ tôi muốn?
Tôi – một dị năng giả cần nương nhờ Sơ gia?
Từng lời của Hạ Hoa như đánh vào Sơ Nguyệt, thân thể cô ta lung lay, phải dựa vào tường mới đứng để nghe Hạ Hoa nói nốt.
“Cô có thể hi vọng, Sơ đại tiểu thư ạ, nhưng tôi mong cô đừng lạc quan quá, thực tế luôn tàn khốc.”
Sơ Nguyệt trượt xuống, ngồi bệt dưới đất.
Mất một lúc sau mới lên tiếng: “Vậy tôi phải làm gì? Tôi cũng muốn nhanh chóng trở về nhà, xác nhận xem cha mẹ tôi còn sống không lắm chứ.” Đúng là ban đầu Sơ Nguyệt đinh ninh cha mẹ đến cứu, thế rồi ngày qua ngày, hi vọng dần trở lên yếu ớt.
Cha mẹ sẽ không bỏ rơi con cái, chỉ e rằng đã xảy ra chuyện khiến họ không đến được.
“Bọn tôi không đến thành phố C.
Đám Lưu Đại Bảo thì có.”
Bọn tôi ở đây nghĩa là Hạ Hoa và Dương Chí.
Lưu Đại Bảo tất nhiên sẽ đến thành phố C, nơi đó có mẹ của hai anh em.
“Ý chị là tôi nên đi cùng Lưu Ninh?”
Hạ Hoa lắc đầu.
“Đường xá nguy hiểm, hai đứa nhóc ấy không nên mang theo một gánh nặng như cô.
Bọn chúng sẽ không bỏ mặc cô, rồi cô sẽ làm cả lũ chết chung.
Giờ có hai cách.
Một, cô phải tự lực cánh sinh, không làm vật kéo chân chúng nó.
Hai,…” Hạ Hoa đưa tay lên làm động tác cắt cổ.
“Tôi nói không đuổi cô, chứ không nói không giết cô.
Thời buổi bây giờ chỉ cần ném xác cô ra ngoài, huỷ thi diệt tích, chẳng ai có thể truy cứu.”
Mặt mũi Sơ Nguyệt xám ngoét, môi run rẩy: “Chị, chị đừng làm bậy.” Cô ấy tin Hạ Hoa không doạ suông, chị ta có thể không thay đổi sắc mặt giết một đám zombie, việc giết người ném xác dường như chẳng khó khăn chút nào.
“Tôi có thể thay đổi, tôi sẽ giết zombie, tôi sẽ làm mọi thứ, xin chị đừng giết tôi.” Nước mắt Sơ Nguyệt đong đầy hốc mắt, nỗi sợ chết chiếm hết đầu óc.
Từ khi bị Hạ Hoa tát, trong lòng Sơ Nguyệt đã hình thành nỗi sợ với người con gái mạnh mẽ này.
||||| Truyện đề cử: Sau Khi Vật Hy Sinh Công Lật Xe |||||
Thấy mục đích đã đạt, Hạ Hoa phất tay: “Đi đi.”
Sơ Nguyệt như được đại xá, vội vàng đứng dậy chạy trối chết khỏi phòng.
Bên kia, Dương Chí mãi mới trấn an Lưu Đại Bảo xong, cậu đuổi hai anh em về phòng chuẩn bị cho ngày mai.
Tiếng chân huỳnh huỵch thu hút sự chú ý của cậu, Dương Chí quay đầu vừa lúc bắt gặp Sơ Nguyệt đang chạy tới.
Sao thế nhỉ?
Chờ Sơ Nguyệt đến gần, cậu chưa kịp hỏi đã bị cô ấy cắt lời: “Ngày mai cho tôi theo với.”
Hả?
“Tôi không muốn làm gánh nặng, tôi muốn học giết zombie.” Sơ Nguyệt thở dồn dập, sợ cậu từ chối, níu tay cậu.
“Đồng ý đi mà.”
“À được thôi.” Dương Chí giờ mới phản ứng kịp.
“Ngày mai lúc 7h.
Vũ khí anh sẽ chuẩn bị, em chỉ cần ăn mặc dễ vận động là được.”
Sơ Nguyệt rối rít cảm ơn rồi chạy biến về phòng.
Dương Chí thở dài.
“Chị không cảm thấy doạ vậy hơi quá à? Dù sao nó mới 15 tuổi.”
Hạ Hoa lặng lẽ bước khỏi bóng tối, cô mỉm cười: “Mạnh tay tí nó mới vào guồng, zombie ngoài kia không có đứng nghe nó nói về Sơ gia mãi đâu.”
Nếu bọn họ đến thành phố C, cậu sẽ cản Hạ Hoa làm vậy với Sơ Nguyệt, nhưng thành phố đó, hai người đều không muốn bước chân tới lần nào nữa.
“Thành phố C không tồn tại được lâu.” Hạ Hoa lắc đầu chán nản.
“Kiếp trước, sau khi Sơ gia rớt đài, căn cứ bát nháo nhanh chóng bị zombie bao vây.”
Thành phố C là thành phố lớn nhất nhì nước, nơi này còn có cách gọi vui là thủ đô thứ hai.
Sơ gia đã tồn tại ở đây rất lâu, nói rằng nắm trọn thành phố không hề quá.
Vậy nên khi tận thế đến, Sơ gia bị tổn thất nặng hề, số người sống không đủ duy trì thế cục.
Quyền lực bị chia năm xẻ bảy cho các kẻ mạnh khác, căn cứ thành phố nhanh chóng xuống cấp, thoát khỏi tầm kiểm soát của nhà nước.
Kiếp trước đội lão Trần đóng quân ở ngoại thành, họ chờ quân đội tới chỉnh đốn căn cứ C.
Một thành phố lớn, có nhiều tài nguyên, giá trị vô số, tất nhiên nhà nước sẽ không bỏ mặc.
Một căn cứ lớn, có nhiều người sống sót, được bao bọc bởi nhà nước, tất nhiên họ sẽ tới sống.
Nhưng Dương Chí chết trước khi thành phố C trở về quỹ đạo.
Căn cứ C chết trước khi quân đội tới thiết lập lại.
“Hừm.” Dương Chí nhíu mày suy nghĩ, biết thành phố C không có tương lai, cậu nảy sinh xúc động muốn ngăn cản đám Lưu Đại Bảo đến đó.
Nhưng cậu không làm vậy, mẹ hai anh em sống chết không rõ, tương tự với Sơ Nguyệt.
Ngăn cản người ta tìm gia đình là chuyện trái lương tâm, mặc dù để họ đâm đầu vào chỗ nguy hiểm cũng thế.
Cậu chỉ có thể giúp họ có thêm năng lực để sống sót mà tìm người thân thôi.
“Vậy, kế hoạch là chị em mình sẽ đi đến thành phố S? Em chỉ còn ba tuần để huấn luyện cho Lưu Đại Bảo à?”
Hạ Hoa gật đầu.
Ba tuần, quá đủ để dạy cho ba đứa nhóc kia kỹ năng sinh tồn.
Còn sống nổi hay không phải xem vận mệnh.
Có nhiều thứ ta không quyết định được, làm nhiều hơn chỉ vô ích.
Sau ba tuần này, cô cùng Dương Chí đến thành phố S.
Nơi kiếp trước cô sống, đồng thời là nơi cô chết.
Dù sao đi nữa, ta vẫn nên sống nơi mình biết rõ, nhỉ?.