Mạt Thế Song Trùng Sinh

Chương 21: 21: Rời Đi



Mặt trời mọc, từng tia nắng rực rỡ chiếu lên các toà nhà cao tầng, tạo thành những chiếc bóng khổng lồ che phủ đường phố.
Trung tâm từng phồn hoa đông đúc, nay chỉ còn xe cộ ngổn ngang, thùng rác nằm la liệt, rác rưởi lá khô bay loạn khắp nơi.
Những con zombie đi lang thang vô định, ngơ ngác nhìn trời nhìn đất, chẳng biết trong cái bộ não thối rữa đó còn tồn tại chút ý thức nào không.
Tiếng xe từ cuối đường thu hút vô số zombie, chúng như được đánh tiết gà, hăng hái gào rú quay đầu chạy tới.
Vù một tiếng, chiếc ô tô nhỏ khéo léo lách qua một con zombie.

Cửa kính để mở, một cánh tay to cầm gậy bóng chày thò ra.
“Chát.” Con zombie bị vụt bay ra xa.
Xe ô tô đánh lái rẽ vào làn đường ưu tiên, tông trực diện vào một chiếc mô tô nằm chơ vơ giữa vũng máu khô, hiển nhiên chủ nhân của nó đã bị chia năm xẻ bảy bởi lũ zombie từ lâu.
Loa xe phát bản tình ca buồn não lòng, kết hợp âm thanh động cơ xe gầm rú cùng tiếng vụt zombie chan chát, tạo thành không khí không thể cạn lời hơn.
“Hay đổi bài khác nhé?” Dương Chí gợi ý khi quay vô lăng né thêm chướng ngại vật nữa.
Ngồi ở ghế phụ là Sơ Nguyệt, cô bé không tình nguyện chuyển sang ca khúc vui tươi nhộn nhịp.
“Eo, toàn mấy bài cũ rích.” Cô bé bàu làu.

Mãi mới được bài mới mẻ chút thì bị kêu đổi.
Đằng sau Lưu Đại Bảo vẫn đang thò tay đánh zombie, ngăn cản chúng nó tiếp cận cánh cửa.
Chẳng còn cách nào khác, ai bảo cái xe tàn này bị hỏng cửa sổ chứ.

Cậu hạ cửa kính xuống giờ không làm nó lên được, phải cản zombie thủ công.
Bên cạnh, Lưu Ninh đang nghiên cứu tấm bản đồ.

May mắn chủ xe có giữ mấy thứ cổ lỗ này, nếu không cô bé chẳng biết dựa vào đâu tìm đường về thành phố C khi điện thoại trở thành thứ vô dụng.
Một đường chạy thẳng lên cao tốc, đến khi Dương Chí xác nhận đây là đường dẫn đến thành phố C cậu mới dừng xe.
Phân công cho Lưu Đại Bảo, Lưu Ninh đi xung quanh gom tất cả những thứ dùng được, đặc biệt là xăng, cậu với Sơ Nguyệt sẽ kiếm một chiếc xe khác.
Bọn họ tản ra làm việc.

Chẳng mấy chốc Dương Chí đã tìm thấy một chiếc RV còn nguyên vẹn, bên trong còn rất nhiều đồ, hẳn nó thuộc về một đại gia đang trên đường đi chơi.
Cậu lau những vết máu bên trong xe, dùng xịt khử mùi để không gian thơm mát.

Sơ Nguyệt mở tủ lạnh, vứt hết đồ hư hỏng, bỏ thêm đồ ăn mới vào.
Bận túi bụi đến giữa trưa mới xong.Xăng đã đổ đầy bình, thêm hai can tích trữ nhờ rút xăng từ những xe xung quanh.

Thức ăn đủ dùng nửa tháng, thùng nước đầy ắp, Lưu Ninh có thể tiếp nước mỗi ngày.
Nếu thuận lợi thì chỉ ba ngày sẽ đến thành phố C.
Nhìn chiếc RV đã sẵn sàng để khởi hành, cậu vui vẻ mỉm cười: “Đại Bảo, cậu qua đây mình bảo tí.”
Lưu Đại Bảo hấp tấp chạy tới.
“Nhớ mình dặn chưa?”
“Rồi rồi, không tuỳ tiện dừng xe, không cho người lạ lên xe.

Mình có phải trẻ con đâu.”
Nhìn bộ dạng nóng vội của bạn mình, cậu biết cậu ta đang nôn nóng về tìm mẹ.
Nói thì nói vậy, đến lúc gặp chuyện, khó mà chắc chắn họ sẽ cứng rắn từ chối giúp đỡ người lạ.
Aizz, cậu lo lắng quá.

Giá mà cậu có thể đi cùng.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, Hạ Hoa muốn tới thành phố S.

Giữa Lưu Đại Bảo với Hạ Hoa, đương nhiên cậu chọn Hạ Hoa.

Cậu đã thề lần này sống lại, cậu sẽ không liên luỵ tới cô nữa.
“Nếu ở đó có chuyện gì không ổn thì về đây nhé, không đâu bằng quê hương.”
Xạo đấy, cậu không thể nói sau này thành phố C chỉ là mớ hỗn độn.


Thà về đây, tuy không lập căn cứ nhưng vẫn sống được, Hạ Hoa nói ít nhất trong vòng 5 năm nơi này không có phát sinh biến cố gì đặc biệt.
“Biết rồi mà.”
Thấy Lưu Đại Bảo nôn nóng khởi hành, cậu chỉ đành vỗ vai bạn mình.
“Đi mạnh khoẻ.”
Hai người bắt tay nhau.
Lưu Đại Bảo lên xe.

Lưu Ninh thò đầu ra vẫy tay.
Xe khởi động, lăn bánh chậm rãi.
Đúng lúc này cửa xe bật mở, Sơ Nguyệt nhảy vọt ra: “Chờ đã, em cũng muốn nói lời tạm biệt với anh Dương Chí.”
Lưu Đại Bảo đạp phanh xe cái két: “…” Con bé này!
Chờ Sơ Nguyệt lại gần, Dương Chí tủm tỉm cười: “Sao thế? Không yên tâm khả năng lái xe của Đại Bảo hả?”
Cậu dạy Lưu Đại Bảo lái xe nên cậu biết bạn mình chở mọi người đến thành phố C không thành vấn đề, đang định động viên cô bé thì Sơ Nguyệt thở lấy hơi xong cắt lời.
“Không phải, em suy nghĩ suốt mấy hôm nay, mãi giờ em mới có dũng khí hỏi anh điều này.” Mặt Sơ Nguyệt dần dần đỏ lên, lắp bắp.

“Anh thấy em thế nào?”
Lưu Ninh: “…” Trời ạ, đừng bảo Sơ Nguyệt thích Dương Chí nhé?
Dương Chí ngạc nhiên: “Hả?”
Thời gian từng giây trôi qua, không ai nói thêm câu nào nữa, dường như chẳng ai biết mở miệng thế nào.
Mãi đến khi Lưu Đại Bảo thần kinh thô thúc giục, Sơ Nguyệt mới lấy lại tinh thần.
Cô bé lắc lắc đầu phủ nhận.
“Không phải ý đó, ý em là anh thấy em không tệ đúng không?”
Dương Chí: “…” Không, cậu vẫn thấy cô bé đang có ý đó.
Sơ Nguyệt xấu hổ dậm chân: “Em muốn hỏi anh thấy em tốt không, có coi em là bạn không, em muốn xin lời khuyên thôi.”

Trong xe, Lưu Ninh đang bịt mồm anh mình để hóng hớt nghe vậy ngớ người.
Ơ thế không phải tỏ tình à?
Dương Chí thở dài nhẹ nhõm, cậu gật đầu.

“Em là bạn Lưu Ninh mà.” Chỉ cần sau này cô bé không làm sai, cậu sẽ đối với cô bé như bạn bè mình.
“Vậy, em muốn hỏi gì?”
“Nếu tình huống bên kia không tốt, em nên làm thế nào?”
Nụ cười trên môi Dương Chí dần tắt, cậu ngẩng đầu nhìn trời.
Tình huống thành phố C đương nhiên không tốt, căn cứ mới xây dựng có vài tháng đã sụp đổ thì căn bản nền móng đã yếu ớt rồi.
Vấn đề là cậu không biết nói sao, với Lưu Đại Bảo còn có thể dùng câu về quê hương mà khuyên.

Chứ Sơ Nguyệt, đằng sau cô bé là cả một gia tộc, sao mà bảo họ bỏ gốc rễ được?
Muốn thuyết phục họ thì phải tiết lộ thêm thông tin, mà tiết lộ nhiều thì chỉ tổ dẫn nghi ngờ vào thân.
“Anh Dương Chí?”
Nhìn sự thất vọng xuất hiện trong đôi mắt cô bé đối diện, Dương Chí đành mỉm cười trấn an.
“Thành phố C chắc chắn không tốt bằng bên này, em biết đấy, phố lớn người đông.”
Zombie nhiều.
Zombie nhiều thì tỉ lệ biến dị cao.
Sơ Nguyệt gật đầu, cô từng nghe Dương Chí nói rồi.

Tuy không rõ tại sao Dương Chí biết mấy thứ này, nhưng cô đã quen cái thái độ biết rõ thời thế mà Dương Chí với Hạ Hoa toả ra, nên cô không thắc mắc.
“Nhưng chuyện thành phố C không chỉ do zombie thôi đâu, nơi nào có nhiều người thì nơi ấy càng hỗn loạn.”
Sơ gia chịu ảnh hưởng bởi làn sóng biến đổi, số người sống sót ít ỏi, không thể kiểm soát nổi thành phố C đông đúc.

Không lâu sau tận thế, họ biến mất khỏi thế giới này.
“Em hãy bảo gia đình đừng ôm đồm quá, sống sót quan trọng hơn.” Dương Chí xoa đầu cô bé.

“Nếu bên kia bất ổn em hãy thuyết phục cả nhà dọn đi.

Cứ giữ lấy nhân mạch, sau này có ngày làm lại thôi.”

Mặc dù không hiểu lắm, Sơ Nguyệt vẫn đồng ý.
“Thật ra em muốn hỏi chị Hạ Hoa hơn.” Cô bé lầm bầm.

“Do em chót làm chị ấy giận giờ em chẳng dám hỏi nữa.”
Dương Chí dở khóc dở cười, cậu đã nghe chuyện hai người họ trước bữa tối đó.
“Em có vẻ thích Hoa nhỉ?”
Sơ Nguyệt mân mê môi, suy nghĩ vài giây rồi lắc đầu: “Không biết nữa, em thấy chị ấy đáng tin.”
“Anh thấy em phải ăn đòn mới lên thân ấy, bị chị ta đánh mới ngoan ngoãn hơn.” Lưu Đại Bảo mở cửa thò đầu gào.

“Nhanh không tối bây giờ.”
Dương Chí: “…”
Sơ Nguyệt: “…”
Có lẽ vậy thật.
Một số người sống trong nhung lụa, quen với việc thế giới chiều chuộng mình, họ sẽ tuân theo kẻ đầu tiên trấn áp mình.
“Thôi em đi đi.”
“Vâng.”
Sơ Nguyệt không tình nguyện lên xe.
Một lần nữa, Dương Chí vẫy tay chào bọn họ.
Mãi đến khi chiếc xe trở thành một chấm nhỏ, biến mất trên đường cao tốc cậu mới rút dao, quay lại đối mặt với đám zombie bị hơi người thu hút đang tiến về đây.
Trên đường cao tốc nên không nhiều lắm, vừa lúc thu nhặt tinh hạch trước khi về thôi.
Lặng lẽ giết hơn 10 con zombie, cậu thong thả moi từng viên tinh hạch bỏ túi.
Hôm nay tiễn Lưu Đại Bảo đi, nhặt tinh hạch, trên đường về tranh thủ kiếm thêm nước uống, thế là xong một ngày thu hoạch tốt.
Tâm trạng thoải mái, lái xe cũng mượt mà, cậu né trái né phải không đụng phải chướng ngại vật nào.
Đang lúc vui vẻ bỗng có một người không sợ chết chạy ra chắn đường.

Dương Chí đạp cháy phanh, đánh lái sang bên, tông thẳng vào cột điện.
Quả thật một ngày thu hoạch tốt.
Bởi người chặn xe cậu là Bạch Nhu Nhu!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận