Chương 32: Con đường trở về (1)
Tân cắm đầu chạy được một lúc, khi đã bỏ khá xa ổ của con “quái vật người bọ”, hắn mới dừng lại.
“Hộc… Hộc… Hộc…” – Chống một tay vào bức tường bên cạnh, hắn thở ra hồng hộc.
Ngoái đầu nhìn lại, hắn không thấy bất cứ dấu hiệu nào của con quái vật đáng sợ đuổi theo, mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đến giờ phút này, hắn vẫn còn ngỡ ngàng chưa tin nổi mình có thể thoát khỏi hang ổ của con quái dễ dàng như vậy. Tại sao con quái lại không đuổi theo hắn, chẳng lẽ bụng nó đã no nên không thèm miếng mồi này nữa. Điều đó quá khó tin, chắc chắn nó phải có một mục đích nào đó nên mới để hắn chạy như vậy.
Nghĩ tới con bọ to bằng bắp đùi nằm trên ngực, quấn lấy cơ thể mình khi bị ngất, hắn tái mặt vội cúi xuống vạch áo lên xem. Nhìn vào hàng lỗ tròn nhỏ trải dài từ ngực xuống bụng, hắn sợ hãi và có chút hoảng loạn. Con quái người bọ này là loại mới hoàn toàn, đây là lần đầu tiên hắn thấy nó. Và tất nhiên, hắn sẽ không biết một chút thông tin gì về nó. Hắn chỉ cảm nhận được một điều rằng, nó cực kì nguy hiểm. Không may bị nó thả bọ lên người, hắn chẳng biết được điều gì sẽ xảy ra với mình, nhưng chắc chắn sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Thứ không biết thì càng cảm thấy sợ hãi.
Bất chợt, hắn liên tưởng đến một bộ phim kinh dị mà mình từng xem. Trong đó có một loại quái vật chỉ chọn thân thể con người làm vật chủ, rồi đẻ ấu trùng vào trong. Ấu trùng lớn lên, sẽ ăn thịt dần dần các cơ quan nội tạng của vật chủ. Đến giai đoạn trưởng thành, nó phá xác vật chủ rồi chui ra ngoài một cách cực kì ghê rợn. Hắn không muốn điều kinh khủng như vậy xảy ra với mình. Hắn không muốn chết như thế, hay biến đổi thành một con quái vật.
“Aaa..” – Tân đang nghĩ nhiều đến vết thương của mình, bỗng nó chợt nhói lên đau đớn khiến hắn phải nhăn mặt, buột miệng rên khẽ lên.
Ngay sau đó, hắn cảm giác các bó cơ vùng ngực và vùng bụng của mình co giật lên nhè nhẹ. Căng mắt lên nhìn, hắn kinh hoàng nhìn thấy dưới lớp da trên ngực của mình ngọ nguậy giống như có sinh vật gì đó di chuyển. Chẳng lẽ, quá trình biến đổi trong thân thể hắn bắt đầu diễn ra rồi ư.
Quá sợ hãi, hắn đứng không vững lảo đảo rồi ngã ngồi xuống đất. Mắt đỏ sọng lên, hắn điên cuồng dùng móng tay cào ngực đến bật máu. Bên cạnh hắn, con Lu thấy chủ nhân của mình không ổn. Nó liền nhanh chóng lại gần liếm mặt, rồi giơ một cái chân trước khều khều cố ngăn cản không cho hắn tự tổn thương bản thân nữa.
“Ư… ử… ứ ứ…” – Thỉnh thoảng con Lu lại kêu khẽ lên, nó muốn an ủi chủ nhân của mình mà không thể nói được lên lời.
Nhìn vào ánh mắt đầy sự lo âu, quan tâm của con Lu, hắn liền giật mình tỉnh táo lại. “Mình đang làm gì thế này?… Những điều kia, tất cả mới chỉ là suy đoán chủ quan của bản thân… Thực tế có lẽ sẽ khác hoàn toàn…. Con quái người bọ đâu có giống như sinh vật tưởng tượng trong phim, mình không thể áp đặt những điều xảy ra trong phim sẽ diễn ra trên cơ thể mình được…” Hắn vừa nghĩ, nhủ thầm trong đầu như vậy thì đột nhiên cảm thấy cơn đau trước ngực, bụng chấm dứt rất nhanh. Bây giờ, cơ thể hắn ngoài cảm giác mệt mỏi rã rời, có chút đau đớn bởi các vết thương xây xát ngoài da thì cũng không đến nỗi quá tệ.
“Ục… Ục… Ục…” – Đang cố gắng tự động viên bản thân, bỗng bụng Tân đột ngột sôi lên òng ọc.
Ngay lập tức, cảm giác đói lả bộc phát khiến hắn hoa mắt xây xẩm mặt mày. Bất chợt, một làn gió bắc lùa qua làm hắn không những đói còn rùng mình run lên vì lạnh. Vội tháo ba lô trên vai ra, hắn kéo khóa dốc hết đồ bên trong xuống đất. May mắn, cái ba lô này có thêm chốt buộc vòng ở bụng nên không bị rơi mất suốt từ tối qua đến giờ.
“Xoạch… Xoạch… Xoạch…” – Đống đồ rơi ra gồm có ba gói mì tôm, một cái ống nhòm, một khẩu súng cao su, một đám bã quả chuối và táo nát bét, thêm vài vỏ hộp sữa và hai vỏ chai nước lọc đã bẹp dí.
Không chần chừ thêm một giây nào nữa, hắn lập tức bóc một gói mì tôm rồi ngửa cổ dốc mì tôm vụn vào mồm. Sát bên cạnh, con Lu thấy thế liếm mép liên tục. Nó ắng nhẹ lên, chạy xung quanh khiến hắn không thể không nhớ đến việc chia sẻ. Vội vồ lấy một gói mì tôm khác, hắn bóc mở rồi đặt xuống cho con Lu. Sau đó, cả hai điên cuồng nhai nuốt.
Chỉ một tí sau, hắn và con Lu liền giải quyết nhanh chóng ba gói mì tôm. Nhưng số thức ăn ít ỏi này không thấm vào đâu cả, hắn vẫn còn đói đến cuộn trào ruột gan. Nhìn đống bã vụn thịt quả, hắn liền bốc lên cho vào mồm ăn luôn mà không nghĩ ngợi gì. Chia cho con Lu một ít, hắn cầm mấy hộp sữa bị bẹp rúm lên nhìn. Lắc nhẹ mấy cái, hắn nghe thấy âm thanh ọc ọc, chắc chắn vẫn còn chút sữa bên trong.
Thế là, hắn vội đưa lên mồm mút, tay thì bóp mạnh. Ở bên cạnh, con Lu trực tiếp hơn. Nó nhai luôn cả vỏ hộp sữa rồi nuốt chửng. Thấy thế, hắn cũng bắt chước cắn nát hộp sữa rồi liếm láp sạch những giọt cuối cùng.
Khi đã giải quyết tất cả những gì có thể ăn được mà cảm giác đói và khát trong bụng hắn không vơi đi được một chút nào. Con Lu chắc cũng giống hắn thôi, nhưng thức ăn hết sạch rồi, cả hai phải cố mà chịu chứ biết làm sao. Còn tốt là, bổ sung chút thức ăn và nước xong, cảm giác hoa mắt, mệt lả cũng vơi đi một chút, cơ thể hắn cũng thấy ấm hơn nhiều.
Thể lực khôi phục được kha khá, hắn không thể ở đây lâu hơn được nữa. Điều cần làm ngay bây giờ là, hắn phải nhanh chóng tìm đường về phòng trọ rồi lấp đầy cái bụng. Sau đó, hắn và con Lu nghỉ ngơi cho sức khỏe hồi phục và vết thương trên người lành lại.
Cho cái ống nhòm với súng cao su vào lại trong ba lô, Tân đeo lên rồi đảo mắt nhìn khắp xung quanh. Hắn muốn xác định xem bản thân đang ở đâu, để tìm lối đi gần nhất về xóm trọ. Từ lúc chạy tới đây, giờ hắn mới có thời gian để quan sát. Mới đầu, khi vừa mới phi ra khỏi hang ổ “quái vật người bọ”, là hắn hoảng sợ chỉ biết cắm đầu chạy chứ chẳng biết mình đang đi đâu nữa.
Cảnh vật hiện lên trong mắt, chỗ hắn đứng bây giờ là một con hẻm nhỏ được tạo thành bởi những tòa nhà ống mỏng cao vút hai bên. Một kiểu kiến trúc dễ thấy trong thành phố Nội Hà do người dân tự thiết kế xây dựng. Mỗi người một ý nên nhìn rất loạn và rối mắt, lại thêm việc có rất nhiều tòa nhà đổ sập, xen kẽ lẫn nhau, khiến hắn không biết đâu mà lần. Thực vật thì phát triển mạnh mẽ xâm thực các công trình, nó leo lên, bao phủ khắp nơi làm cho khung cảnh cũ bị thay đổi hoàn toàn càng khiến cho hắn không thể phân biệt được.
Ngẩng đầu lên cao nhìn, hắn thấy bầu trời vẫn là một màn âm u trầm thấp. Thời tiết có vẻ ấm hơn, vẫn còn khá lạnh, nhưng không rét buốt nữa. Hôm nay, sương mờ cũng không bao phủ dày đặc như mọi khi giúp cảnh vật có thể nhìn rõ hơn trong tầm mắt. Không biết là mấy giờ rồi, hắn cúi xuống giơ tay trái lên xem đồng hồ.
Đã hơn bảy giờ sáng.
Đây là, thời điểm lũ quái vật “Nấm đầu người” bắt đầu hoạt động mạnh, xông xáo khắp nơi, hắn phải nhanh chóng di chuyển mới được. Trước hết cứ tìm cách đi ra đường lớn xem sao, đây là phương án dễ nhất để đi về xóm trọ. Nhìn phía đầu con hẻm, hắn khom người dẫn con Lu cẩn thận di chuyển.
“Graooo…. Uỵch… Uỵch…” – Vừa bước được vài bước, bỗng ở phía đầu con hẻm vang lên tiếng quái vật “Nấm đầu người” gào rú và tiếng bước chân ầm ầm.
Vội kéo con Lu nấp vào phía sau một mảng đổ nát bên cạnh, hắn hé mắt nhòm về phía đằng trước. Không lâu lắm, hắn thấy đầu con hẻm loáng thoáng xuất hiện bóng dáng một đàn quái vật “Nấm đầu người” chạy qua. Bọn chúng có gần chục con, đang săn đuổi một cái gì đó, tốt nhất hắn nên tránh xa khỏi chỗ này. Chứ với tình trạng sức khỏe của hắn bây giờ, bị bao vây chắc chắn sẽ chỉ còn con đường chết.
Làm ra quyết định, hắn xiết chặt cán rìu, quay đầu rồi đi đường khác. Khom người, hắn nép sát vào bờ tường bên cạnh. Hé mắt ra nhìn rồi nghe ngóng một tí, không thấy bóng dáng con quái vật “Nấm đầu người” nào phía trước, hắn lại nhanh chóng chạy tới điểm tiếp theo. Cẩn thận di chuyển, hắn và con Lu tránh những điểm có quái vật đứng vật vờ rồi tiến nhanh về phía trước. Trên đường đi, hắn vượt qua nhiều ngóc ngách, đoạn đường nhỏ, rồi những đổ nát hoang tàn. Những chỗ không có quái vật hoạt động, hay thưa thớt để hắn và con Lu có thể lẩn được qua. Nhìn vào các dấu tích là bảng hiệu, số nhà, cuối cùng hắn cũng biết được mình đang ở chỗ nào.
– ——OoO——-
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
…………………………………………………….