Cố Cẩn bên này thiếu điều muốn oanh tạc điện thoại Cố Ngọc. Rõ ràng đã hẹn rằng chậm nhất là một ngày sẽ tới, Cố Cẩn lo lắng muốn chết rồi, cố tình Cố Ngọc một câu giải thích đều không có, còn đem di động tắt máy, đợi khi cô khởi động máy Cố Cẩn tựa như truy hồn đoạt mệnh call video đến.
Cố Ngọc nhìn thoáng qua điện thoại sau đó đổi sang hình thức call bằng giọng nói đặt bên tai, thanh âm Cố Cẩn bùm bùm giống đảo đậu phộng vang lên: “Cố Ngọc, ngươi đã chạy đi đâu? Có xảy ra chuyện gì không? Ta lo lắng một buổi tối điện thoại đều không thông được với ngươi, thiếu chút nữa đem ta hù chết……”
Cố Cẩn thanh âm lớn như giết heo, chấn động đến mức màng tai Cố Ngọc sinh đau, cô cố ý đem điện thoại ra xa chút, chờ Cố Cẩn quở trách xong rồi, lúc này mới đem điện thoại gần sát lại mở miệng nói: “Trên đường gặp chút chuyện, ước chừng trước mười hai giờ có thể sẽ đến trường học các ngươi.”
“…… Vậy là tốt rồi.” Cố Cẩn nhu nhu quầng thâm dưới mắt, cả người nhụt chí như bóng cao su nằm ngã xuống đệm giường, “Ngày hôm qua ngươi không tới, ta vẫn luôn xem tin tức về đường cao tốc ngươi đang đi, cũng gọi điện thoại đến tổng đài đường cao tốc bọn họ xem có phát sinh tai nạn gì hay không. Không nghĩ tới đường cao tốc hôm qua đều gió êm sóng lặng, không có một chút ngoài ý muốn nào, ngươi nói có phải do đến năm mới nên lượng xe cộ thiếu hụt……”
“Không biết, ngươi an tâm ở trong trường học đợi, ta rất nhanh liền đến.” Cố Ngọc không muốn cùng Cố Cẩn lải nhải thêm, trước mắt cô còn đang đắm chìm trong nghi hoặc nam nhân trẻ tuổi đang ngồi ở ghế sau xe kia có phải là Trịnh Gia trong suy nghĩ của cô hay không.
Trịnh Gia = đệ nhất cường giả Mạt thế?
Cố Ngọc lắc lắc đầu, trước sau không thể tin được, có lẽ chỉ trùng tên trùng họ thôi, rốt cuộc thế giới lớn như vậy, xác suất trùng tên trùng họ cũng không thấp.
Hơn nữa Trịnh Gia kia chính là cường giả song dị năng Phong hệ cùng Tinh thần hệ, dĩ nhiên ban đầu hắn chỉ thể hiện ra bên ngoài là dị năng giả hệ Phong, nếu không phải thời điểm năm đó đám người bị Tê giác biến dị cấp 7 bao vây, Trịnh Gia liền vận dụng dị năng Tinh thần thì tất cả mọi người cũng không biết hắn thế nhưng là cường giả song hệ dị năng.
Mạt thế lúc ấy Trịnh Gia là người đứng trên cao khiến người ta phải ngước nhìn, hèn mọn như Cố Ngọc, căn bản không có cơ hội cùng cường giả ngồi chung một chỗ như vậy.
Xuyên qua kính chiếu hậu, Cố Ngọc lại bắt đầu đánh giá Trịnh Gia, lớn lên quá ngây ngô, bộ dáng quá đẹp, hắn sao có thể là Trịnh Gia kia chứ?
“Ngươi…… Vì sao vẫn luôn nhìn ta?” Trịnh Gia có chút ngượng ngùng ngẩng đầu, kỳ thật hắn vẫn luôn nhắm mắt, thông qua tinh thần lực hắn cảm giác được hắn có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của Cố Ngọc.
Trịnh Gia cảm thấy thực kỳ lạ, tựa như hắn không chỉ có năng lực triệu hoán sức gió, hắn còn có thể cảm nhận được hết thảy chung quanh, thậm chí còn do thám được tinh thần của người khác.
“…… Khụ khụ.” Cố Ngọc sặc một tiếng, cô còn tưởng rằng mình quan sát rất kín đáo, không nghĩ tới Trịnh Gia sau khi thức tỉnh dị năng lại mẫn cảm như vậy, cô vẫn nên không thể coi khinh bất luận một sơ cấp dị năng giả được, Nhất là Trịnh Gia quanh thân còn có bạc quang thuần khiết.
Có lẽ cũng là do bạc quang thuần khiết này mới thu hút sự chú ý khiến cô nghi hoặc, dấu hiệu này thật ra đại biểu cho cái gì, chỉ là trước mắt Cố Ngọc vẫn không thể nghĩ thông được.
“Đúng rồi, ta hiện tại muốn đến J đại, ngươi muốn đi đâu, nếu thuận đường ta sẽ mang ngươi đi cùng.” Cố Ngọc hiện tại mới ném ra vấn đề này, có lẽ quá chuyên chú với dị năng cùng cái tên Trịnh Gia này, cô ngược lại xem nhẹ quan hệ xa lạ của hai người, hay là chuyện hai người có thể không cùng đường.
“Thật tốt, ta cũng đi J đại.” Trịnh Gia trộm nhìn lướt qua ót Cố Ngọc, lần đầu hắn gặp phải cô gái mang lại cho hắn loại cảm giác thân cận cùng quen thuộc, hắn rõ ràng không quen biết cô, nhưng lại càng muốn thân cận cô hơn.
Có lẽ là bởi vì cô cứu hắn, khiến hắn sinh ra hảo cảm. Cũng có lẽ do cô nói ra những lời này đó quá mức kinh thế hãi tục, hắn lại không có biện pháp đi nghiệm chứng rõ rành, cho nên muốn đi theo cô.
“Ngươi cũng đi J đại? Ngươi là sinh viên?” Cố Ngọc nhướng mày, đây là trùng hợp sao?
Trịnh Gia nhìn không đến hai mươi, nếu ăn mặc nhỏ một chút, nhìn chỉ như học sinh cao trung.
“Đúng, là sinh viên J đại khoa máy tính, năm nay đã tới năm 4.” Trịnh Gia bình tĩnh nói xong lời này, vành tai hơi hơi phiếm hồng, sợ Cố Ngọc không tin lại bổ sung một câu, “Lúc học trung học ta nhảy cấp, cũng đã học qua các lí thuyết trên đại học nhanh hơn các đồng học khác, cho nên……”
“Thật giỏi, IQ thật cao.” Cố Ngọc kéo kéo khóe môi, “Vậy ngươi đã đủ 18 tuổi?”
“Tháng này vừa tròn mười tám.” Trịnh Gia có một đôi mắt phượng, con ngươi ngăm đen, khi nhìn người phảng phất như ẩn như hiện tia ẩn tình đào hoa. Này, cùng với đệ nhất cường giả Mạt thế lãnh khốc vô tình trong lời đồn quả thực là tám gậy tre đánh cũng không đến.
Cố Ngọc hơi hơi yên tâm, có lẽ thật sự chỉ là trùng hợp, hơn nữa Trịnh Gia chỉ thức tỉnh Phong hệ dị năng, dị năng Tinh thần hệ hẳn là không có đi?
“Tuổi thật nhỏ.” Cố Ngọc đáp một câu như vậy liền không nói chuyện nữa, Trịnh Gia 18 tuổi so với Cố Cẩn 22 tuổi không chịu trưởng thành kia còn muốn đáng yêu hơn. Thôi vậy, em trai thì chỉ có một, dù không đáng yêu nhưng cô cũng muốn giữ lại mạng nhỏ của hắn.
Ở trạm xăng dầu, sau khi thêm đầy xăng vào xe Hãn Mã, Cố Ngọc lại mua vài thùng xăng dự trữ, trong lòng thoáng yên tâm.
“Qua trạm thu phí phía trước kia chính là J đại, ngươi lần đầu tiên tới sao? Tìm người à?” Trịnh Gia vẫn luôn ngồi ở ghế sau xe, xe Hãn Mã thực rộng, nhưng tính năng ngồi có thoải mái hay không thì thật không dám khen tặng, rốt cuộc vẫn không giống xe hơi.
Trịnh Gia tự nhiên cũng nhận thức được xe này chính là hình mẫu xe lí tưởng mà các nam nhân đều muốn sở hữu, ngoại hình xe Hãn Mã không phải càng hợp với đàn ông vai u thịt bắp sao. Ngược lại một cô gái nũng nịu như Cố Ngọc lại dùng loại xe này, tương phản này cũng đặc biệt lớn, càng không nói tới cô còn có một tay kỹ thuật lái xe rất tốt. Dọc theo đường đi Hãn Mã nổ vang, chạy nhanh như một cơn gió, Trịnh Gia cũng được một hồi mở mang tầm mắt.
“Tới đón em trai.” Cố Ngọc “Ân” một tiếng, lại cùng Trịnh Gia nói chuyện phiếm, “Ngươi đâu, J đại đã sớm cho nghỉ đông, ngươi như thế nào còn chưa về nhà?”
“…… Trong nhà chỉ có một mình ta, có về hay không cũng không khác nhau.” Trịnh Gia trầm mặc, chợt quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
Cố Ngọc qua kính chiếu hậu nhìn hắn một cái, cảm thấy Trịnh Gia phảng phất như có tâm sự, cô cũng không hỏi nhiều thêm.
“Kẹt xe.” Cố Ngọc dẫm phanh, nhíu mi nhìn trên cầu cao tốc Trường long giăng dây đỏ ngụ ý con đường đã bị phong toả. Thời gian này không phải giờ cao điểm nhưng lại bị phong toả, cô ẩn ẩn có dự cảm không tốt.
“Gần đây ta mỗi ngày đều xem tin tức, virus tang thi khuếch tán thật ra đã rất nghiêm trọng, tại J tỉnh nghe nói mỗi ngày đều có người đột nhiên té xỉu hoặc là phát bệnh.” Trịnh Gia biểu tình thực nghiêm túc, hắn hiện tại có chút tin tưởng lời nói Cố Ngọc, nhưng trong lòng vẫn tồn rất nhiều nghi vấn, “Có phải mọi người sau khi cảm nhiễm virus tang thi đều có thể có được dị năng?”
“Sao có thể? “Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn”*(Vật đổi sao dời, kẻ thích ứng được sẽ sống sót), ngươi bất quá một trong số người may mắn thôi.” Cố Ngọc lắc lắc đầu, trong mắt có một loại bi thương không thể hiểu, cô không phải Thần, cũng vô pháp ngăn cản những phát sinh này, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
“Kia…… Nếu là không tiến hóa ra được dị năng…… thì sẽ thế nào?” Khi Trịnh Gia nói lời này, ngực bất giác đập mạnh một cái, bởi vì hắn hình như dự đoán được kết quá có lẽ không phải gì tốt lành.
“Ngươi thật sự muốn biết?” Cố Ngọc ánh mắt ảm đạm, nhìn thẳng phía trước: “Người không chịu đựng được virus tang thi, hoặc là chết đi, hoặc là trở thành người biến dị ăn huyết nhục nhân loại!”