[Mau Xuyên] Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian

Chương 33: 33: Nỗi Khổ Của Một Omega 8



Hình như chính mình mở mắt sai cách phải không?
Nếu không tại sao nam chủ bốn lại ở đây?
Ngay trong buồng giam của cô???
Bạch Lạp Sa chớp chớp mắt thêm vài cái.
Sau đó cô nhắm mắt lại…
Rồi mở mắt ra…
Gương mặt đểu giả của Bạch Kiêu vẫn ở đó!
Ok, hay là tự tát bản thân cái để kiểm chứng nhỉ?
Mắt thấy cô Omega ngốc kia chuẩn bị tự ngược chính mình.
Bạch Kiêu kiên nhẫn thở dài một hơi, nắm lấy bàn tay mềm mịn xinh đẹp tựa búp măng của cô gái.
Anh mỉm cười: “Sao lại muốn tát mình rồi?”
Bạch Lạp Sa mất tự nhiên…
Cô muốn rút tay về…
Ấy thế mà người đàn ông này lại không buông.
Ngược lại, anh càng nắm chặt tay cô.
Lúc này, bé Sa thực không còn tâm trạng để nằm ngủ tiếp nữa.
Cô ngồi dậy, thu hồi lại vẻ mặt hoảng hốt thất thố của mình.
Môi đỏ khẽ cong, tạo thành một độ cung xinh đẹp như thường lệ.
Giọng điệu mềm mại tuôn khỏi khoé miệng.
“Sao bác sĩ Triệu lại ở đây?”
Cô gọi anh là “bác sĩ Triệu”, ngầm mang ý tứ dò hỏi.
Tại sao trước đấy, anh lại nói thẳng ra, một chút che giấu cũng không thèm dùng để ứng phó cô?
Mà Bạch Kiêu, dường như đọc thấu ý nghĩ của bé Sa.
Mân mê bàn tay mỹ nhân, anh than nhẹ: “Ba ba tên Bạch Kiêu.

Không phải Triệu Y Đề.”

Không hề giấu diếm tí nào, người đàn ông nhàn nhạt nói hết ra: “Triệu Y Đề chết rồi.

Con gái, sao con lại gọi ba ba là bác sĩ.

Con phải gọi ba ba chứ?”
Mẹ kiếp! Chưa xong vụ sắm vai nhân vật à?
Bạch Lạp Sa mấp máy đôi môi.

Cuối cùng, cô quyết không dò hỏi anh đến cùng nữa.
Tại vì dù câu trả lời là gì, nó đều không quan trọng bằng mạng sống của cô.
Cô mà hỏi nhiều, nam chủ mất hứng, liền một phát đánh bay cô thì sao giờ?
Không nên khiến anh ta mất hứng.
“Bạch…Ba ba, sao ba ba lại ở đây ạ?”
Mắt thấy nữ Omega nhỏ lùi về phía sau.
Bạch Kiêu bèn thuận thế tiến lên phía trước.
Cả nửa thân trên của anh cơ hồ là đè lên người cô.
Ép chặt cô gái nhỏ này.
Nha, quả nhiên, cơ thể cô vẫn luôn quanh quẩn một mùi hương thơm thơm như vậy.
Một mùi hương rất tươi mát, rất khoan khoái.
Trong thanh ngát lại có gì đó ngòn ngọt.
Nó thành công thấm vào trái tim anh, thấm vào mạch máu anh.
Và điều quan trọng nhất là…
Ừm…
Anh lại phản ứng rồi.
Đối với việc mình bị cứng chỉ vì mới ngửi cô, Bạch Kiêu cảm thấy chẳng ra sao cả.
Không ngờ…bảy mươi năm xử nam gìn giữ của anh lại…
Thôi bỏ đi! Đánh dấu người trước đã.
Trong đầu gật gà gật gù một hồi, ngoài mặt Bạch Kiêu vẫn luôn điềm tĩnh cười, anh thản nhiên trả lời.
Giọng điệu vô cùng bình thản.
“Ba ba nhớ con, không thể đến thăm sao?”
“…” Bạch Lạp Sa thực không biết phải nói tiếng quỷ gì?
A, lấy ra cái lý do lừa người nào thực tế hơn đi chứ!
Nói dối cũng không sợ bị vạch trần.
Xác thực, Bạch Lạp Sa cũng không dám vạch trần anh.
“Người đã ở đây bao lâu rồi?” Không phải nam chủ bốn nhìn cô ngủ nãy giờ đấy chứ?
May thay, anh đáp: “Mới nãy thôi, không nỡ gọi con dậy.”
“Dạ, thế ba ba gặp con rồi, có thể đi được chưa?” Nhìn Bạch Kiêu đang nằm ườn lên chăn ga gối đệm của mình một cách thô tục như thế.
Bạch công chúa tính tình yêu thích sự hoàn hảo, sạch sẽ không khỏi nhíu mày.
Gia hoả rắc rối này! Không có việc gì thì mau lăn!
Bạch Kiêu nâng tay cô lên, đặt một nụ hôn trên mu bàn tay mềm của cô.
Ánh mắt sâu kín, anh hỏi: “Con muốn đuổi ta đi hả?”
“Không ạ.” Bạch Lạp Sa cố nén cảm xúc muốn vung một chưởng tát bay nam chủ.
Tại vì cô không có đủ năng lực đó.

Không nên động thủ thì hơn.
“Thế thì được, chúng ta vào việc chính.” Bạch Kiêu mới vừa dứt lời cái.


Đương lúc Bạch Lạp Sa còn không hiểu chuyện gì, anh bèn lấy thế sét đánh vọt tới, hung hăng ép chặt người cô xuống.
Cả thân hình to lớn cưỡi trên cơ thể mềm mại của thiếu nữ.
Bạch Lạp Sa còn chưa kịp há hốc mồm, Bạch Kiêu đã rất thản nhiên đem tay cô đặt lên bộ vị sớm dựng đứng của mình.
Anh cười thích chí, hưng phấn hỏi: “Cảm thấy gì không?”
Bạch Lạp Sa chỉ có một cảm giác…
Lòng bàn tay cô…rất nóng…
Và còn cưng cứng nữa.
Mang tâm lý bất an, cô cố nhoài cổ nhìn lên…
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn cái, bé Sa mém xíu thì xỉu ngang luôn.
“A…Bỏ ra…Bỏ ra! Bỏ tay tôi ra!” Xin lỗi chứ, mắc ói quá trời!
Nam chủ bốn, anh ta có sở thích khoe hàng đấy à?
Bạch Lạp Sa không thể không cuống quýt lên.
Nhưng sức mạnh của một Omega, làm sao có thể so bằng một Alpha đây?
Bạch Kiêu không những không buông tay cô.
Anh chàng còn bày tỏ rằng, lão tử đây chính là vô cùng ngang nhiên tuỳ tiện.
Nhanh nhẹn tháo dây lưng xuống.
Khoá quần được mở.
Vậy là cái quần chip màu đen với cái cục đang phồng phồng kia…
Ủa ôi! Tình tiết gì đang diễn ra vậy?
Bạch Lạp Sa dù tâm tình có bình ổn đến mấy, nhưng khi tận mắt chứng kiến củ khoai nóng bỏng kia của nam chủ thịt văn.
A a a! Luân gia sắp ngất a!
Cô gào thét gọi tên Thần Đèn.
Nhưng cô nào biết lão ta đã sớm xách mông bỏ chạy từ lâu.
Thần Đèn ngồi niệm kinh trong Tinh Không, vừa niệm vừa bi ai thở dài, một hơi thở lại như mang theo nỗi buồn sâu lắng vạn năm.
Hầy, lão lắc lắc đầu.
Phất Lai Minh chẳng có kiên nhẫn gì sất!
Vừa mới gặp mặt lần hai liền muốn thượng người ta rồi!
Ác độc!
Tham lam!
Lão chỉ đành ngồi cầu phúc cho bé Sa thôi.
Nam chủ thịt văn, đương nhiên năng lực giường chiếu không bình thường.
Thần Đèn vuốt râu, híp mắt.

Ừm, lòng lão bỗng dâng lên một nỗi sợ…
Nhỡ đâu Phất Lai Minh kia thúc hông quá đà, khiến cho khế ước giả của lão chết ngay trên giường thì sao giờ?
Mà thôi bỏ đi, chết trên giường là cái chết sung sướng.
Lão lại lặng yên ngồi tiếp tục niệm kinh.
A Di Đà Điểu, mong Sa cục cưng vượt qua kiếp nạn này! ( Ngươi có theo đạo Phật đâu, niệm kinh làm màu! =))))

Quay trở lại với hai kẻ họ Bạch kia.
Bạch Lạp Sa nuốt nước bọt một cái.
Tuy nội tâm cô có hơi sợ hãi, cơ mà trong sợ hãi đó lại có chút…mong chờ.
Nha, mặc dù không nhớ nhiều về nam chủ vị diện trước.
Nhưng cô vẫn không quên nổi đêm tân hôn đầu tiên của cô với Khương Trạch đâu.
Khi ấy, Khương Trạch đứng ở cửa, hoá thành sói đói, thực hiện màn diễn khoe bo-đì của mình.
Cái đấy…Cậu em của Khương Trạch to lắm á!
Nếu cô nhớ không nhầm…tầm 25, 26 cm gì đấy!
Hổng biết của Bạch Kiêu có to dài thế hông nhỉ?
Này, Bạch Lạp Sa! Ánh mắt của cô cũng quá trắng trợn đi!
Bạch Kiêu nén cười, nhưng độ nóng và sưng phồng của thứ kia đã bán đứng tâm trạng anh.
“Muốn nhìn lắm à?”
Bạch Lạp Sa mặt mày hơi đo đỏ, tin tức tố quanh cô toả ra vô cùng mãnh liệt.
Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Chết mất! Thay vì đồng ý hiến dâng cơ thể, cô phải bảo vệ trinh tiết của mình chứ!
Nếu bây giờ lăn giường với cô, về sau Bạch Kiêu gặp được Khương Diệp bé thụ kia rồi.
Anh ta bèn quăng cô ra bãi rác thì sao giờ?
Ôi…
Số phận pháo hôi, không chỉ chết sớm mà còn bị nam chủ hấp diêm..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận