Beta: SSNNA_anh12
“Cộc cộc cộc –” Bên ngoài truyền đến ba tiếng giống như tiếng đập cửa, đánh gãy dòng suy nghĩ của nàng. Lạc Yên bò dậy, đi giày vào, lộc cộc chạy tới mở cửa.
Nàng biết, người tới tìm nàng vào lúc này chỉ có Hàn Lạc Thần, quả nhiên, khi nàng mở cửa, liền nhìn thấy hắn đang đứng dựa vào cửa.
“Lạc Thần~” Lạc Yên không chút do dự vươn tay quàng cổ hắn, mềm mại mà kêu tên của hắn.
Hàn Lạc Thần ôm lấy vòng eo của nàng, vuốt ve mái tóc của nàng đến rối tung lên, khẽ cười một tiếng: “Heo nhỏ lười, sao bây giờ mới lên a? Có đói bụng không?”
Lạc Yên ủy khuất mà hướng hắn chớp chớp mắt: “Đói a ~”
“Nhanh ra kia rửa mặt một chút, ta đưa ngươi ra ngoài ăn cơm” Hàn Lạc Thần sờ sờ đầu nàng, bảo nàng vào phòng thay quần áo, lại xuống dưới lầu gọi tiểu nhị mang lên phòng nàng một chậu nước ấm.
Lạc Yên rửa mặt xong, an vị đến trước bàn trang điểm chải đầu. Hàn Lạc Thần không nỡ để nàng chịu khổ, cho nên phòng trọ của bọn họ đều là tốt nhất, bàn trang điểm, huân hương cái gì cũng có.
Hàn Lạc Thần đứng phía sau nàng, nhìn nàng chải đầu, đầu tóc đen nhánh buông xuống dưới, hắn bỗng nhiên nhớ tới xúc cảm khi vuốt nó, tức khắc cảm thấy mình có chút ngứa tay. Hắn nhớ kỹ cách nàng chải đầu, các bước búi tóc, nghĩ chờ đến lúc về sau bọn họ thành thân, hắn muốn thay nàng búi tóc hoạ mi.
Lạc Yên chải vuốt tóc xong xuôi, đứng lên, nhìn hắn vẫn còn sững sờ ở chỗ đó, liền duỗi tay quơ quơ trước mắt hắn, khi thấy hắn đã lấy lại tinh thần liền hướng hắn cười sáng lạn: “Ta xong rồi, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Hàn Lạc Thần tiến lên, đôi tay vòng qua vòng eo nàng, ôn nhu nói: “A Yên, về sau ta thay ngươi búi tóc được không?”
Lạc Yên bật cười, “Ngươi sẽ làm sao?”
Hàn Lạc Thần xoa phần tóc buông phía sau lưng nàng, nhẹ giọng cười nói: “Chờ đến lúc chúng ta thành thân, ta liền làm!”
Lạc Yên gương mặt đỏ lên, hừ hừ hai tiếng: “Hiện tại nói việc này có phải quá sớm không?”
Hàn Lạc Thần nhéo nhéo mặt nàng, nói: “Không sớm, chẳng lẽ ngươi vẫn luôn không nghĩ cùng ta ở bên nhau sao?” Thanh âm hắn ôn nhu lại trầm thấp, mang theo vài phần ý tứ dụ hống.
Lạc Yên ngây ngốc mà nhìn hắn, chìm đắm trong đôi mắt thâm thúy của hắn. Hàn Lạc Thần khẽ cười một tiếng, thanh âm càng thêm ôn nhu: “A Yên, gả cho ta được không?”
Lạc Yên cầm lòng không đượcgật gật đầu, Hàn Lạc Thần siết chặt tay nàng, cơ hồ muốn đem nàng hòa vào cốt nhục: “A Yên, ta rất vui.”
Hàn Lạc Thần hiện tại nghĩ lại, đại khái quá khứ của hắn trắc trở là vì chưa gặp được nàng.
Mới ở Duyệt Lai khách sạn nhìn qua, đôi mắt nàng đã sáng như sao trời…….
Mặt mày nàng tươi cười, làm hắn nhịn không được thầm nhủ cả đời phải ôn nhu.
“A Yên, chờ ta báo thù xong, chúng ta liền thành thân được không?”
Hàn Lạc Thần cảm thấy, nàng thật quá hoàn hảo, cho nên hắn cũng muốn tôi luyện bản thân tốt hơn, trở nên xứng với nàng.
Chờ báo thù rửa hận xong, chờ hết thảy kết thúc, hắn liền sẽ dùng thập lí hồng trang làm sính lễ cưới nàng làm vợ, sủng nàng nhất sinh nhất thế (một đời một kiếp).
“Hảo a.” Lạc Yên đem đầu vùi vào ngực hắn, gương mặt xấu hổ giống như trên mặt vừa đánh thêm lớp phấn hồng, nhưng nàng vẫn kiên định trả lời.
Hàn Lạc Thần, ngươi hứa với ta nhất sinh nhất thế, ta cũng có thể ứng với ngươi bầu bạn đến bạc đầu.
– – Đây là câu trả lời của ta.
…………
Đám sương nặng nề, che khuất nửa ngọn núi, mười dặm rừng phong không thấy bóng người.
Thời điểm Hàn Lạc Thần đi theo Lạc Yên đi vào Lạc Hà cốc, gặp phải một vấn đề khó khăn, chính là không tìm thấy đường.
Thật ra không phải bọn họ không biết đường, mà là trong rừng phong mọi nơi đều là trận pháp, nếu bọn họ đi vào rừng phong, trận pháp lập tức khởi động, đem bọn họ vây ở bên trong.
Hàn Lạc Thần nhìn vết cắt mình vừa mới dùng kiếm khắc trên cây, ánh mắt nặng nề. Bọn họ đã đi đi lại lại trong rừng phong này vài vòng, hiện tại đã là vòng thứ sáu rồi….