Lạc Yên lập tức trừng lớn đôi mắt: “Phỉ Nhiên đại ca!”
Tạ thị Phỉ Nhiên, chủ nhân hiện giờ của Thiên Đô phủ, chính là đại biểu ca của Lạc Yên.
Đệ nhị chủ nhân Thiên Đô phủ – Tạ Nhược Trần cùng tiểu thư Toàn Cơ cốc – Hiên Viên Trúc Tâm sau khi kết làm vợ chồng, Thiên Đô phủ, Toàn Cơ cốc, Hiên Viên cốc qua nhiều thế hệ vẫn luôn có liên hệ. Tuy rằng Lạc Yên là người xuất hiện nửa đường, nhưng sau khi nàng đi vào thế giới này, trong đầu đã nhận được ký ức mười mấy năm trước, đương nhiên, những người khác ở thế giới này vẫn luôn cho rằng nàng vẫn tồn tại……
Nhìn đến bộ dạng ngốc lăng của Lạc Yên, Tạ Phỉ Nhiên nhịn không được câu môi cười, mang theo vài phần tà tứ: “Nha, Tiểu Yên Nhi còn nhớ rõ ta sao?”
Lạc Yên nghiêng đầu, khẽ cười nói: “Phỉ Nhiên đại ca sao lại nói vậy chứ? Thiên Đô phủ Phỉ Nhiên công tử đại danh đỉnh đỉnh, Lạc Yên sao có thể không nhớ rõ?”
Tạ Phỉ Nhiên hướng nàng sủng nịch cười: “Ba hoa.”
Lạc Yên hì hì cười cười, không nói chuyện, Tạ Phỉ Nhiên chủ động hỏi: “Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Lạc Yên nghịch ngợm mà lè lưỡi, “Sao ngươi lại nghĩ ta tìm ngươi là nhất định phải có việc? Ta muốn đến thăm ngươi không được sao?”
Tạ Phỉ Nhiên quét về phía nàng bằng ánh mắt hiểu rõ hết thảy: “Tới thăm ta a? Tới thăm ta như thế nào còn mang theo người ngoài tới?” Ngữ khí mang theo vài phần ý vị thâm trường.
Lạc Yên đang muốn nói hắn không phải người ngoài, Tạ Phỉ Nhiên liền mở miệng nói: “Cha mẹ ngươi biết ngươi tới tìm ta không? Hoặc là nói, bọn họ biết nam nhân kia không?”
Lạc Yên thật muốn che mặt lại, ở cùng người thông minh quả thật không tốt lắm đâu! Ngươi còn chưa nói chuyện, hắn cũng đã minh bạch, quả thực không hề dễ chơi.
Biết Tạ Phỉ Nhiên đã nhìn thấu ý đồ của nàng, Lạc Yên liền cũng không dùng những hoa chiêu gì đó nữa, trực tiếp bất chấp tất cả nói: “Ngươi không phải đều đã biết sao? Không sai, lúc này là ta rời nhà trốn đi, cha mẹ ta không biết ta tới nơi này, ân, ta tới tìm ngươi cũng chỉ là muốn ngươi giúp ta một chút……”
Tạ Phỉ Nhiên lộ nụ cười với ý vị thâm trầm: “Giúp ngươi? Vẫn là giúp nam nhân kia đúng không a?”
“Ai nha, dù sao cũng đều không sai biệt lắm.” Lạc Yên bụm mặt, “Ngươi đừng nói là không giúp ta nhé?” Không đợi hắn nói giúp hay không giúp, nàng liền tiếp tục mở miệng: “Chúng ta nhận thức lâu như vậy, ta chỉ tìm ngươi giúp ta một lần, nếu ngươi không giúp ta liền quá không nghĩa khí đi!”
Tạ Phỉ Nhiên nhịn không được cười cười: “Hảo, hảo, ta lại chưa nói không giúp, ngươi gấp cái gì?”
Lạc Yên ngạo kiều mà hừ một tiếng, “Vậy ngươi đóng trận pháp nhanh đi, ngươi không biết, chúng ta đều đã ở chỗ này vòng đi vòng lại vài lần!”
“Gấp cái gì?” Tạ Phỉ Nhiên thong thả ung dung nói: “Ngươi cùng ta đi vào trước, chúng ta nói một chút về vấn đề trợ giúp kia……”
Lạc Yên ngẩn người, nói: “Nhưng mà Hàn Lạc Thần còn chưa có trở về a, chúng ta phải đi cùng nhau!”
“Hàn Lạc Thần……” Tạ Phỉ Nhiên niệm cái tên này, rầm một cái hoa khai quạt xếp, quả nhiên là nhất phái tiêu sái: “Chuyện của hắn ta đã biết, bất quá ngươi cũng biết ta có quy củ, muốn ta ra tay thì cũng có thể, nhưng mà cần thiết trả giá một chút. Xem trên việc hắn là người ngươi mang đến, ta đã quyết định không thu hắn thứ gì, nhưng thế nào cũng phải khảo nghiệm một chút đi?”
“A? Khảo nghiệm?” Lạc Yên chính vì Tạ Phỉ Nhiên nguyện ý ra tay mà cao hứng, liền nghe hắn câu nói câu kế tiếp, lại lần nữa ngẩn người.
Tạ Phỉ Nhiên thong thả ung dung mà nói: “Không sai, khảo nghiệm một chút mà thôi……” Hắn dừng một chút mới tiếp tục nói: “Không có biện pháp a, A Nguyệt không ở nơi này, trọng trách khảo nghiệm muội phu tương lại không phải ở trên người ta sao? Rốt cuộc nói thế nào ta vẫn coi ngươi là muội muội nha……”