Lâm Tịch nhìn lão từ trên xuống dưới, đáp án không cần nói cũng biết.
Lão đầu không thể tin dùng tay chỉ cái mũi của mình: “Ta? Lão nhân gia ta cần uống loại đơn thuốc này do lang băm kê sao? Ngươi có biết hay không ta Khúc.. Khúc..” Lão đầu nói nói lập tức không có tiếng, lúng ta lúng túng không nói gì, hiển nhiên là không muốn nói ra tên của mình.
“Dế? Sư phụ, tên ngươi thật.. dễ nghe!” Lâm Tịch là người biết nghe lời phải.
Lão đầu tức giận nhảy dựng lên: “Lão tử là con dế, sẽ biết nói chuyện sao? Có đệ tử nào như ngươi sao?”
Nghe được lão đầu kêu la, Lưu thị bước nhanh tới, một bàn tay đánh tới bả vai Lâm Tịch: “Nhị Nha, ngươi mau xin lỗi sư phụ!”
Mặc dù hiện tại Lưu thị vẫn sẽ đưa tay lập tức đánh người, nhưng mà đã rất ôn nhu rất dịu dàng, chẳng qua Lâm Tịch vẫn trề môi, lẩm bẩm: “Ta làm sao, ta nói xin lỗi cái gì chứ!”
“Ôi chao, ngươi còn dám mạnh miệng, ngươi nói ngươi làm sao?” Lưu thị tức giận không kiềm chế được, muốn tiếp tục la mắng, đột nhiên nghèo từ, quay đầu nhìn lão đầu, ngượng ngùng hỏi: “Lão thần tiên, nó.. Nó làm sao vậy?”
Lão đầu “Ha ha” một tiếng rất không tử tế bật cười, Lưu thị lập tức cảm thấy rất lúng túng, cũng cảm thấy mình không hỏi xanh đỏ đen trắng đã đánh khuê nữ có hơi không tốt lắm, trong chốc lát có chút ngượng ngùng.
Lâm Tịch mắt trợn trắng: “Nương, ngươi thật sự là nương ta sao? Sao ta cảm thấy mình là bị ôm sai rồi, trong nhà cha thích tỷ tỷ, ngươi thích đệ đệ, chỉ có ta bà ngoại không yêu cậu ruột không thương, chắc chắn là ôm sai!”
Lâm Tịch vừa nói ra lời này, vành mắt hơi đỏ, nàng cũng không biết làm sao đột nhiên không khống chế được tâm tình của mình, nói ra những lời không thông qua đại não.
Trong một lúc nàng có hơi hối hận, Lưu thị cũng ngây ngốc đứng ở nơi đó, thấy ánh mắt khuê nữ dần dần nước mắt mờ mịt, mắt thấy lập tức sẽ khóc, Lưu thị luống cuống lau tay mình một chút, đi tới, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Lâm Tịch: “Như thế nào sẽ ôm sai chứ, ngươi chính là khuê nữ của ta! Vừa sinh ra ngươi chỉ có ba cân, gầy giống như mèo con, khóc cũng không có hơi sức. Nhưng dáng vẻ đó, không có gì khác biệt so với nương lúc còn bé.”
Lão đầu nhìn ra đây là khúc mắc của nha đầu, dứt khoát không nói một lời, yên tĩnh làm bối cảnh.
Lưu thị thì như lâm vào trong hồi ức, lầm bầm: “Hách bà tử đỡ đẻ nói, nha đầu này không đủ tháng, chỉ sợ khó sống, lạnh nhạt mà nuôi đi, cũng không biết có phải là bé con nhà ngươi hay không?”
Điều kiện cổ đại đơn sơ, nữ nhân sinh con chính là đi một lần trong quỷ môn quan, tỉ lệ trẻ mới sinh sống sót cũng không phải rất cao. Nhất là ở nơi nghèo khó bế tắc phụ cận Nam Bình Ao, trẻ con rất dễ dàng chết yểu. Có một số bà mụ không coi trọng đứa trẻ thì sẽ cho người nhà biết phải lạnh nhạt mà nuôi, tên như ý nghĩa, chính là đừng quá tốt với những đứa bé này, lạnh nhạt nuôi. Thứ nhất là cổ nhân có cách nói giảm phúc, nhà người nào đối với đứa trẻ tốt quá mức, sẽ hao tổn phúc khí của đứa bé. Hai là miễn cho tình cảm quá sâu, một khi đứa trẻ chết yểu người lớn vô cùng bi thương lại không thể làm gì.
Chẳng biết lúc nào Lưu thị đã lệ rơi đầy mặt: “Lạnh nhạt nuôi, lạnh nhạt nuôi, cũng không biết làm sao, đã thành thói quen, là nương sai, Nhị Nha, ngươi là thân khuê nữ* của nương đấy!”
*Thân khuê nữ: Con gái ruột.
Bàn tay Lưu thị thô ráp vuốt ve Lâm Tịch, mới giật mình nữ nhi thấy gầy trơ cả xương như vậy, hoàn toàn không có dáng vẻ thiếu nữ mười ba tuổi nên có, nhìn nhiều nhất chỉ mười tuổi. Nhớ đến nhiều năm như vậy, nàng luôn yên lặng làm những việc nhà nặng nề, vừa không lên tiếng, vừa không oán giận, nhưng cũng chưa từng nhõng nhẽo ăn vạ, trong một lúc vừa áy náy vừa hối hận.
Mà Lâm Tịch bị Lưu thị ôm vào trong ngực, cũng chẳng biết lã chã rơi lệ lúc nào, khóc không thành tiếng.
Mặc dù Lâm Tịch đang khóc, nhưng mà trong lồng ngực lại rất thoải mái, giống như có một loại cảm giác không có bất kỳ cái gì tiếc nuối.
Đây là, lại là cảm xúc của nguyên chủ rồi!
Thì ra, mọi chuyện lại là như vậy!
Sáng sớm hôm sau đã có người bắt đầu lục tục ngo ngoe đưa các loại vật liệu kiến trúc về hướng Vũ gia, những thứ này đều là Vũ cha định ngày hôm qua, người Vũ gia chuẩn bị có qua có lại, làm cho lão gia tử một gian phòng tốt một chút. Lý do đối với bên ngoài thì nói rằng trong nhà có người biểu cữu bà con xa tới nhờ vả, lại nói nhi tử nhà mình cũng lớn.
Tổng cộng Nam Bình Ao cũng không có bao nhiêu gia đình, cuộc sống nhà nông khô khan đơn giản, hận không thể có người nào đó buổi tối hắt xì hơi phóng hai cái rắm vang cũng có thể trở thành đề tài bát quái một thời gian, cho nên vô luận làm cái gì, cũng muốn một lời giải thích hợp lý. Nếu như đổi đến trong thành, ai quan tâm ngươi chứ, chỉ cần có tiền, ngươi xây chính là Hoàng cung, quan gia không bắt ngươi vậy thì vạn sự đại cát.
Vị trí Vũ gia vắng vẻ, sân cũng rộng rãi, trực tiếp ở bên cạnh xây liên tiếp hai gian, tương lai Vũ Lai Bảo cũng phải có gian phòng của mình, dứt khoát đều xây dựng cùng nhau, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Sáng sớm lão đầu ăn điểm tâm người đã không thấy tăm hơi, Vũ Lai Bảo cũng không biết chạy đi nơi nào.
Bởi vì là trực tiếp xây phòng ở bên cạnh, cho nên đối phòng cũ sử dụng ở nơi nào cũng không có ảnh hưởng gì, Lâm Tịch vội vàng làm xong công việc, cũng không cần đi trên núi hái những thảo dược kia không đáng giá mấy đồng tiền, nên cùng Vũ Lam cùng nhau giúp đỡ Lưu thị dùng vải hôm qua mua cho mọi người may y phục.
Nữ công của Vũ Đồng hoàn toàn không có cách nào so cùng Tô Lan Hinh, cũng may nông thôn cũng không rất chú ý, may vá cho mình cũng có thể chứ. Còn y phục lão đầu, chắc chắn là giao cho Lưu thị.
Bởi vì hôm qua lời cần nói cũng đã nói, cho nên mẫu nữ ba người vừa cười cười nói nói vừa làm công việc, trong một lát trong phòng vui vẻ hòa thuận, mặc dù Lưu thị sẽ còn mở miệng lập tức mắng chửi, chẳng qua ít động thủ, hơn nữa xem như động thủ, cũng đều là sấm to mưa nhỏ, ba đứa bé người nào cũng không sợ bà.
Mắt thấy sắp đến trưa, Vũ cha ra ngoài mua thức ăn cũng trở về nhà, Lâm Tịch hoạt động một chút tay chân đau nhức, mẫu nữ ba người phải chuẩn bị cơm trưa cho những người xây nhà, nhưng ngay lúc này, nghe thấy có người tới cửa không biết đang la hét ầm ĩ cái gì, loáng thoáng còn nghe được có người đang gọi “Nhị Nha.”
Lâm Tịch nghe giọng nói này có hơi quen tai, trong lòng hừ lạnh một tiếng, cho dù nàng không giống cốt truyện bị Lam Vĩnh Phú lừa gạt bỏ trốn như vậy, con hàng này vẫn tà tâm không dứt, nhìn dáng vẻ này, là muốn tiến dần từng bước sao?
Lưu thị vừa nghe ở cửa có người lớn tiếng ồn ào, cũng không nghĩ nhiều, đứng lên liền đi ra ngoài.
Lâm Tịch theo sát phía sau, Vũ Lam cũng đi theo ra ngoài.
Quả nhiên, là Lam Vĩnh Phú tên không biết xấu hổ này.
Bởi vì trong nhà đang xây phòng ở, vốn dĩ có không ít người giúp đỡ, hơn nữa thêm nhiều người nghe tiếng mà đến, thật sự là toàn thôn tổng động viên, không biết còn tưởng rằng lão Thôn trưởng muốn đi họp đấy.
Cũng không biết Lam Vĩnh Phú nói cái gì, đã nhìn thấy gương mặt Vũ cha tức giận đến xanh tím.
Thấy dáng vẻ Vũ cha như vậy, Lam Vĩnh Phú lại không ngừng cố gắng “Nhạc phụ, thời gian ta và Nhị Nha thích lẫn nhau đã rất lâu. Nương ta mất sớm, cũng không có người thu xếp giúp đỡ ta, nhưng ta cũng không thể luôn khiến Nhị Nha vẫn như thế này mà chờ ta, cho nên, ta liền..” Hắn ta gãi đầu một cái, muốn tìm từ thích hợp nhưng mà trong chốc lát lại nghĩ không ra: “Ta liền.. Tự tiến cử chẩm tịch*.”
*Chẩm tịch: Có nghĩa là gối hoặc chiếu, ở đây có nghĩa là hầu ngủ.
Ngu xuẩn, tự tiến cử chẩm tịch là dùng như thế sao?
Vũ cha tức giận không kiềm chế được, giận đến mức ngón tay chỉ vào Lam Vĩnh Phú cũng run rẩy: “Ngươi thúi lắm, ngươi là cái thứ gì! Nhị Nha nhà ta sẽ coi trọng ngươi?”