Editor: hemaniko
Không nghĩ rằng mới ngồi xuống chưa được bao lâu, Tống Kiêu Kiêu đã gặp phải người quen.
Ngay từ đầu cô chỉ lo chăm sóc An An, cho nên không chú ý người trong quán.
Cho đến khi có người quen kia đi đến, Tống Kiêu Kiêu lúc này mới chú ý tới cô gái ấy.
Đứng trước mặt cô là một thiếu nữ cỡ tầm 17-18, thiếu nữ trang điểm theo phong cách trẻ con, trên đầu còn mang một cái kẹp tóc cherry. Vẻ mặt cô ta nhìn xuống Tống Kiêu Kiêu mang vẻ chán ghét, đôi mắt một mí tràn ngập sự kiêu căng.
Tống Kiêu Kiêu cũng không có nhớ tới cô ta ngay lập tức, vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô ta hơn nửa ngày trời. Ngay lúc thiếu nữ mở miệng một lần nữa, mói nhớ ngay đại thần này là ai.
“Chị Kiêu Kiêu sao lại ở đây? Không phải là lại tìm anh trai em sao?”
Thiếu nữ tên Trần La Nghiên, là em gái của tên mối tình đầu kia.
Bởi vì tình cảm sâu đậm của nguyên chủ đối với mối tình đầu, cho nên thái độ của nguyên chủ đối với em gái hắn là muôn phần nịnh bợ. Bởi vậy Trần La Nghiên trước mặt nguyên chủ cầm đồ của cô ấy cho mà không thấy ngại, luôn luôn bày tỏ mình thích cái này cái kia, một bộ dáng hoàn toàn coi nguyên chủ như chị dâu của mình.
Nhưng buồn cười ở chỗ cô ta ghét bỏ nguyên chủ là người phụ nữ đã có chồng, một bên lại không ngừng muốn đồ mà nguyên chủ mua cho.
Cho nên nói anh em ruột không giống lông cũng giống cánh, từ thái độ lớn mật của em gái liền có thể đoán được tính tình của tên mối tình đầu kia.
Tống Kiêu Kiêu: ” Không phải tôi mang tiểu Bình An ra ngoài chơi”
Nghe được lời nói của Tống Kiêu Kiêu, Trần La Nghiên lúc này mới chú ý đến củ cải nhỏ bên cạnh Tống Kiêu Kiêu.
Bởi vì An An vô cùng gầy, thân hình so với đứa trẻ cùng lứa thấp hơn. Tuy rằng hai ngày này được tẩm bổ tốt, nhưng vẫn có thể nhìn được thân hình gầy gò, ốm yếu hồi trước.
Trần La Nghiên nhìn qua An An một chút, liền không nhịn được lộ ra bộ mặt khinh thường.
Quên nói mối tình đầu của nguyên chủ là thư hương thế gia, vẫn luôn giao thiệp với gia tộc của nguyên chủ. Nhưng mười mấy năm qua, tình hình của cả hai gia tộc đều đang xuống dốc. Cho nên Tống gia mới không để ý tâm nguyện của nguyên chủ, đem nguyên chủ gả cho nông dân Tấn Sóc Ngôn lập nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Cho nên Trần La Nghiên cùng nguyên chủ đều là cùng một bộ dáng, vô cùng khinh thường xuất thân nông dân của Tấn Sóc Ngôn, chẳng thèm quan tâm Tấn Sóc Ngôn bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền. Trong mắt những người này, thân thế không tốt là một loại tật.
Mà thân là con trai của Tấn Sóc Ngôn, An An tuy là thế hệ thứ hai phú nhị đại, nhưng trong mắt họ lại là con của một thằng nông dân may mắn.
Tống Kiêu Kiêu nhanh chóng nhíu mày một cái, cô là người điển hình ăn mềm không ăn cứng.
Ai làm cô không thoải mái, cô liền không cho người ấy sống thoải mái.
Nếu không phải An An đang ở đây, Tống Kiêu Kiêu cô đây rất muốn dạy dỗ Trần La Nghiên một trận. Cô không phải nguyên chủ, thích tìm ngược, cũng không thích mặt nóng dán mông lạnh.
Trần La Nghiên: “Chị Kiêu Kiêu, tháng sau là sinh nhật của anh trai em. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tới, nghe nói chị Thanh Yến cũng tới dự đó.”
Cô ta nói xong ánh mắt có ý khác nhìn chằm chằm vào Tống Kiêu Kiêu, vốn tưởng rằng dựa theo sự chú ý của Tống Kiêu Kiêu đối với anh trai cô ta, con ngốc này như mọi lần vừa nghe xong sẽ hỏi cô ta dồn dập. Nhưng hôm nay Tống Kiêu Kiêu nghe xong gật gật đầu như đã biết, giống như chỉ nghe cô ta nói về thời tiết hôm nay như thế nào vậy.
Dựa theo tính cách cũ của nguyên chủ, nghe được chuyện về mối tình đầu thì sẽ gấp gáp vô cùng. Nhất là khi nghe tới hoa đào của mối tình đầu, cô ấy sẽ cho rằng có cô gái khác muốn cướp hắn ta ra khỏi tay cô. Nhưng ngàn vạn lần Trần La Nghiên không biết rằng trong xác của Tống Kiêu Kiêu đã đổi thành người khác
Không phải là Tống Tích Hàm bị tình yêu làm cho ngu ngốc kia.
Thời điểm Trần La Nghiên còn muốn nói nữa, phục vụ liền bưng đồ uống mà Tống Kiêu Kiêu đã gọi.
Tống Kiêu Kiêu nhìn ly sữa lớn, rồi lại nhìn đứa con trai nam chính của mình, đoán rằng bé phải ngồi xổm mới uống được. Vì không thể phá vỡ hình tượng nam chủ cẩn thận của An An. Tống Kiêu Kiêu liền đem ly sữa tới trước mặt An An. Sau đó nhìn thằng bé cẩn thận ôm lấy ly sữa uống một ngụm nhỏ. Cô mới từ từ bưng cà phê lên nhấp một ngụm.
Một màn này cho dù là ai đi nữa, cũng cảm thấy vô cùng ấm áp. Nhất là đối với người mẹ xinh đẹp như Tống Kiêu Kiêu phối hợp với cục cưng nhỏ dễ mến như An An.
Dáng người của nguyên chủ được bảo trì rất tốt, chỗ nên có thịt thì có, chỗ nên ốm thì ốm. Cộng thêm đôi chân vừa dài vừa thon thả, tùy tiện đứng một chỗ, có thể tạo thành một phong cảnh lóa mắt người nhìn.
Trần La Nghiên bị thái độ của Tống Kiêu Kiêu chọc tức, cô ta chỉ tay vào Tống Kiêu Kiêu nói: “Rốt cuộc cô có ý gì?”
Trước kia Tống Kiêu Kiêu ở trước mặt cô ta đều là dáng vẻ khúm núm, sợ Trần La Nghiên không vui sẽ không truyền lời của cô tới mối tình đầu.
Kỳ thật nguyên chủ sống cũng thật đáng thương, cả đời đều bị người mình yêu sâu đậm lợi dụng. Vì người yêu mà vứt bỏ toàn bộ tự tôn, ngay cả Trần La Nghiên là em gái mà cũng có thể sử dụng uy lực của anh trai mà lợi dụng, đe dọa cô.
=======
He: nếu có chỗ nào khó hiểu mọi người nhớ com mèn cho mình biết nhé. Để mình có thể chỉnh sửa