Từ Ngọc Tuyên cố gắng chọi đá xuống, cuối cùng bị hắc y nhân một cước đá vào trong bụi đất.
“Khu… Khụ khụ khul Từ Ngọc Tuyên ôm ngực, không ngừng ho.
Từ thiếu hiệp vừa xông ra đã thất bại thảm hại ngay từ vòng gửi xel
Trương Tiểu Văn lập tức chạy tới đỡ cậu dậy, lo lắng nói: “Tiểu ca ca, ngươi không sao chứ?”
Từ Ngọc Tuyên còn đang trợn trắng mắt, sao lại không giống với suy nghĩ của cậu.
Tên hắc y nhân kia cầm kiếm dính đầy máu tươi, chậm rãi đến gần hai người, đồng thời mở miệng trào phúng: “Lông cánh còn chưa mọc đủ, mà đã bắt đầu đua đòi người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân, xen vào việc của người khác, hôm nay ta giết cả hai ngươi!”
Trương Tiểu Văn vừa nghe liền vội vàng chặn Từ Ngọc Tuyên ở phía sau, ngẩng đầu nói với hắc y nhân: “Các ngươi không phải là muốn lá thư đó thôi sao, ta giao cho các ngươi, người các ngươi phải thả hắn đi!”
Hắc y nhân cười lạnh: “Ta muốn lá thư! Cũng muốn giết hắn và ngươi!”
Thân kiếm nhuốm máu phản chiếu dưới ánh mặt trời, sát khí lộ rõ.
Hai tiểu tử mặt mũi xám xịt nhắm chặt mắt lại, lúc mũi kiếm tới gần, chợt thấy thiên tiên giáng lâm.
“Dừng tay!”
Hồng y thiếu nữ từ trên trời giáng xuống, vung đao hướng hắc y nhân, một chiêu chặt đứt tai phải của đối phương.
Nón che mặt che khuất dung mạo nữ tử, lại không che được từng chiêu từng thức thành thạo của nàng.
Thiếu nữ một cước đá văng hắc y nhân chắn ở trước mặt bọn họ, chắn ở trước người bọn họ, tiếng gió trong rừng nổi lên, mái tóc dài màu mực theo đó tung bay.
Ánh mắt Từ Ngọc Tuyên đình trệ.
“Lại thêm một tên tới cái chịu chết!” Còn lại vài tên hắc y nhân, đồng loạt tiến lên, ý đồ bao vây trừ khử thiếu nữ.
Thiếu nữ không nói chuyện, trực tiếp nhấc đao lên trước người, dứt khoát lưu loát vung chém về phía trước, một chút cơ hội cho đối phương thở dốc cũng không cho.
Đao Ảnh Vô Ngân, vài tên hắc y nhân lần lượt ngã xuống đất.
Trong khoảnh khắc, chim ngừng bay gió cũng ngừng thổi..
Trương Tiểu Văn đột nhiên há mồm thở dốc, quay đầu nói với Từ Ngọc Tuyên: “Tiểu ca ca, chúng ta được cứu rôi.”
Từ Ngọc Tuyên phục hồi tinh thần lại, giãy giụa đứng dậy, tiến lên nửa bước nói: “Đa tạ hiệp nữ cứu giúp, không biết người có thể cho ta biết tên họ của người để tại hạ có thể đáp tạ được không?”
Trương Tiểu Văn lúc này cũng đứng lên, sau khi Từ Ngọc Tuyên nói xong, gật đầu. Hắn có tài đức gì, trong vòng một ngày được cứu hai lần.
Thiếu nữ lau vết máu trên thân đao xong, vẫn cụp mắt, lạnh lùng nói: “Không cần.”
Dứt lời ngước mắt nhìn Trương Tiểu Văn: “Ta đưa ngươi đến phủ thành.”
Trương Tiểu Văn kinh ngạc: “Ân nhân, ngươi biết ta?”
Thiếu nữ chỉ đơn giản nói một câu: “Trương đại nhân là một quan viên tốt.”
Nàng ngẫu nhiên du lịch tới Từ huyện, không nghĩ tới sẽ đụng phải một vụ án oan kinh thiên động địa.
Nghe được người khác nhắc tới Cha của mình, Trương Tiểu Văn đỏ mắt.
Từ Ngọc Tuyên lúc này chen vào nói: “Trương Tiểu đệ đừng sợ, ta cũng cùng ngươi đến phủ thành.”
Trương Tiểu Văn ngước mắt, bi thương cùng cảm kích tràn vào hốc mắt: “Ta thật không biết nên cảm ơn hai vị ân nhân như thế nào…”
Rốt cuộc vẫn chỉ là một hài tử tám chín tuổi, một khi gặp tai họa diệt môn, bị ép phải trưởng thành sau một đêm, sau khi nguy hiểm qua đi, sao có thể nhịn không khóc.
Từ Ngọc Tuyên võ võ lưng của hắn, ôn thanh an ủi, mới lại nói: “Nếu đã muốn đồng hành, chúng ta vẫn là cho nhau nói một cái họ tên, dọc đường đi cũng dễ xưng hô, không phải sao?”
Thiếu nữ ngước mắt, lời ít ý nhiều: “Tân Thanh.”
Từ Ngọc Tuyên con ngươi sáng ngời nói: “Ta họ Từ, tên Ngọc Tuyên. Theo đạo lý mà nói ta nên gọi ngươi là” ân nhân “, nhưng như vậy cảm thấy chúng ta quá xa cách có đúng không? Nhưng ta thấy ân nhân tựa hồ so với ta cũng không lớn hơn bao nhiêu, không bằng ta trực tiếp gọi ngươi là Tân Thanh là được rồi.”
Tần Thanh hành hiệp trượng nghĩa hai năm, lần đầu tiên gặp phải người ồn ào như thế.