Mê Mẩn Vì Em

Chương 238: Ngoại truyện 5


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mê mẩn vì em-C238 (ngoại truyện 5)

NỔI BẬT ~ DUONGNGA199615

1 Vote

Chương 238. Ngoại truyện 5

Chơi mấy ngày ở Lôi Nạp Đa Nhĩ, Du Lệ quyết định rời đi.

“Nếu đều trở lại vậy đi La Tắc A Tư xem thế nào” Du Lệ bảo, cũng nói với nhóm Giang Úc Linh, “Hai người vẫn chưa đi tới thành La Tắc A tư xem đâu, có muốn đi cùng không?”

Giang Úc Linh nghĩ đến một vấn đề phi thực tế, “Đi thế nào? Ngồi ma thú đi hả?”

Du Lệ liếc mắt nhìn Chử Hiệt một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói với Nhạc Chính Tước, “Nhạc Chính Vương, tôi cảm thấy cần phải triển khai một tuyến đường sắt đi từ Lôi Nạp Đa Nhĩ thống đến La Tắc A Tư, anh thấy sao?”

Nhạc Chính Tước dĩ nhiên là giơ hai tay tán thành, sau đó kéo bạn thân Hề Triển Vương, anh em tốt đi thương lượng chuyện này.

Nhóm Mễ Thiên sư thấy thế thì biết Nhạc Chính Tước lại đánh chủ ý đến người Hề Từ, nhún nhún vai, đồng loạt thay áo tắm rồi lại chạy đến bờ biển rộng lớn một lần nữa.

Ban ngày thì ra biển du ngoạn, lại còn có thể xâm nhập rừng rậm, đi ngăm phong cảnh lâu đài cổ.

Kỳ nghỉ không lo không đủ chỗ, cả đám đi chơi vui hết mình.

Do đường xá xa xôi nên cuối cùng chỉ có Du Lệ và Chử Hiệt đi La Tắc A Tư.

Du Lệ và Giang Úc Linh từ biệt họ rồi nhảy lên lưng Ma Long, một rồng một người bay đi La Tắc A Tư.

Nhóm người yêu ma đang ở bên bờ biển nhìn thấy ma long bay qua trên không trung, trên mặt đều lộ ra tia kỳ lạ.

“Tôi còn chưa được cưỡi rồng bao giờ nè” Mễ Thiên Sư to gan lớn mật cảm thán, “Nếu tôi mà được cưỡi rồng một lần chết cũng nhắm mắt được rồi”

“Tỉnh lại tỉnh lại!” Lâu Duyệt bảo, “Nếu anh mà dám cưỡi rồng thật thì chỉ sợ cũng không biến thành quỷ được đâu”

Ma Long cưỡi hay đến vậy sao? Cũng không nhìn xem con ma long kia là tồn tại gì, nghe bảo Cổ Ma Ma giới đều phải kiêng kỵ ba phần đó, năm đó nếu không phải Chử Hiệt ngủ say, chỉ sợ con ma long này đã trở thành Ma Vương Ma giới rồi, những Cổ Ma khác có là gì.

“Vẫn là nữ thần của tôi lợi hại nhất!” Tỉnh Nguyên Khải vẻ mặt đầy mộng ảo nói, “Nữ Thần của tôi chính là kỵ sỹ cưỡi rồng đó, sau này muốn đả đảo Cổ Ma tà ác”

“Tỉnh lại tỉnh lại, Ma Long đó là chồng của cô ấy, không phải vật cưỡi” Vân Nhã Nhiên vỗ vỗ đầu anh ta, bảo anh ta bớt nói nhiều đi.

“Không phải ly hôn rồi sao?” Có người nghi ngờ nói ra.

Đầu bếp Ma tộc vừa mướt mồ hôi như mưa vừa nướng hải sản cho khách đáp, “Sớm hay muộn cũng phục hôn lại thôi!”

Nghe thấy đầu bếp Ma tộc nói được một loạt tiếng Trung lưu loát, cả nhóm thiên sư kinh ngạc, cũng đồng loạt tán thưởng khả năng  học tập phi thường của gã, năng lực học tập so với Ma tộc ở A Trát Bỉ Đặc mạnh hơn nhiều.

Trên mặt đầu bếp khiêm tốn tiếp nhận họ tán thưởng còn trong lòng thì toát mồ hôi lạnh.

Không lưu loát được sao? Lĩnh chủ bọn họ sửa tiếng mẹ đẻ lại thành tiếng Trung, ma ngữ biến thành tiếng mẹ đẻ thứ hai, nếu không học được, sẽ bị nhốt trong phòng tối, nào có như hiện giờ được nhận công việc lương cao này chứ? Nhìn những Ma tộc khác đang cố sống chết học tiếng Trung mà không được kia xem hiện giờ chỉ đành làm một ít việc nặng nhọc, một tháng kiếm ma tệ cũng không đủ họ ăn cơm, chỉ đành vào rừng rậm săn thú, ma thú để kiếm cơm rồi. Thật đáng thương quá đi.

Mọi người nhanh chóng chuyển từ đề tài Ma Long đến trình độ ngôn ngữ của Ma tộc Lôi Nạp Đa Nhĩ, bất giác cũng ở lại khá lâu.

Từ Lôi Nạp Đa Nhĩ bay đi La Tắc A Tư, cho dù tốc độ Ma Long nhanh nhưng vẫn phải mất mấy ngày.

Ban đêm họ đỗ xuống núi rừng để cắm trại, Du Lệ bảo, “Không những có điện mà còn phải phát triển ngành hàng không nữa, máy bay thì chắc chắn không thể thiếu được”

Chử Hiệt bình tĩnh đáp, “Chuyện này cứ giao cho Mai Lợi Nhĩ và Lai Nhân Tư đi”

Du Lệ liếc mắt nhìn anh một cái, cứ vậy mà áp bức ma tộc khác thì tốt à?

Đương nhiên là tốt rồi, đối với Chử tiên sinh mà nói, anh chỉ cần ổn định Ma giới, không cho nó hỏng là được, Còn Ma giới phát triển, đương nhiên là giao cho Ma tộc cấp dưới làm, nếu không thì nuôi bọn họ ăn không ngồi rồi à?

Trở lại thành La Tắc A Tư, Du Lệ trước tiên đi dò xét tiến độ xây dựng thành La Tắc A Tư.

Chử Hiệt trở về đáy vực một chuyến, sau đó mới đi tìm Du Lệ, giống như đã từng trải qua cùng nhau, cô đi đến đâu thì săn sóc cô ăn mặc, đi lại, ở, chân chính trở thành một chân chạy việc dựa dẫm vào vợ nuôi.

Cấp dưới A Kỳ Bác Nhĩ Đức vận chuyển một đám khoáng thạch tới, nhìn thấy Chử Hiệt ăn không ngồi rồi, lại nhìn Du Lệ đi đi lại lại vội vàng, bất giác thấy hâm mộ và ghen tỵ bảo, “Cưới được một người vợ có năng lực thật tốt quá ha, không những có thuộc hạ, còn có cả liên thành, cái gì cũng không cần anh nhọc lòng”

Chử Hiệt lạnh nhạt liếc mắt nhìn gã một cái, dùng giọng điệu chậm rề rề đầy ưu việt đáp, “Ta biết anh hâm mộ mà, anh quả thật là hâm mộ chết ta!”

A Kỳ Bác Nhĩ Đức, “….” MMP!

Gã mới không thèm hâm mộ một kẻ chẳng du dính túi như thế đâu!

Sau khi mang khoáng thạch giao cho Cách Lôi Sa Mỗ xong, A Kỳ Bác Nhĩ Đức quan tâm đến tiến độ xây dựng mạng internet Ma giới, lại chạy tới trước mặt Chử Hiệt lần nữa hỏi xem, hỏi anh xem có phải anh và Du Lệ ly hôn thật không, có cần gã chúc mừng họ một chút không?

Chử Hiệt đáp đúng, rồi trực tiếp đá gã ra khỏi thành La Tắc A Tư, hơn nữa còn dựng một thẻ bài ở chỗ cửa thành là: “Chó và A Kỳ Bác Nhĩ Đức không được vào!”

Sau khi xử lý xong ít chuyện vặt vãnh của La Tắc A Tư, Du Lệ cân nhắc xem khi nào thì về Lôi Nạp Đa Nhĩ, Chử Hiệt đã mang cô về đáy vực sâu.

Đáy vực vẫn không có gì thay đổi như trước, chỉ có thêm một căn nhà rất đẹp bên hồ mà thôi.

Đây là tự tay Chử Hiệt làm nên, vì Du Lệ kháng cự mãnh liệt không muốn ở trong hang động, vì thế Chử tiên sinh liền tự tay xây một căn nhà gỗ.

Tới tối họ nghỉ ở căn nhà gỗ. Bên ngoài nhà gỗ, bên bờ hồ, có vô số vì sao lấp lánh, đẹp tựa mộng ảo.

Đêm khuya, Du Lệ ghé trên ngực người đàn ông mướt mồ hôi, mơ màng sắp ngủ, nghe thấy anh bảo, “Tiểu Lệ Chi, anh vẫn chưa cùng em xem qua Ma giới, chẳng bằng hiện giờ chúng ta cùng đi chu du Ma giới đi”

Du Lệ ngẩng đầu nhìn anh. Dưới ánh sáng lấp lánh của đá dạ quang, khuôn mặt anh tuấn mướt mồ hôi của anh vô cùng gợi cảm, mê người, cô nhìn đến ý chí mềm nhũn, suýt hôn mê, bất giác đồng ý.

Thấy cô đồng ý, người đàn ông đặc biệt sung sướng, cười càng rạng rỡ hơn, khiến cô đầu óc choáng váng, xoay người đè cô dưới thân.

Du Lệ nằm ở nhà gỗ mất một ngày mới run rẩy hai chân xuống giường.

Ma tộc vui vẻ khỏe mạnh đang cần mẫn đứng cạnh mặc quần áo rửa mặt cho cô, vừa xách gói hành lý lên bảo, “Anh đã bố trí hết chuyện của La Tắc A Tư rồi, có thể xuất phát bất cứ lúc nào”

Du Lệ không rõ ý liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó nhào qua, bắt đầu nổi cơn giận.

Xả giận xong, vẫn cùng Ma Long đi chu du Ma giới.

Đối với Ma Long Ảo Phỉ Nick mà nói, người ma giới sống vì anh, mỗi một chỗ ở Ma giới, đều lưu lại hơi thở của anh, không có anh chẳng cách nào đến được.

Họ đi du ngoạn khắp nơi ở Ma giới, đến chỗ nào sẽ dừng lại ở đó một thời gian.

Chu du mất một năm, bọn họ không thể không rời khỏi Ma giới. Vì Du Lệ mang thai.

Theo huyết thống mà nói, trên người Du Lệ có một nửa huyết thống Ma tộc.

Nhưng sau khi mang thai, phản ứng của cô chẳng khác gì đại đa số phụ nữ nhân loại, ăn gì cũng nôn kinh khủng, ngửi thấy chút mùi lạ cũng nôn rầm rầm.

Lần đầu tiến lúc nôn nghén, họ còn không nghĩ đến là mang thai, nhìn thấy Du Lệ đột nhiên nôn, Chử Hiệt sợ tới mức mặt tái nhợt, vội vàng dẫn cô bay tới thành thị gần đó nhất.

Đúng lúc họ nhìn thấy A Trát Bỉ Đặc ở gần đó. Vì thế đương nhiên là đi thành A Trát Bỉ Đặc rồi.

Lúc đó A Kỳ Bác Nhĩ Đức đang hướng dẫn người dân trong thành triển lãm quần áo mới và đá quý, ai ngờ một con Ma long từ trên không trung bay tới, ma long đến kéo theo một trận gió lớn, gã chưa kịp phản ứng đã bị móng vuốt sắc bén thọc vào quần áo và vòng cổ đá quý của mình nhấc gã lên.

Roẹt roẹt một cái cả quần áo mới và đá quý của gã tai bay vạ gió xong rồi.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức bị ma Long bắt cóc trở về thành cả người đều ngây ra.

Sau đó còn bị cái đuôi Ma Long tẩn một cái, bảo gã đi tìm ma y.

Do đánh không lại, A Kỳ Bác Nhĩ Đức đành bi phẫn đi, rõ ràng quên mất chuyện có thể bảo người hầu đi mời ma y là được.

Thấy quần áo gã mặc rách tung tóe dẫn theo một Ma tộc trở về, Du Lệ ngược lại thấy ngượng xin lỗi rối rít bảo, “Thật xin lỗi nha, tự dưng làm phiền rồi”

A Kỳ Bác Nhĩ Đức oán hận nhìn Chử tiên sinh thờ ơ, làm sao được đây? Đành phải tha thứ cho anh thôi!

Ma y sau khi kiểm tra thân thể cho Du Lệ xong, trầm tư một lúc bảo, “Vị tiểu thư này hẳn là mang thai rồi”

Chử tiên sinh, “Không phải ăn đau bụng à?”

Ma y, “Là mang thai ạ”

Chử tiên sinh, “Không phải bị nhiễm vi khuẩn cảm à?”

Ma Y, “Đã nói là mang thai rồi mà!”

Chử tiên sinh, “Không phải là….”

Ma y nổi trận lôi đình, “Nếu ngài không tin, có thể đi tìm Ma y khác mà!”

A Kỳ Bác Nhĩ Đức hỏi trộm Du Lệ, “Đây là tật xấu gì của Áo Phỉ nick thế? Vì sao không tin cô mang thai nhỉ?”

Du Lệ đáp bâng quơ nhẹ nhàng, “Chắc anh ấy vui quá hóa cuồng rồi nhỉ, rốt cuộc anh ấy phải làm ba rồi sao, sao vợ mình có thai mà không hiểu nhỉ”

A Kỳ Bác Nhĩ Đức, “…” MMP! Bênh vực người mình đến mức thế này sao, không phải hai người đã ly hôn rồi à?

Chử tiên sinh rốt cuộc cũng xác nhận là Du Lệ mang thai, không phải bị bệnh, vừa mừng vừa sợ nhìn cô, thò tay ra định ôm cô về lại lùi lại, cả người tay chân trở nên luống cuống hẳn.

“Tiểu Lệ Chi, em có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Có cần ăn gì không? Có cần gì không? Em có chán ghét thứ gì không? Em cứ việc nói ra, anh sẽ giúp em, em không cần phải động chân động tay…”

Chử Hiệt vây quanh Du Lệ liên tục, bộ dáng rồng sắp làm ba ba đến ngốc rồi.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức không nỡ nhìn thẳng, nghe nói đến gì đây? Chẳng nhẽ bản chất của Ảo Phỉ Nick thật sự chính là một con rồng ngốc, mấy năm nay bọn họ đều bị vẻ cao quý lãnh diễm bên ngoài lừa gạt rồi ư?

Du Lệ bị anh xoay lòng vòng đến choáng váng cả đầu bảo, “Em không thấy chỗ nào khó chịu cả, cũng không muốn ăn gì, càng không muốn đánh người, anh yên tĩnh dùm cho”

Chử Hiệt lập tức đứng yên, cẩn thận nhìn cô, lo lắng bảo, “Không ăn sao được chứ? Vừa rồi em vừa nôn hết ra, có ăn được cái gì đâu”

Du Lệ lạnh nhạt đáp ừ một câu, “Vậy ăn quả sóng bà đi”

Chử tiên sinh vui vẻ ừ một câu, nháy mắt biến thành Ma Long bay ra khỏi lâu đài đi vào rừng rậm sắn thú.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức liếc mắt Nhìn Ma Long bay đi một cái, lại nhìn về phía Du Lệ lo lắng hỏi, “Chẳng lẽ sau này anh ấy cứ ngu như vậy ư?” Lĩnh chủ anh minh thần võ của La Tắc A Tư đâu rồi? Ma Long đầy khí phách uy mãnh đâu mất rồi? Đều ném cho chó ăn hết rồi sao?

Du Lệ vô cùng bĩnh tĩnh hỏi ngược lại, “Anh ấy như vậy không tốt à? Hay anh muốn Ma giới bị hủy mất lần nữa?”

Nghe thấy ý cô nói đầy ám chỉ gì đó, trong lòng A Kỳ Bác Nhĩ Đức rùng mình, nói lấp liếm, “Áo Phỉ Nick vậy cũng tốt, không so sánh gì càng tốt hơn, tôi cảm thấy Ảo Phỉ Nick như vầy vô cùng thích hợp làm Ma Vương, sau này Ma giới phát triển phải dựa vào anh ấy rồi”

Du Lệ bật cười, không đáp lời. Chử Hiệt nhanh chóng trở lại, bưng quả bánh mì sóng bà đưa cẩn thận ra trước mặt cô, thấy cô ăn vào không nôn ra nữa như trút được gánh nặng.

Du Lệ nắm tay anh bảo, “Chử Hiệt à, chúng ta về thế giới nhân loại đi nhé, em nhớ nhóm Bà Cô rồi”

Chử Tiên sinh vô cùng vô nguyên tắc không chút chần chừ gật đầu đồng ý.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận