Mê Mẩn Vì Em

Chương 38


Du Lệ trầm mặc một lúc vẫn quyết định ủng hộ anh. Hai người vừa thiết lập quan hệ, với quyết định của anh cô thấy không nên can thiệp quá sâu.

Cô nghe bảo, đàn ông muốn tiến bước thì để cho anh ấy thoải mái, không nên ngăn cản.

Nhưng vẫn nên hỏi rõ chuyện tốt hơn, “Là làm thêm việc Giáo Đình ư?”

Chử Hiệt gật đầu.

“Có gặp nguy hiểm không ạ?” Cô lo lắng hỏi.

Chử Hiệt ngẫm nghỉ bảo, “Với anh mà nói, không tính là gì”

Du Lệ có vẻ tự tin mù quáng với anh, nghe anh nói thế, bất giác thở phào, rồi lại hỏi thời gian anh làm thêm.

“Dĩ nhiên là đêm rồi, hủy một bức tranh giá năm trăm” Chử Hiệt đáp, anh nhớ lúc trước tra việc và tiền lương trên điện thoại, cảm thấy giá tiền này cũng tạm, chỉ cần hủy mấy bức tranh, bằng một tháng tiền lương của người bình thường. Mặc dù chút tiền lương này quả thật chẳng đủ anh ăn.

Ai ngờ Du Lệ lại phẫn nộ vô cùng, “Giá tiền này quá thấp đó, đúng là người giàu nghiền ép kẻ nghèo mà, ít nhất cũng phải trả một ngàn tiền vàng”

Những yểm ma bị phong ấn trong tranh trên lầu bốn đó vô cùng nguy hiểm nha, muốn hủy một bức không dễ, một tháng qua, mấy người Luda hợp tác khó khăn lắm mới hủy được có năm sáu bức thôi. Chuyện nguy hiểm vậy rõ ràng chỉ trả năm trăm đồng một bức quá là kẹt xỉ, thế mà cũng dám bảo mình là siêu sao quốc tế tốt sao?

Giờ phút này Du Lệ thầm mắng Luda. Chử Hiệt suýt nữa thì dùng điện thoại tra xem “Hoàng Thế Nhân” và “Củ Cải trắng” là ai, thấy cô nổi giận phừng phừng, anh lại không kìm được nghĩ, chẳng nhẽ giá tiền này quá thấp chăng?

“Lúc nào thì đi?’ Du Lệ hỏi.

“Họ hy vọng càng nhanh càng tốt, nếu được, thì đêm nay luôn” Chử Hiệt cảm thấy đi lúc nào cũng được, nhưng có thể nhanh chóng kiếm được tiền càng tốt.

Du Lệ nhìn giờ, đã mười giờ đêm rồi, không còn sớm nữa.

Cô ngẫm nghĩ, quyết định khó khăn, “Em đi cùng anh” Nói xong, cô lại có vẻ không chắc lắm hỏi, ‘Em có đi được không?”

“Được” Chử Hiệt xoa xoa đầu cô, cảm thấy bộ dạng thấp thỏm này của cô rất đáng yêu, nhìn cũng thấy ăn ngon, “Anh sẽ bảo vệ em”

Du Lệ mỉm cười, nhảy bật dậy, nói đầy hào hứng, “Vậy tranh thủ thay quần áo đi, chúng ta lên lầu bốn ngay, đi sớm về sớm”

Hai người nhanh chóng thay quần áo, rời khỏi phòng trong đêm.

Ban đêm lâu đài lúc nào cũng yên tĩnh, lầu một có thể còn một số nhân viên và diễn viên đang tập tành với nhau, tự nghe nhạc, tầng hai tầng ba là nơi ở của diễn viên và nhân viên công tác, đêm cũng không được phép làm ồn.

Đi cùng nhau, nhóm Du Lệ không gặp bất cứ ai.

Mãi cho tới khi đi qua phòng Marisa, tự dưng cửa mở, thiếu nữ tóc vàng ăn mặc xinh đẹp đi ra, thấy họ, sững sờ, rồi dùng ánh mắt hoài nghi hỏi, “Hai người đi đâu thế?”

Du Lệ ôm lấy cánh tay Chử Hiệt, ra vẻ cô ta biết rõ rồi còn cố hỏi, “Đương nhiên là đi hẹn hò rồi nha, nếu không thì đi làm gì”

Marisa trợn to mắt, “Hai người là tình nhân à?”

“Đúng vậy đó” Du Lệ đáp vô cùng sảng khoái.

Chử Hiệt liếc cô một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, mặt mày có vẻ rất vui.

Ánh mắt Marisa đảo qua Du Lệ và Chử Hiệt, sắc mặt thay đổi liên tục, môi bĩu ra, bảo, “Tốt lắm, giờ cô có bạn trai rồi, sau này cách Guzman xa chút đi”

Du Lệ cười tủm tỉm nhìn cô ta, “Guzman là gì của cô thế? Sao tôi phải nghe lời cô chứ?” Rõ ràng Guzman chạy tới tìm cô mà, cô có chủ động đi tìm những người đó đâu.

“Cô….”

Không thèm để ý đến lời nói của cô nàng tóc vàng nữa, Du cô nương nói xong mặt vênh lên đắc ý kéo bạn trai mình đi.

Mặc dù cô không muốn oán trời trách đất gì, tự mình làm khó mình, nhưng có kẻ lại cứ muốn gây rối, cô không nói gì thì họ cứ coi cô là kẻ hiền, muốn bóp nặn thế nào thì bóp à?

Diễn viên Đông Phương thì sao? Chẳng lẽ kém sao? Hiện giờ các người đang cầu xin bọn cô tới nhá, không phải bọn cô đi xin đâu!

Tới góc rẽ cầu thang tầng ba, ở đây có một cánh cửa, bình thường vẫn khóa, Nhưng ổ khóa này với nhóm Luda mà nói chẳng có tác dụng gì, chỉ cần ngăn người thường lại thôi.

Người trẻ tuổi trong đoàn phim đều có tính mạo hiểm, càng những nơi cấm thì càng muốn đi. Nếu không phải cửa thông lên lầu bốn bị khóa, chỉ e đã có ít người lẻn lên trên đó rồi.

Chử Hiệt dùng sức chút, đã mở được cái khóa cổ kia, đẩy cửa ra.

Đi qua thang lầu tối om, cả hai nhanh chóng lên lầu bốn.

Nến lầu bốn sáng rực, màu đèn vàng uốn lượn hai bên như đường thông lên Thiên Đường vậy, cứ kéo dài tới tận cuối. Chỗ có đèn đuốc, có vô số cánh tay từ trong tranh vươn ra, sờ đi sờ lại trên mặt đất như muốn bắt thứ gì đó vậy.

Cảnh này đáng sợ vô cùng, ai thấy cũng rùng mình.

Du Lệ vô thức dịch sát người vào Chử Hiệt. Chử Hiệt xoa đầu cô, bảo cô đừng sợ.

Trong hành lang không có ai, ngay lúc Du Lệ đang tự hỏi nhóm Luda ở đâu, đột nhiên nghe binh một cái, rồi thấy một người chật vật nhào ra khỏi một bức tranh, ngã ngồi trên mặt đất.

Du Lệ nhanh chóng thấy rõ người ngã ra là Luda.

Tiếp đó thì thấy Yuna, Owen và Guzman cũng ào ào ngã từ trong tranh ra, bộ dạng mấy người chật vật vô cùng.

Mặc dù chật vật, nhưng phản ứng của họ cực nhanh, tránh khỏi những cánh tay sờ loạn trên mặt đất, chạy thẳng về cuối hành lang, thoát khỏi những cánh tay kia không tóm được tới chỗ an toàn.

Thấy hai người đứng ở đầu cầu thang, Luda ngạc nhiên kêu lên, “Anita, Chử tiên sinh, hai người tới rồi”

Yuna vui quá, trên mặt Owen thì kinh ngạc, chắc không ngờ được là họ sẽ tới. Chỉ có trên mặt Guzman lạnh tanh, như không quan tâm xem vì sao họ lại ở đây.

Trên người ba nhân viên thần chức Giáo Đình bị thương khác nhau, chỉ có Guzman nhìn vẫn còn ổn, cả ba cùng lấy nước thánh Giáo Đình ra, bôi nước vàng nhạt lên vết thương.

Luda vừa xử lý vết thương, vừa cười hỏi, “Chử tiên sinh, anh quyết định tiếp nhận chuyện chúng tôi thuê rồi à?”

Chử Hiệt lạnh nhạt ừm một câu.

Yuna kêu lên ngạc nhiên, “Tốt quá rồi!”

“Chờ đã!” Du Lệ tiến lên một bước, cười nhạt bảo, ‘Tiên sinh Holson, liên quan đến giá cả đó, có phải là quá thấp rồi không? Chắc hẳn là một siêu sao quốc tế, không hẳn nhỏ mọn như thế chứ, hủy một bức tranh mà chỉ trả có năm trăm thôi sao?”

“Năm trăm ư?” Guzman đột nhiên lên tiếng.

Du Lệ nhìn về phía thiếu niên quỷ hút máu, định hỏi anh ta xem có phải thấy giá tiền này quá thấp không, thì đã nghe giọng anh ta lạnh tanh, “Hóa ra còn phải trả tiền sao? Vì sao tôi chẳng có gì hết vậy?”

Du Lệ, “…”

Luda bị ánh mắt khiển trách của Du Lệ ngó tới, lập tức hơi xấu hổ, nói lắp bắp, “Anita, đây chỉ là giá cả sơ bộ thôi, vẫn có thể cân nhắc chút được”

Du Lệ cười đáp, “Vậy thì tốt rồi, tôi tin thân là siêu sao quốc tế, tiên sinh Luda là người rộng lượng”

Luda bị cô chụp cho cái mũ nặng như núi đè.

“Còn tôi thì sao?” Guzman nhìn người Giáo Đình chằm chằm, hỏi, có vẻ muốn hỏi cho ra lẽ.

Luda nghiêm mặt bảo, “Đừng có quên tòa lâu đài này là của ai, là ai đem phong ấn những yểm ma này ở đây đó”

Guzman, “Cũng không phải tôi mà”

“Nhưng các anh là quỷ hút máu” Trên mặt Luda cười thấy sao cũng ôn hòa, nhưng giọng thì không phải vậy, “Guzman thân mến, Giáo Đình còn chưa có đòi phí của gia tộc quỷ hút máu các anh đâu đó”

Ngày nào anh ta cũng khổ sở đến đây trừ ma, cũng dùng hết cả thời gian và tinh lực, đây đều là tiền cả. Mặc dù Giáo Đình cũng có phụ cấp, nhưng số phụ cấp ít ỏi ấy so với tiền cát xê chỉ như sợi lông trâu thôi, vốn chẳng bù lại được.

Thế mà đám quỷ hút máu ấy còn đòi tiền nữa, Giáo Đình vẫn còn chưa thèm tính toán tổn thất với quỷ hút máu kìa.

Trên mặt Guzman lộ ra màu sắc khó tưởng nổi, “Tôi biết Giáo đình lúc nào cũng keo kiệt, ai ngờ lại keo kiệt tới mức này”

Yuna và Luda nghĩ thầm, thực ra Giáo Đình không keo kiệt lắm, chỉ là chẳng so nổi chuyện vơ vét của cải của đám quỷ hút máu các người thôi.

Tiếp đó lại nghe thấy anh ta nói, “Được thôi, ai bảo tôi là quỷ hút máu chứ, các anh không cho tiền tôi nhận, nhưng các anh tìm người bên ngoài, thế mà dám lấy năm trăm tiền vàng để đuổi người à, hay là đuổi chó đây? Cũng quá coi thường nhóm Anita rồi! Anita, hai người có thể về được rồi, đừng có lo cho họ”

Du Lệ, “….”

Yuna vẫn lo nhóm Du Lệ đi mất, tranh thủ kêu lên, “Ai nha, giá tiền dễ thương lượng mà, chúng ta có thể bàn lại phải không Owen?”

Trên mặt Owen lộ ra thần sắc kinh ngạc, như muốn nói gì đó, mắc mớ gì đến ông ta chứ.

Yuna lại giật nhẹ Luda, khuyên bảo, “Luda thân mến, anh vốn là người có tiền, đừng có keo quá nha”

Luda, “….Đó cũng mồ hôi nước mắt của tôi đó, sao không lấy tiền của cô đi?”

Yuna ra vẻ đau lòng, “Ai bảo tôi chỉ là một trợ lý nhỏ chứ” Cô nàng ôm mặt giả vờ khóc lóc, “Bạn yêu, chẳng lẽ anh lại nhẫn tâm nhìn tôi bị chết đói sao, sau đó còn bị những yểm ma này giết chết nữa chứ?”

Luda, “….”

Guzman lạnh lẽo nhìn họ, không kìm được bảo, “Nói đi, các người quyết định cho  bao nhiêu?”

Luda nói kỳ lạ, “Guzman thân mến, vì sao anh lại quan tâm đến chuyện của họ thế?” Người trong cuộc còn chưa lên tiếng kìa, mà quỷ hút máu này đã vội vã mưu lợi cho họ rồi, thấy sao cũng kỳ lạ.

Guzman nói lạnh tanh, “Không sao, tôi chỉ thấy không công bằng thôi, muốn giúp họ làm thịt anh một trận”

Luda, “…. Vậy, anh nói xem, tôi nên cho bao nhiêu?”

“Một bức tranh ba mươi ngàn tiền vàng”

Guzman nói thẳng.

Du Lệ trợn to mắt, từ năm trăm tiền vàng, lập tức thành cơn bão ba mươi ngàn tiền vàng…. Quỷ hút máu quả nhiên quá ác.

So với anh ta, cô vẫn quá hiền, rõ ràng cảm thấy một ngàn tiền vàng đã quá trâu rồi.

Chử Hiệt nhìn thiếu niên quỷ hút máu, lặng lẽ tính toán tranh ở hành lang, nếu anh hủy toàn bộ những bức tranh này, vậy tiền kết hôn kiếm được rồi?

Luda không kìm được há hốc mồm, cười khổ, “Coi như cát xê tôi cao đi, nhưng chẳng mấy chốc cũng biến thành người nghèo mất thôi”

Cuối cùng cò kè mặc cả một hồi, lại thêm hỏa lực của thiếu niên quỷ hút máu nữa, đã định ra giá mười ngàn tiền vàng một bức tranh.

Du Lệ, “….”

Luda than thở, cảm thấy mời người ngoài giúp không dễ.

Owen nghiêm túc suy nghĩ, lần này có thể thanh toán chi phí với Giáo Đình, dù sao đây cũng coi như phí trừ ma chung, Luda mất nhiều tiền mời người giúp, Giáo Đình cũng phải thể hiện chút.

Yuna dịch chân nói nhỏ, “Không hổ là gia tộc Guzman, quả nhiên là tiêu chuẩn thương nhân nha”

Guzman lườm cô nàng một cái, đi sang bên cạnh nghỉ ngơi.

Sau khi thương lượng giá cả xong, đến lượt hai người gà mờ Du Lệ ra sân.

Luda hỏi, “Hai người định đi cùng nhau sao?”

Chử Hiệt lấy kiếm gỗ đào ra, nói lạnh nhạt, “Khỏi cần, mình tôi được rồi”

Nhìn thấy hành động tay không lấy kiếm gỗ đào ra, tất cả mọi người trợn to mắt muốn xem anh ta lấy ra từ đâu, một thanh kiếm dài như thế, tự dưng xuất hiện, vừa thần bí vừa mạnh mẽ. Owen vốn dĩ còn nghi ngờ thực lực của anh chẳng nói được gì.

“Đây chính là thủ đoạn của Thiên Sư nước Hoa sao?” Yuna thấy hứng hỏi.

Chử Hiệt không thèm để ý cô nàng, nói với Du Lệ, “Em đứng ở đây với họ, đừng có chạy lung tung”

Du Lệ gật đầu liên tục, cam đoan không chạy loạn. Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời như thế, Chử Hiệt thích thú xoa đầu, Du Lệ cứ cảm giác như anh đang xoa dầu động vật nhỏ vậy, không nhịn được vằng đầu ra.

Sau khi Chử Hiệt đi vào trong hành lang, Luda nghi hoặc hỏi, “Anita, cô thật không cùng anh ấy đi chứ?”

Du Lệ không sợ yểm ma làm bị thương, mà ngược lại còn làm yểm ma bị thương, dùng tính cách suy yếu công kích chúng, có cô như hổ thêm cánh vậy.

“Tôi hẳn không cần đâu” Cô nhìn những cánh tay dài thò ra ở hành lang, trong lòng vẫn run, tay vẫn hơi run.

Luda khó hiểu, “Đã vậy, sao cô còn tới làm gì?’

Cô nói đầy mạnh mẽ, “Hết cách rồi, Chử Hiệt không ở cạnh, tôi sợ là muộn sẽ có ma tộc tới gõ cửa phòng tôi, tôi rất sợ mà, đành phải theo tới thôi”

Luda, “….”

Đang nói, đột nhiên nghe thấy tiếng Yuna kêu lên, mọi người vô thức ngẩng đầu nhìn lại, thấy Chử Hiệt đi tới trước một bức tranh, anh đứng ở đó, những cánh tay từ trong tranh vươn ra muốn túm lấy anh, còn chưa tới trước mặt đã bị anh chém một kiếm chặt đứt.

Kiếm gỗ đào màu đỏ sẫm trở thành thứ vũ khí lợi hại trong tay anh.

Tiếp đó anh lại đâm thẳng kiếm gỗ đào trong trong trái tim một “người”, tiếng rít của kiếm gỗ đào vang lên, không đẹp như tranh treo tường.

Yểm ma trong tranh kêu lên thê lương, một lúc sau, trên vải máu loang ra đỏ sậm, dần nhuộm đỏ vải vẻ, khung lồng kính treo trên vách tường rơi xuống. Kiếm gỗ đào bị máu nhuộm đỏ vải vẽ rơi xuống trên mặt đất.

Chử Hiệt khom người nhặt kiếm lên. Cảnh này tính thời gian chỉ không quá một phút, tốc độ nhanh đến mức cả ba nhân viên thần chức ở đây đều nghi ngờ.

Quỷ hút máu đứng cạnh như không liên quan gì tới mình nhìn bức tranh bị hủy trên mặt đất, lòng dè dặt, cái người đàn ông này mạnh quá đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận