Kiều Chi Du lần thứ hai lại đến đây, thời điểm này mới trạng vạng 6 giờ tối, còn chưa chính thức mở cửa còn hai tiếng nữa mới tới giờ, Quán Bar không có người, nói chuyện còn có chút vang.
Lần trước cho ngươi leo cây, hôm nay ngươi uống cái gì? Đều tính cho ta hết đi”
” Ta tùy ý.” Kiều Chi Du nhìn chung quanh bốn phía, hỏi Diêu Nhiễm: Ngươi mở quán bar này đã bao lâu? Đêm đó người đến không tồi rất nhiều, làm ăn có vẻ tốt.
Mới hai năm, đều là khách quen thôi.
Diêu Nhiễm chọn một bình rượu vang đỏ quý hiếm, lấy ra một cái ly chân dài, đảo qua mấy cái.
Diêu Nhiễm là gặp Kiều Chi Du lúc đi mỹ du học MBA, quen biết nhau, học cùng hai năm.
Sau đó, Diêu Nhiễm bởi vì kết hôn mà từ bỏ sự nghiệp, về nước làm một phu nhân hào môn.
Kiều Chi Du vẫn đang còn cảm thấy đáng tiếc, sau đó lại nghe, nàng nghe nói Diêu Nhiễm ly hôn, một mình ở Bắc Lâm mở quán Bar.
Diêu tiểu thư, không tính toán trở về trường học sao? Kiều Chi Du thực thưởng thức Diêu Nhiễm từ ánh mắt đầu tiên, lớn mật độc đáo.
Năm đó các nàng mới ra đời, liền may mắn gặp nhau ở trung một phòng.
Diêu Nhiễm lắc đầu, Làm một học sinh khá tốt, ta hiện tại lại lười nhác, thích đi du lịch.
Đừng nói ta nữa, cũng nói chuyện của ngươi đi.
Kiều Chi Du quơ quơ chén rượu chất lỏng đỏ thẫm, cười lãnh đạm nói, Ta mới từ mỹ trở về, chuẩn bị về nước phát triển.
Khá tốt.
như thế nào ngươi đột nhiên lại muốn về nước vậy? Diêu Nhiễm tò mò.
Ta không yên tâm tiểu thanh, nàng bệnh tự kỷ lại tăng thêm.
Ngươi tính ở cùng tiểu thanh?
Ân.
Ta đã đáp ứng, nhất định sẽ giúp nàng chiếu cố tốt con gái của mình.
Đề cập đến chuyện cũ, Kiều Chi Du đáy mắt ảm đạm, âm điệu cũng thấp xuống vài phần.
Tiểu thanh đi theo ngươi cũng tốt, ngươi và nàng cũng thân.
Trong nhà kiều gia có chút phức tạp, Diêu Nhiễm không tiện nói quá nhiều, nhưng để Kiều Thanh đi theo Kiều Chi Du chắc ăn là sẽ tốt hơn ở Kiều gia.
Kiều Chi Du trầm mặc gật đầu, uống lên ly rượu.
Vậy sắp tới ngươi sẽ đi Kiều thị?
Ta nhận thư mời của ZY rồi, bên họ đang thiếu một chức Tổng giám.
Kiều tổng ngươi thật là một chút cũng không thay đổi a.
Diêu Nhiễm cảm thán, nàng liền đoán được Kiều Chi Du khẳng định sẽ không đi Kiều thị, nhưng đồng thời nàng cũng khó hiểu, vì cái gì Kiều Chi Du lại không muốn đi Kiều thị, tốt xấu gì nàng cũng là trưởng nữ Kiều gia.
Kiều Chi Du tựa hồ không quá muốn quan tâm đến chuyện của Kiều gia, Diêu Nhiễm cũng không dám hỏi nhiều.
Không khí có vẻ áp bức, Diêu Nhiễm nhẹ nhàng nói thay đổi chủ đề, Đừng nói đến công việc nữa, nói cái khác đi.
Kiều Chi Du: Nói cái gì khác?
Tỷ như chuyện tình cảm đi.
Người theo đuổi ngươi hẳn là không ít, hiện tại ngươi sao rồi, hết cô đơn chưa? Diêu Nhiễm nói một hơi rất nhiều.
Vẫn như vậy, ta quen rồi.
Kiều Chi Du chỉ lẳng lặng nói, lại hỏi Diêu Nhiễm: Ngươi thì sao?
Đều độc thân đến muốn lãnh đạm rồi đây này.
Diêu Nhiễm xoa xoa cổ, vui đùa nói, Bất quá ta một mình cũng khá tốt, tự do.
Kiều Chi Du cúi thấp đầu, như suy nghĩ cái gì, nàng lại không có như Diêu Nhiễm nghĩ, nàng kỳ thật………rất mong chờ có một hạnh phúc, mà không phải cô độc như bây giờ lẻ bóng.
Bất quá tuổi càng lớn, giống như lại càng khó tìm được một người phù hợp với bản thân mình, cho nên hiện thực, rất khó động tâm, rất khó có được tình cảm mãnh liệt.
Dần dần, cơ bản thời gian đều đặt trên công việc.
Chính xác là rất khó tìm được tình cảm mãnh liệt, điểm này lại giống với Diêu Nhiễm, nàng cảm thấy chính mình hiện tại Thanh Tâm Qủa Dục, có thể nói đã đạt đến trình độ có thể đi tu được rồi.
Kiều Chi Du nhớ tới sự kiện, Ta cần tìm cho tiểu thanh một cô giáo giỏi, ngươi có quen biết ai không?Chính là cần một người dậy trẻ nhỏ.
Diêu Nhiễm trước kia có quen một vài người, Kiều Chi Du cảm thấy nàng ở phương diện này chắc chắn có hiểu biết.
Được a, việc này để ta lo cho ngươi.
Diêu Nhiễm đáp ứng sảng khoái.
Cảm tạ.
Quen nhau bao nhiêu năm, ngươi còn cùng ta khách khí cái gi.
Kiều Chi Du cố ý bỏ lỡ bữa cơm với Kiều Gia.
Đã là 8 giờ tối.
Vừa vào nhà, nàng gặp gỡ một người đội mũ lưỡi trai, thiếu niên mang theo một cái ván trượt.
Tỷ, ngươi thế nào giờ mới về.
Ta hẹn bạn đi trượt ván, hẹn gặp lại.
Lục Phong nói xong, đi chơi chỗ khác.
Lục Phong là em trai cùng cha khác mẹ của Kiều Chi Du, là người nhỏ nhất kiều gia, hắn theo họ của mẹ.
Trong phòng khách an tĩnh, Kiều Chi Du chạy lên lầu, tới lầu hai, mơ hồ nghe được trong thư phòng có tiếng cãi vã tranh chấp.
Là Kiều Thắng cùng Lục Khanh vân, Lục Khanh Vân là vợ hai của Kiều Thắng.
Tổng bộ không phải còn thiếu người sao? vừa lúc Chi Du ở lại cộng thêm kinh nghiệm phong phú.
Một giọng nam trung niên cất lên, nho nhã ôn hòa.
Ý của người là toàn bộ công ty đều giao cho nàng xử lý sao? có phải hay không còn tưởng là chuyển giao quyền lực cho nàng? Ta không đồng ý.
Kiều Thắng nói thêm: Nàng cũng gọi ta là ba, cho nàng quyền lực thì có gì không được ở đây.
Kiều thắng có thể hay không ngươi đừng có mà xử lý theo cảm tính, mấy năm nay chúng ta đối với nó đã đủ tốt rồi, ở bên ngoài đều vẻ vang là một kiều gia đại tiểu thư, điều này còn chưa đủ sao? Nàng rốt cuộc cùng ngươi không có quan hệ, không phải người Kiều gia chân chính.
Nàng về nước là để chăm sóc Kiều Thanh, ai biết được nàng có tâm tư gì không?Dù sao nàng ta cũng có dã tâm quá lớn, ta không yên tâm cho nàng tới Kiều Thị, cũng sẽ không cho phép.
Ngươi suy nghĩ đi đâu, Chi Du không phải loại người như vậy?
Ngươi đừng cho là đương nhiên, Kiều thị cũng không phải do một tay ngươi làm lên.
Năm đó nếu không phải có Lục Gia chúng ta hỗ trợ, bây giờ làm gì có Kiều Thị như bây giờ.?
Cùng ngươi không nói rõ được.
Lời nói tranh chấp lục đục qua tai, Kiều Chi Du rũ mắt nghe, mặt vô cảm.
Tuy rằng chuyện đó nàng có thể đoán được, nhưng chính tai nghe bọn họ nói, rốt cuộc vẫn có cảm xúc khác.
Kiều Thắng bỗng dưng kéo cửa ra, vừa lúc thấy Kiều Chi Du ở đầu cầu thang, thực sự có chút xấu hổ.
Ba.
Kiều Chi Du nhìn thêm Kiều Thắng, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, nàng lại nhìn sang Lục Khanh Vân, dừng một chút, …….!Mẹ.
Người thông minh thì không bao giờ xé rách mặt lạ ra.
Mặc kệ nghầm nhìn nhau không thuận mắt, bên ngoài vẫn phải hòa ái êm thấm, tốt xấu gì cũng chừa chút đường sống cho nhau.
Đã về rồi.
Như thế nào không trở về sớm, chúng ta vừa mới ăn cơm xong, ngươi ăn không? Lục Khanh Vân mỉn cười hỏi, nàng thật ra không xấu hổ, nghĩ thầm vừa đúng lúc Kiều Chi Du nghe được, tránh cho suy nghĩ quá phận.
Kiều Chi Du nhẹ giọng nói: Đã ăn cùng bạn bè rồi, ta đêm nay ở lại tiếp tiểu thanh.
Để ngươi phải chiếu cố tiểu thanh làm chúng ta băn khoan quá.
Lục Khanh Vân chỉ nói nói vậy thôi, rốt cuộc Kiều Thanh cũng không phải con ruột của bà, Kiều Chi Du đi gặp Kiều Thanh, bớt việc cho nàng ta.
Kiều Chi Du nhìn là hiểu hết, đối với Lục Khanh Vân là ngoài cười nhưng trong không cười, Không có việc gì, các ngươi cũng bận rộn xử lý công ty.
Lục Khanh Vân.
Cũng tốt.
Tiểu Thanh ngày càng nhớ ngươi.
Kia ngươi ngày thường cũng lên thường xuyên về đây ở đi.
Kiều Thắng ở một bên nói.
Ân.
Kiều Chi Du đáp lại nhanh, còn nói thêm: Ba, bạn của ta đang thiếu một chức Tổng giám, ta đã nhận lời rồi, tuần sau sẽ đi nhận chức.
Kiều Thắng càng nhìn qua Lục Khanh Vân, ý nói nàng đem lòng tiểu nhân ra đo dạ quân tử.
Kiều Chi Du nói như vậy, chính là vì tránh cho Kiều Thắng làm căng thêm, nàng đã sớm thấy rõ hiện thực, mặc dù rất lỗ lực, cũng không có khả năng chân chính chở thành người của kiều gia.
Đúng như Lục Khanh Vân nói, vĩnh viễn không có quan hệ.
Nàng chỉ là người ngoài không có huyết thống.
Cho lên Kiều Chi Du chưa từng nghĩ tới tập đoàn Kiều Thị, cũng không có ý nghĩ sẽ dựa vào Kiều Gia.
Nhưng không thể không thừa nhận, Kiều gia giao cho nàng mới thực sự tốt nhất, làm cho nàng ở trên vạch xuất phát đã thắng rất nhiều người.
Trên mặt ý nghĩa nào đó thì, nàng đúng thật phải cảm ơn Kiều gia.
Kiều Thắng nói thêm, hỏi: Là cái công ty nào?
Tập đoàn ZY.
Khá tốt.
Nếu có gì cần hỗ trợ, liền nói với ba.
Kiều Chi Du có chút nói, Cảm ơn ba.
*
Thứ Tư sáng sớm, các diễn đàn của công ty đã nổ tung, đều đang bát quái thảo luận tổng giám mới nhận chức.
Quý Hi chỉ tùy tiện Click vào diễn đàn WeChat mở xem.
– ———- aaaaaaa, ta vừa mới thấy Kiều Tổng mới nhận chức đến, thật sự là quá tuyệt! quá hoàn mỹ!!!
Quý Hi liếc, chửi thầm, có cần khoa trương như vậy không? Nàng còn chưa kịp xem qua, đã bị người ở dưới lầu gọi đi dọn tư liệu.
Thông thường cu li chính là thực tập sinh.
Cùng Qúy Hi còn có thêm một nam sinh, mang mắt kính, văn nhã trắng nõn.
Qúy Hi xem thấy hắn dọn cố hết sức, vì thế nói: Ngươi dọn cái nhỏ, ta dọn cái lớn.
Như vậy sao được.
Nam sinh ngượng ngùng, Nhiều nhưng nặng, ngươi dọn không hợp, vẫn là ta tới.
Quý Hi liếc đối phương một cái, không nói thêm nhiều, sau đó trực tiếp sắn tay áo lên, dọn cái rương kia liền đi.
Nam sinh đỡ đỡ mắt kính, xem mà choáng váng, cô nương này sức lực cũng lớn quá đi?!
Quý Hi tay chân thì nhỏ, bề ngoài nhìn thoạt giống một nữ sinh nho nhã học nhiều, nhưng sức lực của nàng không nhỏ, làm nặng như thế cũng nhìn không có chút gì hàm hồ, cũng không có ngượng ngùng xoắn xít, để ý hình tượng sẽ không tốt.
Vừa lúc thang máy tới.
Đang chuẩn bị đi vào thang máy……….
Bị một người dùng lực đẩy một phen, Qúy Hi trong lòng ôm thùng tư liệu không ổn định, hung hăng bị rớt trên mặt đất, văn kiện cũng bị rải khắp nơi.
Nhìn thật chật vật.
Quý Hi nhíu mày nhìn về phía người nọ, phát hiện ra là Phùng phó tổng cùng bộ phận, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn.
Nàng chịu đựng ủy khuất, mọi người đang vây xem, ngồi xổm xuống một chút một chút nhặt văn kiện.
Hiện tại thực tập sinh lỗ mãng hấp tấp, một chút việc nhỏ đều làm không tốt.Phùng phó tổng một người miệng lưỡi từng trải, giáo dục.
Kiều Chi Du đi vào thang máy, xoay người sau thấy một người ngồi xổm trên mặt đất, nữ nhân đang thu thập văn kiện, mặc chiếc áo sơ mi, thân hình quá mức nhỏ, có thể bị gió thổi mất.
Liếc xuống sườn mặt đối phương, Kiều Chi Du cảm thấy có vài phần quen mắt.
Thẳng đến khi đối phương dùng cánh tay mảnh khảnh bê thùng tư liệu thật mạnh, lần thứ hai đứng lên.
Kiều Chi Du nhớ cực tốt, hơn nữa đêm đó, nàng đối với Qúy Hi có ấn tượng thật sự là………!có chút khắc sâu.
Chính là, nữ nhân khôi hài đấy.
Quý Hi nhìn đến người đứng trong thanh máy, cũng ngẩn người ra, nàng nhận ra dễ như trở bàn tay, chóp mũi có vết kia.
Cứ như vậy, một người ở ngoài thang máy, một người ở trong thang máy, hai người thẳng tắp nhìn nhau.
Muốn hay không như vậy thật trùng hợp, Qúy Hi miên man đầu óc, nhớ tới đêm đó sự việc, có chút xấu hổ.
Bất quá, đối phương chắc hẳn không có nhận ra mình đâu nhỉ.
Quý Hi suy nghĩ chỉ cần mình không biểu hiện quá xấu hổ, liền không có gì phải xấu hổ theo nguyên tắc, mặt không đổi sắc.
Thấy Kiều tổng cũng không biết chào hỏi.
Phùng phó tổng nhắc nhở nói.
Kiều tổng, cư nhiên chính là nàng? Qúy Hi lần đầu tiên cảm thấy thế giới này thật nhỏ, nhỏ bé đến quá mức.
Kiều Chi Du trên mặt mang vẻ mặt nhàn nhàn cười nhạt, giọng nói dễ nghe, Ta là ngày đầu tiên đến đây, không quen biết cũng bình thường.
Xin chào, Kiều tổng.
Qúy Hi giọng nói ngoan ngoãn, chỉ là nhìn nụ cười quen thuộc trên mặt đối phương, như thế nào liền cảm thấy như bạn bè lâu ngày gặp lại..