Mẹ Thược Dược

Chương 13


Bà nội nói: “Dù sao cũng là cháu gái tôi, không thể nhìn Bé Bê c.h.ế.t đói được.”

 

Ngay lúc đó, tổ trưởng Mạnh từ nhà máy cưỡi xe đạp phóng tới.

 

Ông dừng lại ngay cửa, mồ hôi trên trán chưa kịp lau, nói: “Ngọc Phân, sao điện thoại của cô hết tiền rồi?”

 

“May mà tôi biết cô ở làng nào, hỏi thăm mãi mới tìm đến được.”

 

Mẹ lo lắng: “Hôm nay đầu tháng, tôi quên nạp tiền. Có chuyện gì xảy ra ở nhà máy không?”

 

Tổ trưởng Mạnh cười lớn: “Giám đốc Cao vừa gọi điện về, nói nhận được đơn hàng lớn, bảo tôi mau tìm cô về nhà máy, sáu giờ tối sẽ gọi lại để nói yêu cầu của đối tác.”

 

“Chúng ta phải bắt đầu sản xuất ngay!”

 

Mẹ vui sướng nhảy cẫng lên.

 

Đầu va vào thanh gỗ đau đến nhe răng cười: “Thật sao, đơn hàng lớn cỡ nào? Đủ để trả tiền thuê nhà không?”

 

“Nói là mười vạn kroner, kroner là tiền gì tôi cũng không rõ.”

 

Mắt mẹ đỏ hoe, vừa xoa đầu vừa bước ra ngoài: “Đi thôi, về nhà máy rồi tính tiếp.”

 

“Cậu, nhà cửa này thì sao…”

 

Cậu cười rạng rỡ: “Chị đừng lo, cứ lo việc chính trước.”

 

“Em chắc chắn sẽ sửa nhà cho chị.”

 

Bà nội mặt đỏ bừng bừng, ghen tị nói: “Mười, mười vạn cũng không nhiều lắm.”

 

Mẹ dừng bước, mỉm cười nhìn bà: “Bà Vương, đây là vì bà không hiểu biết thôi.”

 

“Kroner là tiền Thụy Điển, mười vạn tiền đó đổi được khoảng tám chín mươi vạn tiền của chúng ta.”

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Tổ trưởng Mạnh bổ sung: “Đó mới chỉ là tiền đặt cọc.”

 

Bà nội lật mắt: “Đó là tiền của nhà máy, có nhiều cũng không phải của cô.”

 

“Cái liên quan đến cô chỉ là Bé Bê không đỗ nhất trung, cô tốn bao nhiêu tiền cũng vô ích.”

 

Tổ trưởng Mạnh vỗ đùi: “Bà Vương không nói tôi cũng quên, cô giáo chủ nhiệm của Bé Bê cũng gọi điện đến nhà máy đấy.”

 

25

 

Tim tôi như thắt lại.

 

Nghe ông nói: “Bé Bê thi đứng thứ một trăm ba mươi mấy trong toàn huyện, vào nhất trung chắc chắn rồi.”

 

Mẹ không kìm nổi nước mắt, nghẹn ngào: “Tốt, tốt lắm.”

 

“Niềm vui nhân đôi, niềm vui nhân đôi.”

 

Mẹ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, quay mặt đi, vai khẽ run rẩy.

 

Không biết từ khi nào, chúng tôi đã cao ngang nhau.

 

Rõ ràng trong ký ức tôi, mẹ luôn cao hơn tôi nửa cái đầu, luôn che chở cho tôi.

 

Tôi tiến lên một bước, đứng trước mẹ.

 

Mẹ.

 

Con biết mẹ không muốn bà nội thấy mẹ khóc và yếu đuối.

 

Con đã lớn rồi.

 

Con không chỉ là niềm tự hào của mẹ.

 

Con cũng có thể là chỗ dựa và bảo vệ mẹ.

 

***

 

Chúng tôi vội vã trở về huyện, tôi ngồi sau xe đạp của mẹ, quay lại nhìn gương mặt không cam lòng và ghen tị của bà nội càng lúc càng nhỏ.

 

Tôi không hiểu: “Mẹ, tại sao bà nội không thể thấy chúng ta sống tốt?”

 

“Trên đời này có những người thích nhìn người khác khổ sở, dù bản thân họ không được lợi gì.”

 

“Thấy người khác sống tốt hơn họ, họ sẽ đau khổ.”

 

“Họ không có mục tiêu, không có hướng đi, nên luôn dòm ngó cuộc sống của người khác.” Lời mẹ nhẹ nhàng nhưng kiên định trong gió nóng, “Nên con phải học nhiều, để tránh trở thành người như vậy.”

 

Trên đường về, mẹ lại hỏi về Cao Triết Viễn.

 

Biết cậu ấy cũng đỗ nhất trung, mẹ thở phào: “Vậy là mẹ có thể báo cáo với giám đốc Cao rồi.”

 

Tiền đặt cọc nhanh chóng được chuyển khoản.

 

Mẹ mời lại những người đã nghỉ việc trước đó.

 


Nhà máy bắt đầu hoạt động rầm rộ.

 

Khi giám đốc Cao trở về sau một tuần, một lô hàng đã được sản xuất.

 

Sau đó, việc sản xuất và giao hàng gặp không ít khó khăn lớn nhỏ.

 

Nhưng may mắn đều được giải quyết.

 

Vì giám đốc Cao đổi hành trình sang Thụy Điển, những từ “hello” mẹ luyện trước đó không dùng được.

 

Mẹ lại tìm sách tiếng Đức để học cách chào hỏi đơn giản.

 

Lần này, đúng là những từ ngữ mà cả tôi cũng không hiểu.

 

Một năm sau, nhà máy ngày càng nhận được nhiều đơn hàng.

 

Những năm đó, làm hàng xuất khẩu lợi nhuận khá cao.

 

Giám đốc Cao thuê dài hạn một mảnh đất, tự xây nhà máy.

 

Số công nhân còn đông hơn thời kỳ đỉnh cao trước đây, và vẫn đang tăng.

 

Lương của mẹ cũng tăng nhiều.

 

Do nhà máy tuyển thêm người, mẹ cũng chọn một số người đáng tin từ quê vào làm.

 

Dân làng càng thích mẹ hơn.

 

Nhưng bà nội thì rất tức giận.

 

Bà không ảnh hưởng được mẹ, nên nhắm đến ngôi nhà cũ.

 

Bà đòi lấy lại nhà, nói đó là tài sản tổ tiên, không thể cho người ngoài.

 

Dù bà không thể đòi lại quyền sở hữu nhà.

 

Nhưng bà có thể gây phiền phức như đi vệ sinh trong sân, dùng gậy chọc mái nhà.

 

Việc này không biết sao lại đến tai giám đốc Cao.

 

Những năm qua mẹ làm việc cật lực vì nhà máy, ông đều thấy rõ.

 

Để cảm ơn, ông mua cho mẹ một căn hộ của công ty bông vải làm phần thưởng.

 

Lúc đó giá chỉ hơn 500 đồng mỗi mét vuông.

 

Theo quy định, khi dọn vào nhà mới phải mời người đến mừng, lấy ý nghĩa cho tương lai hồng phát.

 

Bà Triệu, cậu mợ và nhiều người trong làng đến.

 

Mẹ không mời bà nội, nhưng bà cũng lăng xăng đến.

 

Nhà mới trang trí bốn năm, chủ trước giữ gìn cẩn thận, nhìn như mới.

 

Chúng tôi gần như chỉ cần dọn vào là ở.

 

Bà Triệu khen ngợi: “Nhà vệ sinh trong nhà, xả nước là sạch.”

 

“Không phải ra ngoài vào mùa đông, tốt quá.”

 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận