Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên

Chương 3: Chương 3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: Mạc Tử Thiên
“Mèo???”
“Đó là động vật gì?”
“Chưa từng nghe nói qua…”
Nhóm sư tử cái đều lại gần vây xem, báo đen cũng ở bên cạnh, bọn họ hai mặt nhìn nhau, giống như hoàn toàn không rõ Thiệu Dĩ Ninh nói cái gì.
Tiểu miêu nhãi con lông xù xù, mắt to xanh thẳm giống như bầu trời thanh tịnh, đôi mắt nhộn nhạo ngập nước như có ánh sáng nhu hòa chiếu vào, mấy sư tử cái đều vừa sinh con không lâu, đúng là thời điểm mẫu tính đạt đến mức cao nhất, vừa thấy mèo con đáng yêu đến thế, mỗi người đều cảm thấy tràn ngập tình yêu, thích vô cùng.
Sư tử cái tuổi lớn nhất, chính là con vừa nói chuyện với báo đen Già Lâu tính tình trầm ổn thì còn đỡ, nhưng những con sư tử cái khác đã bước lên, ngửi tới ngửi lui nhãi con từ trên xuống dưới.
“Thơm quá, mềm quá…”
“Đáng yêu quá a…”
“Muốn hôn hôn ôm ôm…”
Thiệu Dĩ Ninh: Trăm triệu lần không nghĩ tới, cậu lại trở thành “người” thứ nhất bị sư tử cái thích đến vậy!
Tuy rằng, một đám mãnh thú to lớn vây quanh cậu như vậy là cậu rất áp lực.
Cậu định thần, dũng cảm nâng đầu nhỏ, lao lực ngẩng cổ, đối mặt với một vòng sư tử cái mà giải thích: “Tôi là mèo.”
“Chính là…”
Vừa nói lời mở đầu, cậu lại mắc kẹt — cậu làm sao giải thích được cho một đám sư tử cùng một con báo đen, giải thích được mình là động vật họ mèo, loại họ mèo tại nhà nho nhỏ?
Nghẹn nửa ngày, mèo con chỉ thở hổn hển, nghẹn ra một câu: “Chính là giống với các ngươi, miêu ô miêu ô…”
Ô, miêu sinh thật khó khăn.
Nhóm sư tử cái đồng thời sửng sốt, bỗng nhiên bộc phát một trận cười to.
“Ha ha ha ha ha ha!”
“Ai nha, quá đáng yêu, vật nhỏ này, còn không phải là miêu ô tộc sao? Thế nào còn có một miêu tộc?”
“Ta thấy đây là ấu tể sư tử của chúng ta đi? Đáng yêu như vậy, khẳng định là thân thích nhà chúng ta không cẩn thận vứt hài tử!”
“Đúng vậy, chỉ có ấu tể nhà chúng ta mới xinh đẹp được như thế! Ngươi xem tiểu nhãi con này, màu lông xinh đẹp này…”

“Giống đám mây trên trời…
“Giống ta nha!”
Thiệu Dĩ Ninh:??? Nhìn cái hàm răng kia, các cô nghiêm túc sao?
Tuy không có quá nhiều khái niệm với thân thể mới, nhưng da mặt mỏng của cậu cũng bị khen đến ngượng ngùng, móng vuốt nhỏ che mặt lại, lảo đảo thiếu chút nữa ngã ngồi.

Nỗ lực nghiêm túc nói: “Không, không phải như vậy.

Tôi và mọi người thuộc về một chủng tộc lớn, nhưng cũng có phân loại bất đồng.”
Không tồi, mãnh thú hình thể lớn như sư tử hổ báo đều là động vật họ mèo, mèo nhà cũng là động vật họ mèo, thân thích xa đến mấy đều là thân thích.
Nếu nơi này không có động vật họ mèo loại nhỏ tồn tại, vậy báo đen kia dù cho mang cậu đi khắp thảo nguyên rộng lớn cũng không tìm được cậu là ấu tể nhà ai, vẫn nên nói rõ ràng cho họ sớm một chút.
“Tôi hiện tại là một ấu tể nhưng khi trưởng thành tôi cũng sẽ không giống mấy người…!ân, không lớn như vậy.” Cậu vắt hết óc, dùng ngôn ngữ giải thích theo cách nhóm sư tử có thể nghe hiểu, “Tôi nhiều lắm có thể lớn lên bằng vài phần chân trước của mọi người.”
Mèo quất có thể béo đến hai mươi cân (10kg), nhưng lão hổ có thể nặng đến 300kg.

Sư tử cái cùng báo đen nhẹ hơn một chút, nhưng cũng là mãnh thú có thể trọng đạt đến hai ba trăm cân (100-150kg).
Hiện giờ Thiệu Dĩ Ninh cũng chỉ lớn bằng một chân của sư tử cái.
Nhưng mà, nhóm sư tử cái căn bản không hiểu lời giải thích của cậu.
Nơi này không có động vật họ mèo loại nhỏ, các nàng chưa bao giờ gặp qua ấu tể nhỏ như vậy, trong suy nghĩ của các nàng, đây là ấu tể dị dạng.
Thật đáng thương.

Chẳng những thuộc về loài động vật màu trắng khó có thể tồn tại trên thảo nguyên, mà kích cỡ còn nhỏ xíu, hơn nữa có vẻ ngoài xinh đẹp, tâm của các nàng đều hóa mềm, nhịn không được mà vây quanh cậu, giống như thấy món đồ chơi mới, yêu thích không buông tay, từng con dùng cái mũi củng cậu, thân mật li3m cậu, Thiệu Dĩ Ninh lảo đảo, lông tóc nháy mắt bị ướt dầm dề.
Thiệu Dĩ Ninh nghe được các cô tiếp tục thảo luận về cậu.
“Đứa nhỏ này bé như vậy, về sau sẽ lớn lên sao? Ta nghe nói, từng có nhãi con sinh ra bị dị dạng, mãi không lớn.”

“Gọi là gì…!Tên là chứng Chu Nho phải không?”
“Thảo nào lại bị vứt bỏ! Sắp tới là mùa khô, nuôi bản thân đã khó…”
“Mỗi năm trên thảo nguyên đều có việc này, không hiếm lạ, tiểu dị dạng, đã thế có màu trắng, quá khó khăn.”
Thiệu Dĩ Ninh:??? Cho nên nói nửa ngày vẫn vô dụng?
Gió lạnh chạng vạng thổi một phát, mèo con run bần bật, không nhịn được mà hắt xì — “A xì!!!”
Chòm râu của báo đen khẽ nhúc nhích, bỗng mở miệng nói: “Nếu đã là ấu tể, thì phải có nơi để đi.”
Nơi này là thảo nguyên lớn, nhìn mỹ lệ nhưng nguy cơ tứ phía.

Không có mẫu thân bảo hộ, cho dù là tiểu sư tử, tiểu báo tử cũng sẽ bị nhóm linh cẩu vây quanh mà gặm đến xương cốt cũng không thừa.
Hiện tại chỉ cần Thiệu Dĩ Ninh đi ra ngoài, cậu chính là một miếng thịt tỏa hương thơm.
Thiệu Dĩ Ninh cũng nghĩ đến điểm này.
Mèo con: Nhỏ yếu, đáng thương, còn bất lực.
Cậu hướng mắt trông mong về phía nhóm mèo lớn, mắt to xanh thẳm nhiễm vài phần sầu lo, hết sức chọc “mèo” trìu mến, ủ rũ cục đuôi, mở miệng nói: “Có thể nói cho tôi biết, nơi nào an toàn không?”
Thoạt nhìn, ở thế giới này, động vật họ mèo đều là một nhà, sẽ không tranh đấu giữa nhau.
Điều này cũng nghiệm chứng một sự kiện: Nơi đây không phải là thế giới ban đầu của cậu — ở trên thảo nguyên Châu Phi chân chính, đừng nói là tồn tại động vật họ mèo loại nhỏ, sư tử và báo đốm sẽ tranh đoạt địa bàn, nhãi con liệp báo sẽ bị các con mèo lớn khác ăn luôn, cạnh tranh giữa chúng tương đối kịch liệt, căn bản sẽ không ngồi xuống hòa bình nói chuyện phiếm.
Cậu tính toán cũng nhanh, chỉ cần tránh né linh cẩu cùng động vật khác, tìm một nơi an tĩnh trong phạm vi lãnh thổ của một động vật họ mèo nào đó, độc lập trưởng thành, chậm rãi thăm dò tình huống ở thế giới này.
Ngoài ý muốn của cậu, nhóm sư tử cái mẫu tính quá độ đối mặt với ấu tể đáng yêu như vậy, phi thường dứt khoát nói: “Nếu là ấu tể miêu ô tộc, không bằng lưu lại.”
“Ngươi chính là nhãi con của tộc ta, còn muốn đi chỗ nào?”
“Đúng vậy, vật nhỏ đáng yêu như thế, tốt hơn nhiều so với tiểu tử thúi nhà ta!”
“Ô ô ô vật nhỏ thật đáng thương, sau này không lớn lên cũng không quan trọng, nhóm mụ mụ sẽ nuôi ngươi cả đời!”
…!Không phải nha, cậu không phải là sẽ không lớn — cho dù cậu trưởng thành, cũng tương đương với ấu tể trong mắt sư tử.
Thiệu Dĩ Ninh rối rắm vài giây rồi từ bỏ ý định củng cố định nghĩa thân phận mới của mình.


Sư tử cái nhiều tuổi nhất lúc này nâng móng vuốt lên, ý bảo mọi người an tĩnh.
Rồi sau đó, nàng hắng giọng, cực kỳ dứt khoát nói: “Ta sẽ nhận nuôi nó.”
“Nếu là ấu tể miêu ô tộc, chúng ta sẽ dưỡng nó thật tốt.”
Thiệu Dĩ Ninh: Ai?
Hơn nữa, đàn sư tử thường khó tiếp thu thành viên mới.

Ở thời điểm thiếu thốn đồ ăn, bọn họ thậm chí không thu lưu cả tiểu sư tử mất mẫu thân.
Những sư tử cái khác thật ra không cảm thấy ngoài ý muốn, hai con trong đó khe khẽ nói nhỏ: “Đúng nha, trong nhà tỷ tỷ còn có một con non khác, nuôi một đứa cũng là nuôi, nuôi hai đứa cũng là nuôi.”
“Tỷ tỷ nhất định có thể nuôi tốt tiểu sư tử, nàng từng nuôi rất nhiều sư tử mà…”
Thiệu Dĩ Ninh trừng lớn mắt, trong mắt là ảnh ngược của thân ảnh nàng, cậu khẩn trương cực kỳ, không tự chủ được mà thò móng vuốt ra, lay thảo diệp dưới chân, cái đuôi nhỏ cũng không tự chủ được mà lắc lắc, di chuyển giống như cột cờ nhỏ.
Cậu nhịn không được tự lẩm bẩm: “Nhưng mà, tôi là mèo a.”
Cậu cảm thấy thật thẹn thùng, chẳng lẽ, cậu còn phải kêu sư tử cái là mẹ sao?
Biến thành ấu tể bị dị dạng cái gì, cậu đã chấp nhận.

Hiện tại còn muốn dùng linh hồn nhân loại, thân thể mèo con, bị thu dưỡng…
Ôi, lưu lạc đến bước này cũng quá thảm!
Nhưng mà, nhóm sư tử cái hoàn toàn đem cậu thành tiểu đáng thương cần được chiếu cố, căn bản mặc kệ ý kiến của cậu.

Sư tử cái lớn tuổi nhất thậm chí từ ái nói: “Không quan trọng, về sau nhóm mụ mụ sẽ thương con.”
Nàng lại nói với báo đen Già Lâu: “Đứa bé này còn nhỏ, phỏng chừng là nói bừa về chủng tộc của mình.”
Không chừng là bị mụ mụ ruột vứt bỏ cho nên suy nghĩ miên man, cho rằng mình là mèo gí đó!
Nàng đã sống lâu như vậy rồi, cũng chưa từng nghe nói qua loài mèo này.
Vì thế, Mẫu Sư cúi đầu, bắt đầu li3m mèo con từ trên xuống dưới, một tấc cũng không buông tha.

Mặt mèo của Thiệu Dĩ Ninh lập tức ngượng ngùng, bất quá bây giờ trên người cậu toàn lông tóc, nhìn không ra.

*Mình sẽ gọi con sư tử cái lớn tuổi nhất là Mẫu Sư nha
Thiệu Dĩ Ninh liều mạng xây dựng tâm lý cho mình, trên thực tế toàn bộ thân mèo của cậu cuộn thành một cục, càng giống một quả cầu tuyết: Hiện tại cậu là một con mèo, hiện tại cậu là một con mèo…!Miêu ô, vẫn cảm thấy rất thẹn thùng a miêu!
Li3m xong rồi, lúc này nàng mới làm giống báo đen lúc nãy, ngậm nhẹ sau cổ cậu, mang cậu trở về.
Phải nuôi ấu tể này thật tốt!
Thiệu Dĩ Ninh còn không kịp phản đối đã trực tiếp bị xách đi rồi.

Báo đen híp híp mắt, chợt xoay người.

Dưới ánh mặt trời đang tối dần, thân hình mạnh mẽ của hắn quay về lại với bóng tối, màu mắt xanh lục trong đêm đen ánh lên sắc huỳnh quang.

Ban đêm sắp tới, nhưng đối với nhóm mãnh thú cỡ đại mà nói, đây là là sự bắt đầu của một cuộc săn giết khác.
Phần lớn bọn họ sẽ ngủ vào ban đêm, nhưng mùa khô sắp tới, họ cần bổ sung càng nhiều năng lượng càng tốt.
Sau đó, Thiệu Dĩ Ninh ngây thơ mờ mịt bị Mẫu Sư mang về đại bản doanh.
Cục đá khổng lồ vừa vặn trở thành nơi ẩn núp tốt, dưới ánh trăng mông lung, có hai ba tiểu sư tử còn ăn vạ bên ngoài, đùa giỡn truy đuổi nhau.

Phát hiện từng các mụ mụ đã quay lại, liền xông lên xem đuôi của sư tử cái thành địch giả tưởng mà cao hứng chơi đùa.
Mẫu Sư đặt tiểu miêu nhãi con xuống đất, li3m hai phát, Thiệu Dĩ Ninh hiện tại thật sự quá nhỏ, bị nàng li3m một cái liền lảo đảo, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.
Thiệu Dĩ Ninh:…!Bình tĩnh, đây là biểu hiện sư tử cái yêu thương ấu tể, không phải là muốn học gấu mèo rửa đồ trước khi ăn.
Giây tiếp theo, Mẫu Sư trực tiếp nằm xuống trước mặt cậu, từ ái nói: “Nhãi con ngoan, mau tới ăn cơm đi.”
“Ăn no là có thể lớn lên, đừng suy nghĩ nhiều.”
Thiệu Dĩ Ninh ngây ngốc: Cậu thật sự chỉ là một con mèo con!
Lớn như sư tử? Cậu nghĩ cũng không dám nghĩ!
*Gấu mèo sẽ rửa đồ ăn của chúng, thế nên có mấy video gấu mèo rửa kẹo bông gòn rồi nó tan trong nước nhìn hài lắm XD
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận