Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên

Chương 35: C35: Chương 35


Edit: Mạc Tử Thiên 
Đa Lỗ cho rằng, Barkley không muốn phối hợp.

Suy nghĩ của hắn không vô căn cứ.

Mỗi năm ngao ô tộc đều di chuyển, từ khi đi vào thảo nguyên, bọn họ đã cọ xát với miêu ô tộc, chủng tộc ban đầu ở đây vô số lần, hơn nữa bị trăng máu k1ch thích, đã tích lũy rất nhiều bức xúc.

Chỉ là sinh hoạt của các con vật đơn giản, tư tưởng đơn thuần, cho nên trừ bỏ liều mạng đánh nhau, cũng không có sự cố lớn khác. Huống hồ mọi người đều biết là do trăng máu, cho nên trước mắt vẫn duy trì tình trạng nước sông không phạm nước giếng.

Năm nay lại có chút khác biệt.

Ngao ô tộc phát hiện, trăng máu còn một thời gian nữa mới tới, mà cảm xúc của bọn họ đã bắt đầu táo bạo, trở nên xao động bất an. Đa Lỗ thân là tộc trưởng, quyết đoán quyết định, trước tiên tới thảo nguyên bàn bạc.

Hắn lo lắng trăng máu mà tới, ngao ô tộc mà chưa đặt chân vào thảo nguyên được là sẽ mất đi toàn bộ mùa mưa. Như vậy cực kì bất lợi đối với tương lai của tộc đàn.

Sau đó bọn họ mạo hiểm đi vào, cũng đã sớm đoán miêu ô tộc sẽ phòng bị.

Vì thế Đa Lỗ phân phó các con vật trong tộc khắc chế, trừ bỏ kiếm ăn khi cần thiết thì không cần quấy rầy miêu ô tộc — sau đó, Già Lâu tới bái phỏng.

Con báo đen này có sức chiến đấu rất mạnh, lại bởi vì bản thân độc đáo, ở trên thảo nguyên rất có tiếng nói. Đa Lỗ cũng cực kì kiêng kị, hắn dò hỏi ý đồ đến của Già Lâu, biết được Già Lâu muốn liên hợp các con vật, tranh thủ hạ thấp sự ảnh hưởng của trăng máu.

Đoàn kết.

Đối với các con vật trên thảo nguyên mà nói, đây là một việc cơ hồ không có khả năng.

… Trong thời gian mấy ngàn năm mấy vạn năm, bọn họ đã tranh đấu, chém giết, cắn nuốt lẫn nhau, trừ bỏ cùng cha mẹ, cùng tộc… bọn họ không có khái niệm hòa bình.

Tuy rằng, sau vô số thế hệ, các con vật trên thảo nguyên dần học được cách kết thành tộc đàn, sinh tồn càng tốt.

Tỷ như miêu ô tộc cùng ngao ô tộc.

Chậm rãi, các con vật phát hiện, nếu tạo thành tộc đàn thì sinh hoạt sẽ càng tốt, làm một ít việc cũng tiện hơn.

Tuy rằng ngày qua ngày, cũng không có việc gì mới mẻ. Nhưng các con vật vẫn có thể không ngừng cải thiện bản thân.

Nghe xong kiến nghị của Già Lâu, Đa Lỗ có chút động tâm.

Hắn có kinh nghiệm làm tộc trưởng, tự nhiên là thấy càng nhiều thứ hơn động vật bình thường. Hắn nhìn thấy sự nguy hại của trăng máu, cũng nhìn thấy rằng nếu tiếp tục như vậy, ngao ô tộc cùng miêu ô tộc đều không có kết quả tốt, hắn cũng tự hỏi, tự hỏi làm sao để thay đổi điều này.

Già Lâu còn nói, anh có thể khiến Đa Lỗ và Barkley cùng ngồi xuống, nói chuyện cho tốt.


Đa Lỗ nghĩ việc này có thể giúp ngao ô tộc an ổn vượt qua trăng máu, liền mang theo mấy con sói, đi tới miêu ô tộc.

… Sau đó, liền xảy ra một màn trước mặt.

Nghe được Barkley nói như vậy, Đa Lỗ trầm giọng hỏi: “Barkley, ngươi có ý gì?”

Là lâm thời thay đổi mong muốn? Hay là có tình huống đột ngột phát sinh, muốn điều kiện càng tốt?

Khi bọn họ vừa mới tới, ngao ô tộc cùng miêu ô tộc dùng con sông lớn làm biên giới, phân chia nam bắc. Hia bên đều ước thúc tộc nhân của mình, ngày thường đi theo quy luật đào thải của tự nhiên thì không sao cả, nhưng không cần cố ý khơi mào tranh đấu.

Barkley tán đồng, bởi vì miêu ô tộc bên này, khụ, tình huống hơi bị đặc thù.

Bọn họ… tương đối tự do.

Barkley tuy rằng là tộc trưởng, rất có uy vọng, nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi. Đối với nhóm mèo lớn có sinh hoạt độc lập mà nói, ăn cơm phơi nắng ngủ mới là điều họ cần làm mỗi ngày, đánh nhau cái gì đó… Ai nha, mệt nhọc mệt nhọc, lười nhác vươn vai trước cái đã.

Bản thân Barkley cũng không phải… thích đánh nhau như vậy.

Làm bản thân mệt mỏi tốt vậy sao? Chơi quả cầu lớn trên thảo nguyên không tốt à? Hít bạc hà mèo không thơm à? Còn cái gì nữa… Nhìn A Ninh không đáng yêu sao?

Làm gì mà cứ phải đánh nhau vậy!

Nhóm mèo lớn: Chúng ta có thể đánh là một điều không sai, nhưng kỳ thật chúng ta rất yêu hòa bình nha!

Chẳng qua trước mặt đối thủ, Barkley không thể nói thật.

Rồi sau đó, khi A Ninh đi lại đây, Barkley liền nói: “Đa Lỗ, ngươi đừng vội.”

“Ta không có ý gì khác, ngươi nghe ta giải thích.”

Thiệu Dĩ Ninh: Hôm nay mọi người đều bị sao thế, lời kịch này cũng thật kì quái…

Mèo con mờ mịt ngửa đầu lên, đôi mắt lục của Già Lâu hiện lên một tia ý cười, hiển nhiên đã hiểu Barkley muốn nói gì. Anh cúi đầu li3m li3m mèo con, vẫy vẫy cái đuôi — trong lòng là một ý nghĩ khác.

A Ninh thật tốt, một mình mình biết là đủ rồi.

Mèo con quá khiến người thích.

Có chút buồn rầu.


Hồi tưởng “chủ ý” của quân sư quạt mo chim tê giác đốm, Già Lâu nhịn không được mà xuất thần, suy nghĩ bay xa.

Thiệu Dĩ Ninh phát hiện Già Lâu đang thất thần.

Cậu nghi hoặc nhìn báo đen lớn, lại nhìn sang Barkley. Người sau đang cân nhắc nên dùng từ thế nào, một lát sau mới mở miệng: “Đa Lỗ à, là như thế này.”

“Ý đồ của ngươi, Già Lâu đã sớm nói cho ta. Chỉ cần là vì các con vật trên thảo nguyên thì ta tuyệt đối đồng ý, tuyệt đối duy trì ngươi.”

“Chẳng qua…”

Đa Lỗ vững vàng, không nói chuyện, chờ Barkley tiếp tục.

Barkley không chờ được hắn đáp lại, ngượng ngùng quơ quơ cái đuôi, đầu to rung rung đắc ý: “Được rồi, ta nói thẳng.”

“Trước kia lúc trăng máu tới, mọi người cũng không phải là chưa từng thử khống chế chính mình, nhưng cũng không thành công.”

“Già Lâu, việc này ngươi cũng biết.”

Ngay lúc này, ánh mắt hắn hướng xuống dưới, nhìn tiểu miêu nhãi con. Thiệu Dĩ Ninh biết hắn có khả năng nói việc gì đó nên tập trung tinh thần lắng nghe.

Lúc cậu ngẩng đầu lên, lông tóc mềm mại thật dài xõa tung, giống nắm tuyết được khảm hai viên ngọc bích tròn xoe, xinh đẹp cực kỳ. Barkley vừa định cảm than nhãi con nhà mình thật đẹp thì bỗng nhiên phát hiện cái đuôi mềm mại thật dài của tiểu miêu nhãi con… không thấy?

Trong lòng Barkey cả kinh, vội vàng nhìn kĩ hơn — thì ra, không phải là cái đuôi biến mất. Mà là báo đen bên cạnh dùng đuôi của bản thân mình, lặng yên không tiếng động quấn đuôi của mèo con.

Nhìn thoáng qua, đuôi của Già Lâu vừa dài lại thô, che khuất đuôi của tiểu miêu nhãi con nên không nhìn kỹ sẽ không thấy.

Barkley sợ bóng sợ gió một hồi, hơi yên lòng, nhưng lại cảm thấy — từ từ, chỗ nào đó không thích hợp lắm?

Cái quấn đuôi này, ở thế giới động vật là có thâm ý khác mà.

A Ninh cùng Già Lâu quan hệ tốt, trước đây A Ninh cũng là do Già Lâu mang lại đây, việc này Barkley biết. Nhưng hắn vẫn cảm thấy cổ quái. Lại nhìn tiểu miêu nhãi con, ánh mắt cậu nhìn Già Lâu, vừa tín nhiệm vừa ỷ lại, hình như không có gì sai cả.

Chẳng lẽ là mình suy nghĩ nhiều?

Khụ khụ, tư tưởng của a ba không thuần khiết! Xin lỗi A Ninh!

Barkley nhanh chóng thu lại suy nghĩ bay đầy trời của mình, lập tức chuyên chú vào chính sự, hắn ho khan một tiếng rồi tiếp tục nói: “Cái này, cái này…”


Dòng suy nghĩ của hắn bị đứt, bởi vì hồi nãy khiếp sợ quá mức nên những điều đã suy nghĩ tốt đều quên hết. Lúc này Già Lâu mở miệng: “Đa Lỗ.”

“Ta kêu ngươi tới, là vì A Ninh.”

Anh cúi đầu, lại lần nữa li3m li3m lông tóc mềm mại của tiểu miêu nhãi con, nhẹ giọng dò hỏi cậu: “A Ninh, miêu một tiếng cho đám Đa Lỗ nghe một chút được không?”

… Đại khái cũng chỉ có Già Lâu sẽ hỏi Thiệu Dĩ Ninh có nguyện ý hay không.

Barkley:… Bỗng nhiên có chút chột dạ.

Hắn theo bản năng muốn vò đầu, nhưng từ đáy lòng lại nhịn không được mà mong đợi, mong A Ninh kêu một tiếng, một tiếng là được.

Thiệu Dĩ Ninh chần chờ một lát.

Cậu muốn hỗ trợ các con vật vượt qua trăng máu, chỉ là vô luận kêu bao nhiêu lần, cậu vẫn cảm thấy rất ngại a.

Trước kia khi cậu sờ mèo, cậu liền muốn nghe bọn chúng kêu meo meo meo, hiện tại nhóm mèo lớn chó lớn vây quanh mình, ánh mắt mong đợi…

Lỗ tai mèo con lại đỏ.

Ánh mắt Đa Lỗ một lần nữa chuyển dời đến trên người tiểu miêu nhãi con.

Trong lòng hắn có chút không vui, trên mặt cũng hiện ra vài phần cảm xúc.

“Barkley, Già Lâu.” Đa Lỗ không cao hứng, nhàn nhạt nói: “Ta chưa từng biết, một con ấu tể mà có thể ảnh hưởng trăng máu?”

“Ta tới để thương lượng việc đúng đắn, hiện tại xem ra, miêu ô tộc các ngươi lại không có thành ý gì.”

Hắn ý vị thâm trường mà nói: “Barkley, nếu như vậy, qua mấy ngày nữa trăng máu đến, ta sẽ mang theo ngao ô tộc tận lực tránh các ngươi. Cũng coi như là cho ngươi và Già Lâu một cái công đạo.”

“Chậm đã!”

Barkley vừa nghe liền không vui, lời này của hắn là có ý gì!

Hắn hơi buồn bực: “Đa Lỗ, ai nói chúng ta không có thành ý? Không thành ý thì ngươi có thể đi vào lãnh địa của chúng ta chắc?”

“Còn có, thái độ này của ngươi, là có ý kiến gì với ấu tể nhà ta?”

“Không dám.” Đa Lỗ hừ nhẹ một tiếng: “Tiểu tử nhà ngươi đúng là đáng yêu, nhưng lớn lên đẹp thì có quan hệ gì với trăng máu?”

Gia hỏa Barkley này, ỷ vào bản thân mình là tộc trưởng liền thổi phồng ấu tể nhà mình thành như vậy, cũng quá kỳ cục!

“Đa Lỗ.”

Barkley tức muốn hộc máu, vừa muốn nói chuyện liền bị Già Lâu bên cạnh cản lại. Đôi mắt màu xanh lục giống phỉ thúy, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Đa Lỗ, tộc trưởng Đa Lỗ hơi kinh ngạc trong lòng — cả Già Lâu cũng…

Vật nhỏ này rốt cuộc có ma lực gì? Barkley cứ đắc ý như thế, Đa Luân cũng nhắc tới nhắc đi mỗi ngày, hiện tại đến cả Già Lâu mà hắn cảm thấy không tồi cũng trầm mê vật nhỏ này như vậy?


Hắn không khỏi quan sát mèo con lần nữa.

Lông tóc vừa dài vừa trắng, nhìn như đóa mây trắng trôi nổi ở đường chân trời, lại giống như đóa bồ công anh phiêu tán khắp nơi. Mềm mại, nho nhỏ lại tinh xảo, phảng phất chỉ cần thổi nhẹ một hơi là sẽ lảo đảo lắc lư, bay về phương xa không biết tên.

… Gợi lên điểm mềm mại nhất trong lòng hắn.

Đặc biệt là cặp mắt to xanh thẳm kia, giống không trung sáng ngời trong suốt, cũng giống biển rộng xanh thẳm. Làm Đa Lỗ nhớ tới thời điểm thời điển hắn du đãng khắp nơi, trải qua nhiều việc.

Đều là hồi ức tốt đẹp.

Đa Lỗ cũng không phải là ác lang gì, chỉ là tuổi hắn khá lớn, tính cách có chút cứng nhắc. Hơn nữa, hắn đi tới vị trí lão đại của ngao ô tộc bằng cách vượt qua vô số cạnh tranh tàn khốc.

Hắn cho rằng, bọn nhãi ranh miêu ô tộc đều là một đám trứng lười, kém xa ngao ô tộc. Ngao ô tộc luyện tập mỗi ngày, đến mùa đông cũng không nghỉ, đám miêu tộc chỉ biết ăn uống ngủ, nếu không là lăn lộn trên cỏ, ngửa bụng ra phơi nắng, một chút cũng không nỗ lực.

Nhưng đáng giận là, trời ban cho miêu ô tộc năng lực đi săn ưu tú. Bọn họ là thợ săn trời sinh, nhẹ nhàng đi dạo là có thể săn được đồ ăn. Không giống ngao ô tộc bọn họ, phải tác chiến đoàn thể, còn phải chỉ huy.

Có đôi khi, Đa Lỗ nghĩ, ngao ô tộc vất vả như vậy là vì cái gì?

Móng vuốt sẽ bị mài mòn, đi đường cũng không lặng yên không tiếng động như miêu ô tộc. Lông tóc màu xám bạc trên đồng cỏ cũng không có ưu thế, cùng lắm là không có hại thôi.

… Tóm lại, khi hắn trẻ tuổi, hắn thật sự cực kỳ hâm mộ ghen ghét miêu ô tộc.

Bất quá sau này, Đa Lỗ thông qua năng lực của chính mình, trở thành một chiến sĩ cường đại, thành sói đầu đàn ưu tú, phát hiện ngao ô tộc cũng có ưu thế riêng của mình, hắn liền không còn suy nghĩ như vậy nữa — tuy rằng hắn vẫn có chút thành kiến.

Tỷ như, hắn cảm thấy miêu ô tộc lãng phí thiên phú của họ, thật là phí phạm của trời.

Đa Lỗ lạnh lùng nói: “Được rồi Già Lâu, ngươi đừng nói gì nữa.”

“Ta biết ngươi muốn các con vật đều ổn, vì lợi ích của hai tộc. Nhưng mà…”

“Xin chờ một chút!”

Thanh âm ôn nhu của tiểu miêu nhãi con vang lên.

Cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ bằng một bàn tay lên, trong đôi mắt lam tràn đầy nghiêm túc: “Đa Lỗ bá bá, nếu thanh âm miêu ô của tôi hữu dụng, ngài sẽ tin đúng không?”

“Ngài sẽ nguyện ý hợp tác cùng miêu ô tộc?”

Mắt to của mèo con nhìn chăm chú vào mình, Đa Lỗ kìm không được mà ngừng lại một chút. Sau một lúc, hắn gật đầu: “Đúng vậy.”

“Tai nghe… mới là thật. Làm ta tin tưởng đi.”

Hắn vừa dứt lời, Thiệu Dĩ Ninh chớp mắt, cười tủm tỉm: “Được rồi.”

“Vậy, Đa Lỗ bá bá nghe tôi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận