Trong ảnh tôi và Ma Xuyên đứng kề vai nhau, hai người cùng nhau nâng tấm bằng khen cài thêm mấy bông hoa hồng lớn. Anh mặc một bộ đồ trắng, tôi mặc một bộ đồ đen, nhìn thoáng qua trông cứ như đang cử hành một nghi lễ vui mừng nào đó vậy.
Mỗi lần Lâm Vi An đi vào văn phòng tôi là sẽ nhìn qua tấm hình kia một cái. Được vài lần như thế, rốt cuộc cô nàng cũng không nhịn được nữa, bảo là ai không biết còn tưởng đây là ảnh cưới của tôi nữa kìa.
Người nói vô ý, người nghe có tâm. Chiều hôm đó tôi đã vung tay bao tất cả mọi người trong văn phòng một bữa trà chiều của nhà hàng năm sao.
–
Công ty của Tưởng Bác Thư là thuộc hàng đầu trong giới, những người có thể nhận được thư mời dự tiệc của họ thường đều là khách hàng trong hàng top, là nhân tài có tiếng trong các giới. Bữa tiệc trang trọng thế này mà không có một bộ đồ vest ra dáng thì không được.
Đặt làm thì đã không kịp nữa rồi nên tôi chỉ có thể đi thẳng ra tiệm thử luôn.
Mấy chỗ bán đồ vest được được thì cũng chỉ có mấy hiệu của Ý kia thôi. Thử cả một buổi chiều mà chỉ mua được hai bộ, một bộ kiểu đi dự tiệc, một bộ kiểu thoải mái.
Lúc quẹt thẻ, đột nhiên tôi nhìn thấy trên người ma nơ canh đang mặc một bộ vest màu xanh đen chất liệu vải cashmere. Trợ lý bán hàng nói đây là kiểu mới trong quý này, kiểu dáng và thiết kề đều rất đẹp, hỏi tôi có muốn lấy thêm một bộ không.
Tôi đi lên trước sờ thử chất vải ngay tay áo, trong đầu hiện lên hình ảnh Ma Xuyên mặc bộ đồ này, trái tim tôi lập tức rung rinh ngay. Tôi bèn nói số đo của Ma Xuyên cho trợ lý bán hàng, bảo cậu ta lấy bộ này và hai bộ còn lại gói cùng nhau.
“Vâng, vâng, những bộ này sẽ được giao đến nhà của anh sau thưa anh Bách.” Trợ lý bán hàng cười tới không thấy mắt đâu.
[Mua đồ cho anh này.] Tôi nhắn tin cho Ma Xuyên.
Không giống như một vài thanh niên khác, lúc nào cũng dính lấy điện thoại không rời tay thì tần suất Ma Xuyên xem điện thoại lại không nhiều như vậy. Mỗi lần nhắn tin cho anh thì phải qua tận một, hai tiếng anh mới trả lời lại tôi.
Nhưng mà lần này còn may, mới nửa tiếng sau tôi đã nhận được tin nhắn của anh rồi.
[Đồ gì?]
[Đồ vest.]
[Ồ, anh còn tưởng là váy nhỏ chứ.]
Tôi phì cười, gửi mấy tấm chụp ma nơ canh người mẫu qua.
[Còn chưa được thấy anh mặc vest lần nào, lần sau mặc cho em xem đi. Anh mặc thì chắc chắn là đẹp lắm.]
[Phí của.]
Chắc là vì thời gian yêu nhau chưa lâu nên cho dù chuyện thân mật nhất cũng làm rồi nhưng lúc anh ở bên tôi vẫn còn chưa hết câu nệ.
Tôi đã phát hiện ra từ lâu là trước giờ anh chưa từng chủ động hỏi tới “thông tin cá nhân” của tôi, bao gồm cả tình hình bạn bè, tình hình công việc, cái nhìn về cha mẹ, vân vân.
Anh sẽ thiên về hướng lắng nghe hơn là đặt ra câu hỏi, dường như là không thấy quá tò mò về tất cả những chuyện xung quanh.
Tuy là từ đầu tôi đã biết rõ tính cách anh thế này rồi, thế nhưng thân là người yêu thì tôi vẫn hi vọng mình là người đặc biệt, muốn có được đãi ngộ khác biệt.
[Không đắt, chỉ có vài trăm thôi.]
Ba bộ đồ tổng cộng gần một trăm năm mươi ngàn, bộ của Ma Xuyên kia là đắt nhất, giá cỡ hơn bảy mươi ngàn. Tôi không cần nghĩ cũng biết nếu như nói cho đối phương biết giá thật của bộ đồ này, thì anh chắc chắn sẽ bảo tôi trả hàng lại ngay.
–
Đến hôm dự tiệc, tôi đến đón Thẩm Tĩnh cùng đi.
Ngày diễn ra tiệc rượu, tôi đón Thẩm Tĩnh cùng đi, cảnh tượng chúng tôi tay trong tay bước qua cánh cửa nặng nề do người phục vụ mở ra hơi giống đi trên thảm đỏ trong làng giải trí.
Tiệc chiêu đãi đồ nguội, Thẩm Tĩnh và công ty cô đã đặt một phòng tiệc rất lớn. Trên sân khấu còn có nữ ca sĩ đang hát, mọi người đều ăn mặc chỉnh tề, ăn uống linh đình, trong không khí tản ra mùi thơm lành lạnh cao cấp.
“Người kia à?” Thẩm Tĩnh lấy hai ly nước cam trên khay đưa cho tôi, sau đó nháy mắt nhìn tôi.
Vừa rồi trên xe, tôi kể lại trải nghiệm của hai mẹ con Bạch Trân cho cô nghe, phụ nữ thì đồng cảm hơn một chút. Cô không chỉ chỉ trích sự vô tâm của tên cặn bã mà còn bày tỏ sự đồng cảm với Bạch Trân, càng vô cùng đau lòng trước Hạ Nam Diên tuổi nhỏ mà đã không có bố mẹ.
“Trai tệ mà không chết thì thế giới này sẽ không bao giờ hòa bình!” Cuối cùng, cô phát biểu tổng kết cả câu chuyện này như vậy.
Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ấy, nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ màu xám cách đó không xa, gần giống với Hạ Quân khi còn trẻ, cầm ly nước trái cây trong tay, đang nói chuyện vui vẻ với một người khác.
Có vẻ như gã là Hạ Minh Bác.
Tôi đang nghĩ cách bắt chuyện mà không tỏ ra đột ngột thì giọng Tưởng Bác Thư từ phía sau vang lên: “Tôi còn đang suy nghĩ xem khi nào thì cậu sẽ đến.” Anh ta đi đến bên cạnh chúng tôi, hất cằm về phía tôi đang nhìn: “Đằng kia là Hạ Minh Bác, tôi giới thiệu cho cậu nhé?”
Có anh ta dẫn đường thì tốt quá, tôi gật đầu nói: “Phiền cậu.”
Tình cờ, người nói chuyện với Hạ Minh Bác trước đó đã đi mất, Tưởng Bác Thư nhìn thấy cơ hội cùng tôi đi lên trước.
“Ông Hạ, đây là người bạn rất ngưỡng mộ và tôn trọng ông mà trước đó tôi đã đề cập tới với ông.” Tưởng Bác Thư mỉm cười giới thiệu tôi với Hạ Minh Bác: “Bách Dận, một nhà thiết kế trang sức trẻ tuổi.”
Tôi đưa tay về phía đối phương: “Chào ông Hạ, từ lâu tôi đã nghe danh ông.”
Hạ Minh Bác nhanh chóng nhìn tôi như đang đánh giá xem tôi có tư cách kết bạn với gã hay không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, gã mới chậm rãi bắt tay tôi: “Xin chào.”
Cũng không thể vừa đến đã hỏi chuyện Bạch Trân, phần còn lại của cuộc trò chuyện chủ yếu là Tưởng Bác Thư tâng bốc Hạ Minh Bác. Quả nhiên là một doanh nhân, anh ta rất biết cách làm cho khách hàng hài lòng, chỉ mới mấy câu đã dỗ cho Hạ Minh Bác vô cùng vui vẻ, cũng chuyển sang gọi tôi là “Cậu em Bách”.
“Bách Dận, gần đây cậu gặp rắc rối à?” Tưởng Bác Thư đột nhiên chuyển chủ đề sang tôi.
“Đúng vậy, hai tháng nay tôi toàn ở Sơn Nam.” Tôi quan sát vẻ mặt của Hạ Minh Bác: “Cậu có biết Thố Nham Tung không? Tôi có một người bạn đang nghiên cứu văn hóa dân gian của tộc Tằng Lộc nên đi tìm cậu ấy chơi.”
Hạ Minh Bác ngạc nhiên nói: “Thố Nham Tung?”
“Hạ tiên sinh cũng biết sao?” Tưởng Bác Thư bình tĩnh hỏi.
Hạ Minh Bác gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười: “Tôi đi rồi, rất lâu trước đây, chắc khoảng… gần hai mươi năm rồi. Phong cảnh rất đẹp, người cũng đẹp. Nếu không phải sau này người trong nhà hối tôi về kết hôn thì tôi còn muốn ở lại một thời gian ngắn nữa.” Lúc này, hắn thở dài: “Thật đáng tiếc.”
Là gã, chính là gã!
Tôi siết chặt chiếc cốc, kìm nén cơn tức giận bộc phát, nói: “Ngài Hạ tiếc như thế, có phải đã có cuộc gặp gỡ lãng mạn nào ở đó không?”
“Quả thực là từng có. Con gái dân tộc thiểu số có phong thái đặc biệt.” Hạ Minh Bác có làn da đẹp, ăn nói dễ nghe, vẻ ngoài dịu dàng, là kiểu người làm cho người ta sinh hảo cảm. Nhưng khi nói câu này cũng do tâm sinh tướng mà trông gã rất hèn mọn.
Trong nháy mắt, hình ảnh Bạch Trân sống trong một ngôi nhà đổ nát với đứa con nhỏ trên lưng, Ma Xuyên bị lão Ngôn quan đánh đòn, Hạ Nam Diên mất mẹ không còn nơi nào để ở xen lẫn với vẻ mặt tự mãn của người đàn ông trước mặt xẹt qua tâm trí tôi.
Tôi mím chặt môi, dùng hết sức lực để không ném ly rượu trong tay vào mặt Hạ Minh Bác.
“Xin lỗi, tôi cần đi vệ sinh.” Nói xong, không đợi Hạ Minh Bác phản ứng, tôi quay người nhanh chóng rời đi.
Tôi hoàn toàn không đi vệ sinh mà chỉ mở cửa hiên, châm thuốc rồi đi đến bên lan can, rít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.
Màn khói trắng lơ lửng trước mắt tôi, tạo nên một bộ lọc mờ ảo trên những ánh đèn neon phía xa.
“Súc sinh.” Tôi dựa vào lan can, thốt ra cảm xúc trong lòng mình.
Hạ Minh Bác ghê tởm đến mức khiến tôi cảm thấy khó chịu về thể xác, như thể ăn phải một con sên mà buồn nôn nửa ngày chưa hết.
Cắn điếu thuốc, tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho Ma Xuyên, định tìm kiếm sự an ủi tinh thần.
Anh không thích để âm thanh của điện thoại nên chỉ để ở chế độ rung, đôi khi anh không ở nhà, điện thoại di động không liên lạc được nên tôi phải gọi vào số cố định, nhưng lần này thì được, chuông vang lên hai tiếng đã được nghe máy.
“Anh đang làm gì vậy?” Tôi cầm điếu thuốc, khuỷu tay dựa vào lan can, đối mặt với làn gió đêm của Hải Thành, hỏi anh đang ở Thố Nham Tung xa xôi.
“Vừa xem hết bài tập của Lê Ương xong.” Trong giọng nói của anh hơi mệt mỏi.
Tôi mỉm cười nói: “Lần sau để em dạy nó làm bài tập cho. Dù gì em cũng học cùng trường với anh, em không tin không dạy được nó.”
“Bài kiểm tra khai giảng lần này, tất cả các môn của nó chỉ vừa đủ điểm không liệt, tất cả luôn.” Chỉ nghe giọng nói thôi cũng đã tưởng tượng ra được chắc là lúc này anh đang cau nhẹ mày, vẻ mặt vừa ghét bỏ vừa bất lực.
Tôi không dám nói ra, nhưng thật ra tôi còn rất thích nghe anh oán giận về chuyện không dạy con được tốt. Chuyện này làm tôi có cảm giác như là… chúng tôi thật sự là một gia đình.
Nhiệt độ ở Hải Thành vào tháng mười vừa đẹp, không lạnh cũng không nóng, ban đêm gió bên bờ sông thổi vào mang theo chút vị tanh mặn. nói chuyện tầm nửa tiếng đồng hồ, điện thoại đã hơi nóng luôn rồi nhưng tôi vẫn không muốn đi vào.
“Bách Dận!”
Trong điện thoại, giọng nói của Ma Xuyên đột nhiên ngưng bặt. Tôi sửng sốt, quay đầu qua nhìn thử thì thấy Tưởng Bác Thư đã đi về phía tôi.
Nghĩ chắc có lẽ đối phương muốn nói chuyện của Hạ Minh Bác với tôi nên tôi chỉ có thể vội vàng nói với Ma Xuyên: “Bên chỗ của em có chút việc, cúp trước đây.”
Đầu dây bên kia mất một lúc mới đáp lại: “Ừ.”
Cúp máy rồi, Tưởng Bác Thư cũng vừa hay đi tới trước mặt tôi.
“Tôi thấy cậu đi lâu vậy mà chưa về nên đã ra đây tìm cậu.” Tưởng Bác Thư nói: “Hạ Minh Bác có phải là cái người cậu đang tìm không?”
Tôi gật gật đầu: “Ừ, chính là gã.”
Tưởng Bác Thư cũng không ngạc nhiên: “Cậu vừa mới đi thì tôi đã nói chuyện với gã thêm mấy câu. Tuần sau gã đã ra nước ngoài tổ chức triển lãm rồi, mãi tới đầu năm sau mới quay lại.”
Tôi cau mày: “Đầu năm sau à?”
“Chắc là tết đó.”
Vậy thì là vào dịp nghỉ đông.
Ngược lại thì cũng không có vấn đề gì về mặt thời gian. Đợi tháng mười hai tôi về Bằng Cát thương lượng với Ma Xuyên chuyện này xong thì kiểu gì Hạ Nam Diên cũng sẽ phải về lại Hải Thành trong kì nghỉ đông thôi.
“Lần này cảm ơn cậu nhé.” Tôi lại bày tỏ lòng cảm ơn với Tưởng Bác Thư.
Tưởng Bác Thư nhìn tôi, do dự một lúc rồi vẫn hỏi: “Bây giờ cậu… vẫn còn độc thân chứ?”
Tôi lắc lắc đầu.
Trong mắt anh ta hiện lên vẻ sáng tỏ: “Quả nhiên là thế.” Quả nhiên cái gì, là thế lại là cái gì thì anh ta không giải thích: “Chúc hai người hạnh phúc.” Nói xong thì anh ta cũng không ở lại lâu nữa mà rời khỏi ban công.
Nghĩ tới chuyện sau này mình sẽ phải thường xuyên chạy tới chạy lui giữa Sơn Nam và Hải Thành nên để kịp thời xử lý công việc bên Hải Thành này nên tôi đã nhờ bên nhân sự tuyển một trợ lý cho tôi.
Đối phương cũng lớn cỡ chừng Tôn Mạn Mạn, là một cậu nhóc vừa tốt nghiệp đại học, tên là Triệu Lai Đông. Tuy là chưa có nhiều kinh nghiệm trong công việc, cũng không quá hiểu biết về cái ngành trang sức đá quý này, thế nhưng tính tình vừa thật thà vừa chịu khó, khá là ổn định.
Sau khi tham gia bữa tiệc thì tôi bèn dẫn theo tiểu Triệu chạy liên tục tới mấy mỏ quặng bên nước ngoài để thu mua đá quý.
Bận mãi tới tháng mười một mới về lại Hải Thành, sau đó thì thiết kế, vẽ mẫu thiết kế, kiểm tra lại rồi lại làm bản mẫu, gần như đã giải quyết xong tác phẩm sẽ đưa đi đấu giá vào mùa xuân năm sau. Lúc này thì cũng đã tới tháng mười hai rồi.
Mang theo quà cho Ma Xuyên, tôi xách túi lớn túi nhỏ leo lên núi. Vừa leo tôi vừa nghĩ, vào tầm này năm ngoái tôi chỉ mới gặp lại Ma Xuyên, lúc rời đi còn nói khả năng cao là mình sẽ không tới nữa. Vậy mà cuối cùng năm nay đã tới đây lần thứ mấy rồi?
Đã sớm biết tôi sẽ đến nên cho dù muộn cỡ nào Ma Xuyên cũng vẫn sẽ giữ cửa cho tôi.
“Nó đánh nhau rồi sao? Vậy bây giờ ý của các người là muốn… đuổi học nó?”
Vừa mới bước chân vào điện chính, còn chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy Ma Xuyên đang lạnh mặt ngồi sau bàn con. Một tay anh cầm điện thoại, một tay anh để trên bàn, đầu ngón tay đang mất kiên nhẫn gõ gõ trên mặt bàn gỗ.
Đuổi học ai?
Tôi bước nhẹ chân tới bên cạnh anh, kề sát qua muốn nghe thử người trong điện thoại đang nói cái gì.
“Tôi biết rồi… Ừ, tôi sẽ qua đó ngay…” Ma Xuyên hơi dời chút lực chú ý lên người tôi, ngón tay cái đè trên cằm tôi, bốn ngón tay khác ngoắc ra sau gáy, nắn bóp thật mạnh.
Nhiệt độ trên người anh trước giờ vẫn luôn rất thấp, tôi bị lạnh tới rùng mình một cái nhưng lại không nỡ hất sự tiếp xúc thân mật sau hai tháng chia xa này với anh.
Đợi Ma Xuyên cúp điện thoại xong thì tay của anh cũng đã được nhiệt độ cơ thể tôi ủ ấm rồi.
“Sao vậy?” Tôi nghe loáng thoáng hình như là có liên quan tới Hạ Nam Diên.
Ma Xuyên để điện thoại qua một bên: “Kháp Cốt dẫn theo người đi đánh nhau với người ta ngoài trường học rồi.” Anh rút cái tay đang nắn cổ của tôi lại, xoa xoa thái dương, nói: “Đối phương bị thương rất nghiêm trọng, quậy ầm ĩ lên trường rồi. Bây giờ bên trường đang định sẽ đuổi học hai học sinh dẫn đầu, trong đó có Kháp Cốt.”
Tôi thầm giật mình: “Đuổi học Tiểu Diên? Nó không phải là đứa có thể đánh người bậy bạ được đâu, chuyện này có khi nào có hiểu lầm gì đó không?”
“Anh định ngày mai sẽ đích thân tới Cam huyện một chuyến…”
Anh còn chưa nói hết thì tôi đã nói ngay: “Em đi cùng anh, lái xe đưa anh qua đó.”
+
Anh nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói: “Làm phiền em rồi.”