Miêu Cương Khách

Chương 17: Rời kiếm tông


Vừa rồi Cừu Nhạn Quy vẫn luôn quan sát các liên chiêu của Tề Thịnh, nhìn thấu sơ hở sau đó nhanh chóng phản kích, có điều Tề Thịnh quả không hổ danh là Lỗ Sơn nhất kiếm, trình độ rất sâu, Cừu Nhạn Quy suýt thì loạn khí tức.

Trái lại là mắt Tề Thịnh càng ngày càng sáng, tuy bây giờ hắn chiếm thượng phong nhưng phải biết rằng người có thể trụ dưới tay hắn nhiều chiêu như vậy đếm được trên đầu ngón tay, huống chi còn là một thích khách nhỏ bé.

Mặc dù thích khách đã rơi vào thế hạ phong nhưng không hề chùn bước, thế công cũng càng thêm dè dặt, lại không thấy hoảng loạn, tâm cảnh bậc này quả là đặc biệt.

Tề Thịnh đang nghĩ như vậy.

Nhưng chỉ vừa thất thần thế mà Cừu Nhạn Quy đã tập trung ánh mắt, ra một hư chiêu mũi chân chấm đất, phi người nhanh chóng rơi xuống phía sau Tề Thịnh, nhân lúc đối phương không kịp phòng bị muốn kề kiếm ngang cổ hắn.

Tề Thịnh co rụt con ngươi, may mà dù gì kinh nghiệm phong phú, thực lực cường hãn, trực tiếp xoay người tránh thoát, dễ dàng trỏ thẳng mũi kiếm trước ngực Cừu Nhạn Quy không cách quá một tấc.

Mà kiếm của Cừu Nhạn Quy vẫn chưa tới cổ hắn, nếu không phải đấu võ thì hắn đã mất mạng rồi, thích khách không chần chờ, giao lưu vốn chính là tới mức thì dừng, hắn thu kiếm lại trước rồi mỉm cười với Tề Thịnh, “Thực lực của tông chủ hơn người, tại hạ thua rồi.”

Ý cười trong mắt Tề Thịnh đậm hơn, nghe thế thì xua tay, tán thưởng nói, “Thích khách này của ngươi rất thú vị, ngày tháng về sau chắc chắn sẽ có tiền đồ hơn Nghiêm Tấn!”

Cừu Nhạn Quy lại nghe thấy Nghiêm Tấn đứng đầu bảng xếp thích khách giang hồ lần nữa, ánh mắt loé lên, không đáp lời.

“Khinh Việt, sau này đối tốt với thích khách nhà ngươi một chút đi.” Tề Thịnh hết sức vui vẻ, vậy mà lại quay đầu dặn dò tổ tông, “Đây thật sự là một hạt giống tốt, cần phải nuôi dưỡng thật tốt.”

Tả Khinh Việt nhìn không rõ sắc mặt, y dừng tầm mắt trên người Cừu Nhạn Quy, rồi nhìn Tề Thịnh vui mừng hớn hở, chế giễu, “Biết là của nhà ta thì đừng mù mà mong nhớ, Tề tông chủ ạ.”

Tề tông chủ hậm hực khoát tay, “Ngươi coi bộ dạng bủn xỉn của ngươi kìa.”

Hai ngươi không ở lại chỗ này mà về thư phòng, Cừu Nhạn Quy đi sau hai người hai bước.

“Ngày mai ta lên đường.” Sau khi Tả Khinh Việt ngồi xuống nhìn Tề Thịnh nói, “Nếu có khó khăn thì cứ truyền tin cho ta.”

“Nhanh thế?” Nụ cười của Tề Thịnh tắt ngúm, sau đó thoải mái mỉm cười, khua tay, “Cũng phải, chúng ta cũng không phải đứa trẻ như xưa kia nữa, ta cũng không giữ được ngươi.”

Mắt thấy ánh mắt đáng sợ của Tả Khinh Việt nhìn sang, Tề Thịnh vội vàng đổi thành vẻ mặt đoan trang, bắt đầu quở trách y, “Ta thì có khó khăn gì được, đừng lo lắng cho ta, ngược lại là ngươi nhớ viết cho ta thêm vài phong thư, cả năm trời gặp được vài lần thì thôi đi, đằng này cũng không biết báo bình an.”

Tả Khinh Việt chê ra mặt, châm chọc hắn, “Thay vì rảnh rang nhung nhớ cái này, chi bằng ngươi lo cho hôn sự của mình đi, tông môn to như vậy mà không có lấy một chủ mẫu lo liệu, ngươi không biết ngượng à?”

“Khinh Việt, ngươi có cần mặt mũi không?” Tề Thịnh trợn tròn mắt nhìn y, “Ngươi thế này không phải chó chê mèo lắm lông sao, chẳng lẽ Thôn Vân các của ngươi có chủ mẫu lo liệu?”

“Xùy.” Đôi mắt đào hoa của Tả Khinh Việt xấu xa đến cực điểm, nhẹ nhàng mở bờ môi mỏng phun ra vài từ, “Ngươi so với ta được chắc?”

“….. Tả Khinh Việt!” Tề Thịnh đập bàn rống giận.

“Phế vật.”

“……”

·

Hai người tan rã trong không vui, Tề Thịnh buồn bực đuổi họ ra ngoài, Tả thiếu chủ ung dung tự tại chẳng hề tự cảm thấy mình đã chọc tức người ta, thậm chí còn chôm luôn cờ noãn ngọc của Tề tông chủ.

Về đến Huyền Khinh cư, thiếu chủ vừa ngồi xuống Ảnh Lục đã lặng lẽ xuất hiện, quỳ một gối.

“Thiếu chủ, đồ đã chuẩn bị xong.” Hắn nó rồi đưa một bọc đồ tới, Tả Khinh Việt cho Cừu Nhạn Quy một ánh mắt, Cừu Nhạn Quy hiểu ý tiến lên nhận.

Ảnh Lục hành lễ cáo lui, bộ hắc y nhẹ nhàng linh hoạt trèo qua cửa sổ.

Tay Tả Khinh Việt vừa chạm tới chén trà Cừu Nhạn Quy đã tự nhiên bước lên đón lấy giúp y rót trà, Tả Khinh Việt chững lại giây lát mới nhận, từ tốn hớp một ngụm.

Y thừa nhận, Cừu Nhạn Quy quả thật biết săn sóc hơn Ô Vũ của Tề Thịnh.

“Đây là y phục chuẩn bị cho ngươi, sau này tự xem mà đổi.” Tả Khinh Việt nhìn vẻ mặt lộ ra chút sửng sốt của hắn, mỉm cười bảo, “Ngày mai lên đường, đổi cho loá mắt.”

Trên gương mặt mê hoặc lòng người ấy của y xẹt qua tia nguy hiểm, nhưng càng hiện ra vẻ tuấn tú rạng ngời, “Vi huynh dắt ngươi, ngắm hoa đăng.”

Trái tim Cừu Nhạn Quy chợt trễ nhịp, có lẽ là bởi dung mạo khiến người sửng sốt của y, cũng có thể là bởi sát ý lộ hết ra trong mắt thiếu chủ cực kỳ đáng sợ, hắn mím môi mỏng chỉ đáp, “Dạ.”

“Cơ mà ta thấy giờ ngươi cũng rảnh rỗi, chi bằng…..” Sát ý trong mắt Tả thiếu chủ nhạt đi chỉ trong giây lát, nghiêng đầu qua nhìn hắn như đang suy ngẫm điều chi, từ từ nở nụ cười.

Cừu Nhạn Quy cảm thấy điềm chẳng lành: “…….”

****

Ngày hôm sau, qua tảng sáng.

Tề Thịnh dẫn một đám đệ tử kiếm tông theo tiễn, hắn không nhiều lời nhưng lưu luyến trong mắt lại không sao giấu được, Tả Khinh Việt liếc hắn một cái rồi móc một thứ từ trong lòng thẩy qua.

Là một chiếc hộp gỗ tinh xảo, Tề Thịnh lấy làm lạ nhìn y, giương khoé môi, “Nói coi ngươi đi thì đi, để quà lại làm g…”

Tề tông chủ vểnh khoé môi mở hộp gỗ ra, bên trong là một xấp giấy viết thư dày cộp, thoáng thấy được vết mực ở mặt sau.

Chẳng nhẽ là sách quý gì đó?

Cừu Nhạn Quy giật giật khoé môi, im lặng cúi đầu.

“Khinh Việt, đây lẽ nào…..” Tề Thịnh lại gần, mặt mày nghiêm túc.

Chỉ là hắn chưa nói hết lời Tả thiếu chủ đã uể oải liếc hắn, hơi thở dài, “Chẳng phải hôm qua ngươi đã bảo, muốn ta gửi thư qua sao?”

“Chậc, nói sao đi nữa cũng đã là chủ một tông, thế này còn ra thể thống gì, nhưng biết sao giờ, ai bảo ta thương ngươi chứ.” Tả Khinh Việt nói ra hết sức tự nhiên, giọng điệu còn chứa sáu phần thương hại ba phần bất đắc dĩ một phần xấu xa, chậm rãi than vãn một hơi, “Cầm lấy đi, viết 10 phong đủ cho ngươi đọc một khoảng thời gian rồi.”

Bầu không khí đột nhiên ngưng đọng lại.

Các đệ tử của kiếm tông mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không dám đánh tiếng.

Trong một khoảng lặng im, Cừu Nhạn Quy cũng không kềm lòng được mà ngước lên nhìn Tề tông chủ đang bất động, sợ hắn bị kích thích cho bùng nổ, thế thì hắn phải cản lại.

Tề Thịnh cầm hộp gỗ kia, chậm chạp ngẩng đầu nghiến răng nói, “Tả Khinh Việt…..có phải ngươi cảm thấy lão tử không dám đánh ngươi không?”

“Khụ khụ….ngươi thích thì tốt.” Tả Khinh Việt coi như không nghe thấy, còn ho khan hai tiếng, tiện đà dựa lên người Cừu Nhạn Quy, thở dài, “Nếu đã thế thì mình đi thôi Nhạn Quy.”

Cừu Nhạn Quy tê da đầu đỡ thiếu chủ lên xe ngựa, trên mặt Tề Thịnh giăng kín mây đen nhưng rốt cuộc vẫn nhịn không động thủ, hắn mừng thầm là tông chủ không có mở giấy viết thư ra, không là sẽ phát hiện đó căn bản không phải thư của thiếu chủ.

Đó là quái sự thiếu chủ “sợ hắn nhàm chán” sắp đặt, “đúng lúc” có thể tặng cho Tề tông chủ “nhìn vật nhớ người.”

Xa ngựa chậm rãi chạy khỏi kiếm tông, tay áo của thiếu chủ không ngay ngắn, Cừu Nhạn Quy bất cẩn nhìn thấy đốt ngón tay y hơi nắm chặt lại, sửng sốt.

Sau đó bí mật ngước lên nhìn, không biết là ảo giác của hắn hay sao, dường như hắn đã nhìn thấy tối tăm vút qua trong đôi mắt của Tả Khinh Việt.

Như một nỗi hiu quạnh nhạt nhoà.

Chỉ là thoáng cái đã biến mất, Cừu Nhạn Quy cau mày, nhất thời quên dời tầm mắt, chỉ hơi lơ là vậy thôi mà hắn đã đối diện với ánh mắt ngậm cười của thiếu chủ.

Như thể cảm xúc hắn chụp được ban nãy đều là ảo giác.

Không chờ Cừu Nhạn Quy nghĩ kĩ thiếu tông chủ đã mở miệng.

“Lần này bù cho ngươi tiếc nuối của lần trước.” Tả Khinh Việt cong môi lật tay, trên lòng bàn tay có thêm một con cổ trùng trắng trẻo béo múp, “Lần trước cũng đã gặp mặt rồi, Nhạn Quy, tới thân mật thắm thiết đi nào.”

Cừu Nhạn Quy lập tức cứng đờ: “…..”

+

Người cổ thụ thụ bất thân, thật tình không cần đâu ạ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận